Sau khi gặp qua Thái Phi hai người xuất cung, Li Nguyệt cùng Liễu di nương đi ở phía trước, Liễu di nương trong tay cầm theo hộp điểm tâm Thái Phi thưởng. Phong Trần Nhiễm thất thần đi phía sau, ba người cùng nhau xuất cung, trên đường gặp được nếu không chào hỏi thì cũng có chút khó coi. Hắn cố tình bước nhanh hơn, cách xa Li Nguyệt các nàng một khoảng cách dài, cho đến khi biến mất ở cung tường xa.
Cung điện chín tầng, nguy nga mỹ lệ, ánh sáng ngập tràn, một trận gió thanh mát thổi đến. Ngự Hoa Viên trước mặt thật đẹp, trong vườn trăm hoa đua nở, sắc màu sặc sỡ, làm cho Liễu di nương cùng Li Nguyệt phải dừng chân thưởng thức cảnh đẹp này.
“Nương, người xem đoá Tuyết Hải Đường kia thật đẹp.” Li Nguyệt nhìn đóa Tuyết Hải Đường trước mặt, không nhịn được tán thưởng.
“Li Nguyệt con thích sao? Mẫu thân hái cho con.” Li Nguyệt mới nói xong, Liễu di nương đã nhanh chóng đem đóa Tuyết Hải Đường ở trên vừa to vừa trắng kia hái xuống, chuẩn bị cài lên đầu Li Nguyệt.
“Thật to gan! Dám tự ý ngắt hoa trong Ngự Hoa Viên, hai người các ngươi là ai?” Đột nhiên, một âm thanh chói tai từ phía sau truyền đến. Li Nguyệt quay đầu, chỉ thấy một nữ tử mặc áo cúp ngực hồng nhạt, khoác thêm áo khoác lụa trắng mỏng, hoa lệ đang hướng các nàng đi tới. Phía sau nữ tử đi theo bốn cung nữ cũng kiêu căng giống hệt nàng. Xem tư thái cao ngạo này của nữ tử, cộng thêm trâm bạc hoa lệ trên đầu nàng, Li Nguyệt đoán nàng chắc hẳn là Phi tần trong cung.
Nữ tử hét lớn một tiếng, Liễu di nương sợ tới mức tay run run, cầm Tuyết Hải Đường không biết nên đặt ở đâu. Li Nguyệt đỡ nhẹ vai nàng, ý bảo nàng không cần kinh hoang.
“Nhìn thấy Thanh Phi còn không hành lễ, nha đầu quê mùa từ đâu đến?” Một tiểu cung nữ kiêu ngạo bên người Thanh Phi nhìn Li Nguyệt, một bộ dáng cáo mượn oai hùm.
“Thanh Phi nương nương cát tường.” Liễu di nương nhát gan sợ phiền phức bị doạ tới mức chuẩn bị quỳ xuống, đầu gối lại bị đùi phải của Li Nguyệt ngăn lại. Một Phi tử mà thôi, cũng cần quỳ xuống? Nam Cung thế gia đứng đầu tứ đại gia tộc, sức ảnh hưởng ở Ngân thành không nhỏ, đâu phải chỉ một Phi tần có thể lay động?
Nói trắng ra, lúc Hoàng Đế tâm trạng tốt thì sủng nàng, tâm trạng không tốt thì nàng liền xong đời. Nhưng đối với mấy đại thế gia có lợi cho quốc gia thì lại khác, Hoàng Đế không chỉ muốn lợi dụng bọn họ, còn cần dựa vào bọn họ.
Thanh Phi đem ánh mắt từ người Liễu di nương quét đến trên mặt Li Nguyệt. Lúc nàng nhìn thấy con người như tiên nhân này, môi lập tức hiện lên một tia ghen tỵ. Cô nương xinh đẹp như vậy, nói không chừng là dựa vào thân thích tiến cung tới câu dẫn Hoàng Thượng.
“Tên trộm lớn mật, ngươi lại dám không tuân thủ quy củ, ở hoàng cung giương oai, ngươi tên là gì? Bổn cung nhất định sẽ bẩm báo Thái Phi, phạt thật nặng các ngươi.” Thanh Phi đoạt qua đóa Tuyết Hải Đường trong tay Liễu di nương rồi bóp nát, xong rồi nàng ta ném lên đầu Liễu di nương.
