Trước kia Nam Cung Li Nguyệt dây dưa bám theo hắn mười năm, hắn ước gì ném được tên ngốc này đi. Nhưng hiện tại Nam Cung Li Nguyệt thay đổi, trở nên tâm tư thông thấu, thông tuệ duyên dáng, lại không còn thuộc về hắn nữa. Không nói đến trong đáy lòng hắn có thích nàng hay không, nhưng cái loại cảm giác mất đi trân bảo này thật là so với moi tim còn đau hơn. Hắn thậm chí không dám tưởng tượng cảnh Nam Cung Li Nguyệt gả cho nam nhân khác, như vậy trong lòng hắn sẽ càng đố kỵ hơn.
“Dám làm hỏng việc của Hương Lan dì, chính là đối đầu với bổn Vương Bổn Vương muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có năng lực gì.” Phong Trần Nhiễm khóe mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm. Hắn muốn nhìn xem Nam Cung Li Nguyệt làm thế nào bênh vực kẻ yếu. Hắn không tin nàng đấu lại một người đã lăn lộn phong trần mấy chục năm như Hương Lan dì.
Phía dưới, Li Nguyệt không sợ ánh mắt thăm dò của mọi người. Đạm nhiên quét mắt nhìn mành kiệu dính máu. Ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Hương Lan dì, lạnh lùng mở miệng: “Không xong rồi, cỗ kiệu của ta thật sự bị làm dơ rồi, làm sao bây giờ?”
Một bên Hương Lan dì gặp qua sự đời mặt không đổi sắc, khoanh tay trước ngực, khinh thường cười nhạo một tiếng: “Chuyện này không liên quan tới lão nương, là Hương Lê tiểu đề tử kia chính mình đυ.ng phải làm dơ. Vị tiểu thư này không phải định đổ lên đầu Hương Lan dì ta chứ?”
“Hương Lê là bị người của ngươi đuổi đánh mới đem cỗ kiệu của ta làm dơ. Theo lý mà nói Hương Lan dì, ngươi nên phụ trách nhiệm liên quan. Cỗ kiệu của ta là dùng Nam Hải trân châu, mã não, tuyết ngọc chế thành, vải dệt là băng tơ tằm lụa thượng đẳng, giá trị hơn vạn lượng. Ta xem chỉ bẩn một chỗ nhỏ, Hương Lan dì chỉ cần bồi thường hai ngàn lượng là được. Hương Lê này ta thích, ta muốn mua nàng, một nha đầu nhiều nhất cũng chỉ hai trăm lượng, nợ gán nợ, Hương Lan dì còn phải bồi thường cho ta một ngàn tám trăm lượng.” Li Nguyệt dơ ngón tay tính tính, đạm mạc lạnh lùng nói.
“Ngươi cưỡng từ đoạt lí! giảo biện! Rõ ràng là Hương Lê làm dơ kiệu của ngươi. Không liên quan tới lão nương cùng Hương Lan viện, thật là công phu sư tử ngoạm, còn muốn kêu lão nương bồi thường bạc, không có cửa đâu.” Hương Lan dì phẫn nộ trừng lớn đôi mắt, nàng đã được tính là vô lại lắm rồi, không nghĩ đến hôm nay gặp được người còn vô lại hơn nàng.
“Ngươi nói Hương Lê là người của ngươi, ta đây tự nhiên phải tìm ngươi nói lý, làm tú bà nào có đạo lý không quản kỹ nữ? Nếu ngươi không thể thay Hương Lê bồi thường, ta sẽ đem Hương Lê về phủ, dùng nàng để gán nợ.” Trong mắt Li Nguyệt lộ ra hàn quang lạnh lùng, lãnh liệt bức người, khí thế mười phần nhìn Hương Lan dì. Ban đầu nàng cho Hương Lan dì mặt mũi, nói dùng bạc để mua Hương Li, bây giờ xem ra chút mặt mũi này nàng cũng không cần cho nữa.
“Hương Lan dì, hôm nay ngươi không quản chuyện sống chết của Hương Lê, ngày mai sẽ còn quản sống chết của các cô nương khác không?” Tuyết Nhi nhân cơ hội xen miệng, gắt gao đem cánh tay Li Nguyệt ôm lấy. Nói thật, tiểu thư dám ra đây bênh vực kẻ yếu, tim nàng vẫn luôn treo lên, tiểu thư không quyền không thế, một nữ tử yếu đuối, làm sao bênh vực kẻ yếu!
Liễu di nương ở đằng sau cũng chạy nhanh tới bảo vệ ở bên cạnh Li Nguyệt. Sốt ruột đến xoay vòng vòng, Li Nguyệt này lá gan càng lúc càng lớn, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt đây.
