Đi đến trong viện, Li Nguyệt nhìn thấy trong đại viện đặt mấy cỗ kiệu, nàng hướng cỗ kiệu chính giữa hoa lệ nhất đi đến. Ở cửa phòng khách Tần thị đang đau lòng đến run tay, hàm răng nghiến ken két, tức giận đến thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân. Cỗ kiệu kia là nàng vì Chiêu Đệ chuẩn bị, thế nhưng lại bị nha đầu Li Nguyệt kia chọn mất.
Li Nguyệt không để ý tới ánh mắt đau lòng của Tần thị, cùng Tuyết Nhi, Liễu di nương lập tức ngồi vào bên trong kiệu, phân phó kiệu phu xuất phát.
Cỗ kiệu này thập phần đẹp đẽ quý giá, toàn thân là trắng cùng màu hồng phấn. Kiệu mành bốn phía là lụa bố tơ tằm chế thành mềm mại rũ xuống, trên lụa bố thêu hoa văn ẩn hồng mai. Hai vách kiệu điêu khắc kim hoa, kiệu đỉnh bốn phía rũ xuống từng hàng tua rua màu xanh non, đẹp đẽ quý giá đại khí.
Bên ngoài kiệu bốn phía có mã não, hổ phách, minh châu, thủy tinh các kỳ trân nghệ phẩm… Tinh mỹ hoa lệ. Ngoài màn che càng là ánh huỳnh quang rạng rỡ, lấy châu ngọc làm kiệu mành, từng hạt trân châu bảy màu được xâu thành chuỗi, vụn vặt, phát ra tiếng chuông thanh thuý dễ nghe.
“Tiểu thư, đây là kiệu ngọc mà đại phu nhân vì lục tiểu thư chuẩn bị, chúng ta ngồi, liệu có bị phạt không?” Tuyết Nhi vẻ mặt thật cẩn thận, kinh sợ quan sát tiểu thư đang ở một bên chợp mắt. Tiểu thư bộ dáng bình yên, ôn nhu an tĩnh nhắm hai mắt, lông mi vừa dài lại vừa cong, thủy nộn sáng rọi, đang lười biếng ngủ gật.
Lúc này rồi mà tiểu thư còn ngủ được, Tuyết Nhi càng thêm nhìn không rõ tiểu thư trước mặt “Tiểu thư, vừa rồi ta còn tưởng rằng lục tiểu thư lại muốn đánh người, không nghĩ tới lại bị người hạ dược. Tiểu thư thật lợi hại, nhưng mà chúng ta đắc tội đại phu nhân, có khi nào sẽ không có kết cục tốt?”
“Nàng có trương lương kế, ta có thang vượt tường, sợ gì chứ? Một lão nữ nhân mà thôi.” Thiếu nữ nhắm mắt vẻ mặt an nhàn, tựa như những việc vừa rồi phát sinh không liên quan tới nàng.
“Li Nguyệt, con lấy cái gì cùng nàng đấu? Nàng là chính thất, chúng ta từ trước đến nay đều chỉ là phận bị khi dễ. Hay là vậy đi, lát gặp xong Lão Thái Phi, ta đi bồi tội với đại phu nhân. Hy vọng nàng đại nhân đại lượng.” Liễu di nương cũng lo lắng nhìn Li Nguyệt. Li Nguyệt cho Chiêu Đệ uống thuốc, có nhiều đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm. Vạn nhất đại phu nhân nói cho lão gia thì Li Nguyệt chẳng phải thành ác nhân làm hại tỷ muội sao?
Li Nguyệt giống như thỏ con xoay chuyển thân mình, tiếp tục ngủ, bỗng nhiên nàng nói một câu: “Nương người đừng lo lắng, đại phu nhân là người khôn khéo. Vừa rồi chịu thiệt lớn, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như muốn đối phó ta, nàng cũng sẽ giở trò âm hiểm, tuyệt đối sẽ không bày ra bên ngoài cùng ta đấu, tuyệt đối sẽ không cùng ta giáp mặt xung đột như vậy nữa.”
Từ chuyện này các nàng cũng nên nhìn ra mới phải. Nàng có đủ thực lực chỉnh chết các nàng, ngoài mặt cũng nên kiêng kị nàng ba phần.
Nữ nhi thay đổi cũng hơn nửa tháng rồi, Liễu di nương đem tài trí cùng thông minh của nàng toàn bộ xem ở trong mắt. Trong tim nàng sớm đã đem nữ nhi ban đầu coi thành một người khác. Nữ nhi không hề yếu đuối vô năng, trở nên thông minh dũng cảm, nàng hẳn nên vui vẻ mới phải.