Dám bắt nạt người của nàng, chán sống rồi sao? Li Nguyệt bất ngờ đẩy Liễu di nương một cái, Liễu di nương không kịp phản ứng đυ.ng vào Thanh phi kiêu căng ngạo mạn. Trong nháy mắt hai người đυ.ng vào nhau, hộp điểm tâm trên tay Liễu di nương “Phanh” một tiếng rơi trên mặt đất, điểm tâm bên trong toàn bộ rớt ra, Li Nguyệt nhân cơ hô to một tiếng.
“Không xong rồi, Thanh Phi nương nương, ngươi lại dám huỷ đi điểm tâm Thái Phi ban thưởng, ngươi đáng tội gì?” Li Nguyệt ra vẻ kinh ngạc nhìn điểm tâm màu sắc rực rỡ trên mặt đất, bộ dáng rất đau lòng.
“Ngươi nói cái gì? Đây là điểm tâm Thái Phi ban thưởng?” Thanh Phi không thể tin được nhìn Li Nguyệt. Mấy năm trước từ sau khi Hoàng Thái Hậu qua đời, thì Hoàng Thái Phi là lớn nhất. Người người đều muốn nịnh bợ Hoàng Thái Phi, ngay cả Hoàng Hậu quyền thế ngập trời cũng nể nàng ba phần. Không nghĩ tới hai người bộ dáng nghèo nàn này thế mà lại có điểm tâm mà Hoàng Thái Phi ban thưởng. Điều này làm cho nàng có chút bí bách, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.
“Chẳng lẽ ngươi không tin? Nếu Thanh Phi nương nương không tin, thì có thể đến Noãn Tâm điện để hỏi. Quên mất chưa nói cho ngươi biết, Thái Phi họ Nam Cung, ta là thất tiểu thư của Nam Cung thế gia Li Nguyệt, vị này chính là tứ phu nhân của Nam Cung phủ. Thái Phi là tỷ tỷ ruột của phụ thân ta. Thanh Phi nương nương, chừng đó…… Đã đủ chưa?” Li Nguyệt nói xong, khóe miệng cong lên một tia châm chọc, lạnh lùng nhìn Thanh Phi sắc mặt chuyển biến trước mặt.
“Ngươi là chất nữ ruột của Hoàng Thái Phi?” Thanh Phi có chút sốt ruột, nàng còn tưởng rằng họ chỉ là phu nhân thô tục tới hoàng cung nịnh bợ phi tần. Không nghĩ tới người ta lại là chất nữ của Thái Phi, nói vậy địa vị thật không bình thường.
Nhưng mà, nữ nhân trong cung sao có thể dễ dàng bị hù dọa như vậy? Chỉ là một nữ tử yếu đuối, Thư Vân Thanh nàng sợ gì chứ? Hiện tại nàng chính là phi tử được sủng ái nhất trong cung, Thái Phi nhất định sẽ cho nàng mặt mũi. Nói thế nào Hoàng Thượng mới là lớn nhất, lại nói Thái Phi cũng không phải là mẹ đẻ Hoàng Thượng, có tiếng không có miếng mà thôi.
Thật ra cái gọi là được sủng ái nhất, chính là Hoàng Thượng mấy ngày trước nghỉ ngơi ở trong cung của nàng mấy đêm. Hoàng Thượng rất ít lâm hạnh Phi tần, ngay cả Hoàng Hậu gả qua đây mấy năm rồi cũng phải đêm đêm một mình trong cung. Hoàng Thượng đến chạm cũng chưa chạm vào nàng, thậm chí là chán ghét nàng tới cực điểm. Cho nên nàng vừa bị lâm hạnh, các cung nhân đều tranh nhau nịnh bợ nàng, nàng mới có tự tin nghĩ như vậy.
“Nam Cung tiểu thư, điểm tâm này là do mẫu thân ngươi làm rơi, không liên quan tới bổn cung. Ngươi đừng có ăn nói bừa bãi, huống hồ là các ngươi trước tiên không tuân thủ quy củ, ăn cướp còn la làng, bổn cung vẫn là lần đầu tiên thấy. Xem ra, bổn cung đành phải đem việc này bẩm báo cho Hoàng Thượng, do Hoàng Thượng định đoạt ai đúng ai sai.”
Li Nguyệt trong đáy mắt ẩn chứa lạnh băng, lãnh liệt bức người, bình tĩnh thong dong. Một phi tử vừa gặp chuyện đã tìm Hoàng Đế, tất nhiên là nữ nhân được sủng ái. Không biết vị Hoàng Đế kia có thật sự thiên vị Thanh Phi cậy sủng mà kiêu này không.