“Lục nhi, Thúy nhi các ngươi lại đây, dám ở trước mặt lão nương giương oai, lão nương muốn các nàng nhìn xem sự lợi hại của ta.” Hương Lan dì từ bỏ ý nghĩ kêu tráng hán đánh người. Bàn tay vung lên gọi mười mấy nữ tử trang điểm yêu mị đứng ở đằng sau lại đây. Cô nương này dám làm hỏng chuyện tốt của nàng, chứng minh trên người có chút công phu, hoặc là có người chống lưng. Đối phó với người có công phu hoặc có ô dù, nàng Hương Lan dì còn có một chiêu, đó chính là không biết xấu hổ.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, một loạt thanh lâu nữ tử hoa hòe lộng lẫy, quần áo thiếu vải đứng ở trước mặt Li Nguyệt. Mỗi người đều trang điểm đậm, tục tằng bất kham, đương nhiên họ với kỹ nữ đầu bảng không giống nhau. Kỹ nữ đầu bảng sẽ không trang điểm như vậy, cũng sẽ không công khai xuất đầu lộ diện, tất cả đều tránh ở phòng riêng của quan gia hầu hạ.
Trận thế này, các nàng muốn làm gì? Li Nguyệt bình tĩnh thong dong liếc mọi người. Trong tay nắm chặt ngân châm thấm sẵn thuốc, chuẩn bị tốt tùy thời phản kích.
“Các cô nương, nha đầu này muốn huỷ chuyện tốt của lão nương. Còn dám đòi lão nương bạc, lão nương muốn cho nàng nếm thử uy lực của lão nương.” Nghe theo một tiếng phân phó của Hương Lan dì, mọi người đem đầu ngẩng cao, tất cả đều trừng lớn đôi mắt nhìn các nàng.
Chỉ nghe Hương Lan dì một tiếng hiệu lệnh “Sột soạt” vài tiếng, hơn mười mấy người kỹ nữ nhanh chóng đem váy trên mông nhấc lên, đem cái mông trắng bóng kia lộ ra. Còn đắc ý hướng Li Nguyệt lắc mông, mỗi người trên mặt đều là vẻ nhạo báng. Tựa hồ muốn nói: Thế nào? Dọa vỡ mật rồi chứ gì? Còn không mau biến!
Hương Lan dì cho người lộ như vậy, người vây xem tất cả đều cảm thấy thẹn quay mặt đi. Đặc biệt là các tiểu thư, càng xấu hổ đến muốn tìm cái lỗ chui vào. Có nam nhân tinh tế đánh giá, có nam nhân thì khinh thường xoay đầu. Thì ra uy lực mà Hương Lan dì nói chính là chiêu này, cũng được coi là ác tục.
“Tiểu thư, phu nhân, chúng ta mau đi thôi, nàng…… Các nàng quá không biết xấu hổ, thanh thiên bạch nhật lại dám không biết xấu hổ như vậy.” Tuyết Nhi xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nàng không muốn trở thành trò cười cho người khác ở trà dư tửu lậu. Đối phó với loại người không biết xấu hổ như thanh lâu nữ tử, các nàng sẽ chịu thiệt mất.
Vốn tưởng rằng Li Nguyệt sẽ xấu hổ đến mức lập tức chui vào bên trong kiệu chạy trốn. Không nghĩ tới nàng lại đạm nhiên cười khẽ, khóe miệng cong lên một tia trào phúng. Không nhanh không chậm đi đến bên cạnh sạp tranh trước mặt, Tay ngọc khẽ nâng bút lông, mặt không đổi sắc nhìn chúng nữ tử liếc mắt một cái, lười nhác đáp: “Nếu Hương Lan dì không ngại, tiểu nữ tử có thể đích thân vì các nàng vẽ tranh, treo ở trước cửa Hương Lan viện thay mọi người mời chào mối làm ăn.”
Đến các nàng còn không sợ xấu hổ, nàng cần gì phải sợ? Cho rằng như vậy là có thể dọa nàng đi?
Đối mặt với người mặt dày, ngươi phải mặt dày hơn các nàng. Trên sân khấu chữ T, phim nghệ thuật nàng lại không phải chưa từng xem qua. Có cái gì đáng kinh ngạc chứ, thật không rõ những tiểu thư đó sao lại thẹn thùng như vậy. Mặt đỏ đến mức sắp thành ánh nắng chiều rồi, có người đã sớm cùng nha hoàn dậm chân rời đi.
Thấy một màn như vậy, Li Nguyệt thuận tiện cũng đem một đoạn trong (Hồng Phất Dạ Bôn) của Vương Tiểu Ba ra làm miêu tả chứng thực. (Hồng Phất Dạ Bôn) nói kỹ nữ cổ đại không mặc nội y, thì ra thật sự có chuyện này.
“Ngươi…… Ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy?” Hương Lan dì tức giận phất tay, nếu là khi dễ cô nương khác sớm đã bị dọa chạy rồi. Sao tiểu cô nương trước mặt này lại có bộ dáng không hề bất ngờ gì thế này, thiếu chút nữa là làm cho phổi nàng tức đến nổ tung.
Ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu vào trên người Li Nguyệt. Tay ngọc mảnh khảnh vẽ vài nét bút, trên giấy vẽ thình lình hiện ra một loạt nữ tử lộ mông. “Hưu” một tiếng, Li Nguyệt đem bút lông ném vào ống đựng bút, tiêu sái vỗ vỗ tay, đầy mặt yêu kiều cơ linh, tăng thêm vài phần đáng yêu.
Vài người xem chuyện vui nhanh chóng tiến đến giấy vẽ trước mặt. Chỉ thấy trên bức họa các cô nương sinh động như thật, mới thưa thớt vài nét bút, liền đem ngôn ngữ cơ thể cùng mặt mũi các nàng vẽ đến sinh động như thật. Hoạ công lợi hại như thế, không luyện mười mấy năm tuyệt đối không vẽ được.
Bên cạnh còn có một vài người mượn đề tài làm vè, một người xem trò vui không nhịn được đọc ra: “Hương Lan viện, nữ tử thật, mông tròn một đống chấn tam sơn, tuyết rơi gặp than không trắng bằng, mỹ danh càng siêu Võ Đằng Lan.”
Thơ này vừa ra, ai cũng tranh phong, khiến bạch y nam tử trên lầu không nhịn được cười khẽ lên. Thì ra trong xương cốt nữ tử đoan trang văn nhã còn có một mặt nghịch ngợm như vậy, tùy tay vẽ tranh làm thơ thế nhưng lại chuẩn xác đến thế!
Nhưng mà Võ Đằng Lan này là ai?
“Ha ha……” Không chỉ có quần chúng vây xem cười to, đến Thượng Quan Nghiêu cùng Phong Trần Nhiễm bọn họ cũng cười ha hả, đâu còn có một tia tài tử phong nhã.
“Tuyên Vương, không nghĩ tới vị hôn thê của ngươi còn biết vẽ tranh cùng đề thơ, đồ nàng vẽ chơi cũng vượt qua Liễu Thiên Thiên rồi nhỉ?”
“Thì ra Nam Cung Li Nguyệt mới là người thâm tàng bất lộ, nói không chừng nàng trước kia ngốc đều là giả vờ. Tài mạo song tuyệt, thông tuệ đáng yêu, đến ta cũng không nhịn được muốn theo đuổi nàng.” Vân Quan Sở vẻ mặt sùng bái nhìn Li Nguyệt, không chút nào che giấu vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Đều câm miệng cho bổn Vương, cho dù là đồ vật bổn Vương không cần, các ngươi cũng đừng có mơ tưởng đến.” Phong Trần Nhiễm ngừng cười, gắt gao nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn nữ tử thông minh đến loá mắt ở phía dưới kia.
Hương Lan dì tuy rằng không hiểu văn hóa gì, nhưng “Mông tròn một đống chấn tam sơn” những lời này nàng vẫn có thể nghe hiểu. Cô nương đáng chết này dám vũ nhục nàng “Lão lục, các ngươi xông lên cho ta, đánh chết hai tiểu đề tử này.”
Nói xong, vài tên tráng hán vung gậy lên, hướng phía Li Nguyệt đánh đi. Trong nháy mắt, Li Nguyệt nắm chặt ngân châm trong tay, đang muốn ra tay. Đột nhiên nhóm tráng hán xông tới đồng bộ ngã xuống, người nào người nấy miệng sùi bọt mép. Không đến vài giây đã ngất đi, giống như cá khô nằm trên mặt đất.
Cùng lúc đó, một bóng trắng từ lầu hai của Hương Lan viện nhảy xuống. Bóng trắng nhẹ nhàng linh động, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền đứng yên trước mặt Li Nguyệt.
Chờ nam tử đứng yên, mọi người tức khắc phát ra tiếng “Xôn xao” kinh ngạc cảm thán, bởi vì nam tử trước mặt quá đẹp, đẹp đến không giống người thường.
Li Nguyệt cũng nhạy bén đánh giá bạch y nam tử trước mặt. Nam tử toàn thân bạch y, mái tóc đen nhánh phiêu dật, dùng một dây tơ lụa đỏ tùy ý buộc lại. Thân ảnh treo giữa không trung tựa thần linh giáng thế. Trên da hắn ẩn ẩn có ánh sáng lưu động, trong ánh mắt có chứa ngàn sao lấp lánh. Hắn lịch sự thanh nhã như một bức tranh thuỷ mặc, lưu luyến mỹ lệ, không lúc nào không biểu lộ sự cao quý cùng ưu nhã.
Mắt phượng hơi mở, đôi mắt thanh nhuận giống nước biển, trên tóc có ánh sáng nhàn nhạt của tơ lụa, da thịt tinh tế như đồ sứ. Phảng phất như trích tiên trong thế ngoại đào nguyên. Ánh nhìn tựa kinh hồng, ngạo nghễ độc lập.