Nữ nhi không còn phải chịu khi dễ là nguyện vọng lớn nhất đời nàng. Nhưng nàng trời sinh tính yếu đuối, luôn sợ nữ nhi chịu thiệt. Nói thế nào nàng cũng không có thế lực gì để bảo vệ nữ nhi.
Nhưng nghĩ lại cho dù nữ nhi ngốc nghếch giống như trước đây, các nàng vẫn sẽ bị khi dễ. Nếu mỗi ngày phải sống trong thấp thỏm lo âu thì không bằng giống nữ nhi như bây giờ. Dương mi thổ khí, thay chính mình sống có tôn nghiêm, còn đem mười mấy năm tiền tháng của nàng đòi lại được.
Nữ nhi hiện tại của nàng biến thành thông minh, mỗi ngày nghiên cứu y thư, hiểu được phải bảo vệ chính mình, đây là điều làm nàng vui mừng nhất.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng ồn ào. Li Nguyệt xuyên thấu qua mành phong hướng ra phía ngoài nhìn. Chỉ thấy ở trước tửu lâu xa hoa phú quý, một người quần áo lam lũ, thiếu nữ nhỏ nhắn đang cùng vài tên đại hán lỗ mãng vật lộn. Bên cạnh là một số nữ nhân hồng trần ăn mặc hở hang xem kịch vui, châm chọc mỉa mai.
Li Nguyệt liếc mắt nhìn biển hiệu một cái, mặt trên có ba chữ to mạ vàng “Hương Lan Viện”. Vừa thấy cái tên này cùng những nữ nhân trang điểm mị tục nàng liền biết, đây là thanh lâu. Thanh lâu có hai tầng, mỗi một tầng đều trang trí thập phần hoa lệ, nạm vàng khảm bạc. Màu sắc chủ đạo là màu đỏ thắm, ra ra vào vào không ít những thế gia công tử quần áo đẹp đẽ quý giá.
Tuyết Nhi thấy thế, lắc đầu thở dài một tiếng: “Ai!!! không biết lại là cô nương nhà nào bị bắt làm kỹ nữ, đám ác ôn này lương tâm đều bị chó ăn rồi sao?”
Vừa nói xong, chỉ nghe “Phanh” một tiếng thiếu nữ nhỏ nhắn đυ.ng thật mạnh vào thành kiệu. Quần chúng vây xem ánh mắt lập tức tập trung đến cỗ kiệu thần bí hoa lệ này. Vài tên đại hán thấy trước cửa dừng lại hai cỗ kiệu cao cấp xa hoa, tạm thời ngừng ở tại chỗ, không dám tiến lên.
“Đây là tiểu thư nhà nào vậy, cỗ kiệu kia đẹp đẽ quý giá như vậy vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ.” Các bá tánh ngươi một câu ta một câu, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào cỗ kiệu xa hoa kia.
Trên lầu hai của Hương Lan Viện, một nam tử bạch y đạm nhiên uống rượu, ánh mắt đạm nhiên nhìn phía dưới. Bên cạnh nam tử có một thiếu nữ thanh đạm tự cao. Thiếu nữ cầm trong tay một thanh kiếm đẹp đẽ quý giá, lạnh lùng ở bên cạnh nam tử bảo hộ.
Nam tử người mặc một bộ nhuyễn bào màu trắng hoa lệ, nhuyễn bào từ Nam Hải băng tằm chế thành. Trên áo choàng dùng chỉ bạc thêu mấy cành trúc thanh thiển, trên eo thắt một cái đai ngọc lục bảo. Một đôi mắt thâm thúy xinh đẹp lười biếng nhìn bá tánh phía dưới. Ánh sáng nhu hòa chiếu trên mặt hắn, làm người nhịn không được liên tục kinh ngạc cảm thán, đây là một mỹ nam tử xinh đẹp cỡ nào chứ?
Trong mắt đen nhánh như hắc diệu thạch nhợt nhạt sáng lên, lộ ra ngạo nghễ tuyệt thế. Cảnh này như phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phất như vân chi tế nguyệt, phiêu phiêu như lưu phong chi hồi tuyết.