“Phải không? Ngươi làm rơi điểm tâm mà Thái Phi đích thân làm, kiêu ngạo ương ngạnh, làm tổn hại mặt mũi hoàng thất, theo luật nên đánh ba mươi đại bản. Tiểu nữ tử bây giờ liền đi bẩm báo Thái Phi, thỉnh người vì tiểu nữ tử chủ trì công đạo.” Li Nguyệt nói xong, muốn xoay người đi, nàng muốn nhìn xem ai lợi hại hơn.
Đột nhiên, nàng thoáng nhìn thấy cách đó không xa có đoàn người nâng Ngự Liễn đang đi tới. Lập tức sóng mắt lưu chuyển, nảy ra một kế, hướng Thanh Phi lộ ra một nụ cười khıêυ khí©h. Bộ dáng đắc ý tươi cười này đủ để cho Thanh Phi phát cuồng. Nàng luôn luôn kiêu ngạo thế nhưng lại bị một nha đầu cười nhạo, nàng làm sao có thể nhịn được cục tức này.
Lập tức, Thanh Phi giơ tay liền muốn tát Li Nguyệt, Li Nguyệt nhanh nhẹn lùi ra phía sau.
Thấy đánh không được Li Nguyệt, Thanh Phi một tay hướng Liễu di nương đẩy đi, Liễu di nương yếu đuối mong manh bị đẩy như vậy liền ngã ở trên mặt đất, trên cổ tay phải bị xước một mảng da, ngay lập tức có vết máu nhàn nhạt hiện ra.
Li Nguyệt thấy vậy, vội vàng đỡ lấy Liễu di nương trên mặt đất. Tay nắm thành một nắm đấm, hận không thể đem Thanh Phi một quyền đánh bay. Trong mắt phủ một tầng hàn băng, ánh mắt lạnh băng đến không có một chút độ ấm.
Li Nguyệt nàng trước nay không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy, người dám động đến nàng, trước nay đều không có kết cục tốt.
Lúc này, trong góc Ngự Hoa Viên hai cỗ kiệu màu vàng đang đi qua đây, trên kiệu điêu khắc rồng bay phượng múa, đại khí hồn nhiên, có vẻ xa hoa mỹ lệ, thái giám đi trước hô to: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu bãi giá Ngự Hoa Viên, ai đang ở đây ồn ào?”
Thấy Hoàng Đế tới, Thanh Phi vội vàng đi tới trước ngự liễn, bắt đầu cáo trạng “Hoàng Thượng, người phải làm chủ cho Thanh nhi.”
“Có chuyện gì?” Phong Lân thanh âm lạnh băng như ngọc vỡ rơi xuống đất. Giương mắt liếc nhìn nữ nhân đáng thương trước mặt, lại nhìn về phía Li Nguyệt trên mặt đất. Lúc đôi mắt thanh triệt của hắn đυ.ng tới cặp mắt thông tuệ đạm nhiên kia, đáy mắt đột nhiên sáng ngời.
Li Nguyệt tùy ý quan sát Phong Lân trên ngự liễn. Thảo nào người đời xưng hắn làm người đẹp nhất trong tam đại mỹ nam. Thì ra không phải có tiếng không có miếng. Ánh mắt Phong Lân thâm thúy mà lạnh băng, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Trên người lộ ra một vị đạo hoàng thất quý khí, kiêu căng, lạnh lùng. Đầu đội mười hai lưu miện, lưu miện rũ xuống mười hai xâu bạch ngọc che khuất hơn phân nửa khuôn mặt hắn. Trên người mặc văn phục màu đen quý giá, hoa văn tinh tế, ngang nhiên ngồi trên ngự liễn, khí thế mười phần, trầm ổn nham hiểm, đầy mặt sát khí.
Hắn có một đôi mắt sắc bén, đôi mày như kiếm cương nghị thôi nhiên, mặt như đao gọt góc cạnh rõ ràng. Tóc đen rũ ra sau đầu, mắt ngọc mày ngài, đẹp như vầng trăng nhạt, nhưng vẻ mặt lại xa cách lạnh lùng, ngông cuồng không hề kiều chế. Bên ngoài đồn rằng hắn tính tình âm lãnh, quả nhiên như thế, chỉ từ cặp mắt lạnh lẽo ấy không khó có thể nhìn ra, đây là một nam nhân vừa khôn khéo lại ngoan độc.