Da thịt như dương chi ngọc tinh tế có ánh sáng, mày như nguyên đại, mắt như đào hoa. Mắt phượng chậm rãi híp lại, phảng phất như pháo hoa tháng ba lộng lẫy đạm mạc, rung động lòng người. Đôi mắt đen nhánh kiêu căng, đáy mắt ẩn ẩn phát ra quang mang của ngọc bích. Một đôi môi thanh thiển đạm bạc tựa như hàm đan, mắt ngọc mày ngài, côi tư diễm dật, phong tư trác tuyệt. Mặt mày có nhàn nhạt ôn nhu cùng xa cách. Mi tuấn lãng, mắt thanh lệ, đường cong của cằm cao ngạo lạnh băng như quý tộc. Giơ tay nhấc chân đều toát ra khí phách Vương giả hồn nhiên thiên thành, khiến người khó có thể kháng cự mị lực hồn nhiên thiên thành lịch sự tao nhã kia.
Ở một gian khác trên lầu hai, đám người Tuyên Vương Phong Trần Nhiễm, Thượng Quan gia Tam công tử Thượng Quan Nghiêu, Vân nhị công tử Vân Quan Sở đều đang xem trò hay nhìn xuống phía dưới.
Phong Trần Nhiễm một bộ áo gấm màu lục đậm, eo đeo đai ngọc thủy tinh. Tay cầm một thanh quạt xếp vẽ sĩ nữ đồ, cao ngạo đạm mạc. Lông mày cố tình tu chỉnh qua, mũi cao gầy, cộng thêm đôi mắt sáng ngời như kim cương, khi thì lóe lên thần thái bễ nghễ vạn vật. Trong ánh mắt lộ ra cao quý cùng ngạo khí không ai bì nổi. Môi mỏng duyên dáng màu hồng phấn có chút đạm bạc cong lên, mang theo chút hương vị kiêu ngạo ngạo mạn.
Bên cạnh Thượng Quan Nghiêu mặc một bộ áo gấm màu xanh lơ, trên áo choàng thêu kim xà giương cánh, bộ dáng giống nhau, lại cũng có vẻ tinh thần kiên cường. Vân Quan Sở mặc một bộ áo gấm màu vàng nhạt, eo thắt đằng long thúc eo. Một đôi tay trắng ưu nhã lắc chén rượu ngọc, đôi lúc nhẹ nhấp một ngụm, thần thái dương dương tự đắc.
Tuyên Vương mỹ mạo mỗi người đều biết, ở Ngân thành rất nổi bật. Làm người cao ngạo đạm mạc, có thể làm thơ hội họa, là một mỹ nam tử tài mạo song toàn. Các thiếu nữ đều hoài xuân hướng tới, đáng tiếc Tuyên Vương tâm tính cuồng dã, lạnh nhạt như tơ, chọn nữ nhân cũng là có sở thích. Dù cho Liễu Thiên Thiên là người trong lòng mà hắn thừa nhận qua, hắn vẫn khí hội nghị thải rực rỡ đến thanh lâu tìm kiếm chi kỷ.
“Tuyên Vương, cách giờ tiến cung còn có một canh giờ, người đến muộn sợ Lão Thái Phi sẽ tức giận, hay là bây giờ khởi hành?” hộ vệ bên người Phong Trần Nhiễm, Phong Kính nhỏ giọng tới gần hắn hỏi.
Phong Trần Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn một cái, thanh âm trầm thấp mà lạnh băng “Sớm như vậy tiến cung, muốn để bổn Vương chờ Nam Cung Li Nguyệt?” Một nữ nhân hắn chướng mắt, dựa vào cái gì muốn một đường đường Tuyên Vương như hắn chờ?
“Tuyên Vương, Lão Thái Phi đồng thời tuyên ngươi cùng thất tiểu thư tiến cung, không phải là muốn bức ngươi thu hồi từ hôn thư, muốn ngươi cưới thất tiểu thư đấy chứ?” Thượng Quan Nghiêu nhấp một ngụm rượu, hứng thú tẻ nhạt nhìn Phong Trần Nhiễm.
“Từ hôn là Nam Cung Li Nguyệt chủ động đưa ra, bổn Vương bất quá thuận theo ý nàng mà thôi. Hôn sự cùng bổn vương cũng không phải là muốn lui liền lui, muốn thu hồi liền thu hồi đâu.” Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng từ lần trước nhìn thấy Nam Cung Li Nguyệt sau khi thay đổi, hắn thế mà lại không có lúc nào là không nhớ tới nàng.
“Các ngươi xem, đó là thiên kim tiểu thư nhà ai?” Thấy nha đầu bị đánh ngã trước mặt một cỗ kiệu, Vân Quan Sở hét lớn một tiếng.
Cỗ kiệu thực tinh mỹ xa hoa, nếu không phải nhà giàu thì hiếm khi có người có thể chế thành.
Phong Trần Nhiễm đạm mạc cong lên khóe miệng, đáy mắt là kiêu căng không ai bì nổi “Không phải lại là thiên kim tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh nào đấy chứ……”