“Tiếp tục tìm, chỉ cần một ngày ngươi chưa bại lộ, thì không thể từ bỏ.” Nam tử ngắm nhìn hoa Quỳnh thuần trắng trong tay, một mái tóc đen nhánh như mực vòng ở trên ghế, thanh âm lạnh băng mà xa cách. Những sợi tóc đen uốn lượn kia, yêu mị giống như xà nuốt tâm can.
Hắn rất ít nói chuyện, nhưng vừa cất thanh nhất định kinh ngạc toàn trường. Bởi vì giọng hắn quá mức dễ nghe, trong thanh âm chậm rãi ôn nhuận ấy lộ ra nhàn nhạt xa cách, lười biếng tà mị, có nhàn nhạt từ tính.
Hắn nói chuyện luôn là như vậy không nhanh không chậm, khi thì bừa bãi, lúc thì cao ngạo bay ở bên tai có một loại thanh đạm cô đơn. Thâm tàng bất lộ, khiến người nghiền ngẫm không ra tâm tư của hắn. Người gặp qua hắn đều sẽ tò mò, dưới thanh âm ôn nhuận như ngọc này rốt cuộc có một gương mặt như thế nào? Là điên đảo chúng sinh, hay là dọa chết người khác.
Bên ngoài đồn đại hắn xấu xí vô cùng, người nghe thấy giọng nói của hắn liền sẽ đem độ xấu của hắn giảm bớt. Nỗ lực đem hắn tưởng tượng thành một người phong hoa tuyệt đại, ngọc thụ lâm phong quyến rũ mỹ nam tử. Thanh âm ưu nhã đạm nhiên như vậy, nói thế nào cũng sẽ có người đem hắn tưởng tượng thành xuân hoa thu nguyệt, Tàn Hồng cũng vậy.
Tàn Hồng dùng dư quang nhẹ ngó nam tử cao quý nằm trên ghế dựa băng ti, trong lòng vì hắn vẽ một bức chân dung. Mái tóc đen nhánh tóc buông xuống, mang theo cảm giác sơ cuồng cùng thanh nhã.
Lông mày của hắn, hẳn là đen giống tranh thuỷ mặc kia dày đặc. Mắt hắn hẳn là như hắc diệu thạch trân quý lộng lẫy như ngọc. Hình dáng hắn hẳn là giống đá cẩm thạch điêu khắc ra có góc cạnh. Mặt hắn hẳn là giống ánh nguyệt trung thu, sáng tỏ trắng tinh. Mỹ mạo ôn nhã của hắn, là trên thế gian bất luận từ nào cũng không thể hình dung.
Nhưng mà, đây chỉ là tưởng tượng của nàng, “Vương, Tàn Hồng tìm mười năm cũng chưa tìm được Tinh Nhi. Chẳng lẽ ở trong lòng Vương nữ nhi tư tình thật sự quan trọng như vậy?”
“Cái này không phải điều ngươi nên quan tâm, ngươi chỉ cần phụ trách tìm được Tinh nhi là được.” Thấm Kinh Vũ thanh âm vẫn nhàn nhạt như cũ, trong tà mị xa cách lộ ra uy nghiêm.
Tàn Hồng có chút khó chịu cúi đầu, lạnh lùng cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Vương, người hẳn nên chú ý tình thế trước mắt, quy hoạch thật tốt con đường báo thù, đem thế lực phát triển lớn mạnh. Dưới sự thống trị của Vương, Thấm Dương quốc mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng, kinh tế phát triển, Vương thành thiên hạ thủ phú. Vương dần dần thành uy hϊếp cho sự củng cố hoàng vị của Phong Lân. Phong Lân nhất định đỏ mắt ghen ghét, coi Vương là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Mấy năm gần đây sát thủ ẩn vào Thấm Dương nhiều như lông trâu, tiếp theo tiến cung, không biết còn có thử thách cùng hoài nghi gì đang chờ Vương. Vương hiện tại đối mặt với Phong Lân cùng Thấm Dương gian thần, hai mặt địch nhân, đang là lúc nguy cấp, tồn vong sống chết trước mắt, sao có thể vì chút nữ nhi tư tình, bỏ bê đại nghiệp báo thù của chính mình không màng?”
Thấm Dương quốc là khối thịt mỡ, không chỉ có quốc nội Thấm gia trưởng lão mơ ước, Hạo Vân hoàng đế nhìn trộm, ngay cả tam quốc đều muốn đánh chủ ý. Làm sát thủ do Vương một tay bồi dưỡng, nàng sao có thể không vì đại nghiệp của hắn sốt ruột. Không có Vương thì sẽ không có nàng, nàng đời này chỉ vì Vương mà tồn tại. Bảo vệ Vương là trách nhiệm quan trọng nhất đời nàng, có thể nói tính mạng của Vương còn quan trọng hơn nàng.
“Tàn Hồng, ngươi hôm nay nói quá nhiều rồi, tự mình đi xuống lãnh ba mươi bản đi.” Thấm Kinh Vũ thanh âm không có nửa điểm tình cảm, lạnh như Diêm Vương trong điện Diêm Vương. Ở trong lòng hắn, chỉ có Tinh Nhi quan trọng nhất, còn những người khác…… Sao cũng được.
“Nhưng……” Tàn Hồng bất đắc dĩ nhìn nam tử vô tình máu lạnh trước mặt, hốc mắt ươn ướt, tim như bị dao cắt. Nàng theo Vương mười năm, bảo hộ hắn mười năm, thế nhưng đến phiến hồng mao cũng không bằng.
Nàng biết, sự ôn nhu của Vương chỉ dành cho Tinh Nhi, những người khác, vĩnh viễn chỉ có thể có được ánh mắt lạnh cùng coi khinh. Vương là như thế Vương giả cao ngạo máu lạnh, hèn mọn như nàng ngay cả tư cách đứng ở phía sau hắn cũng không xứng.
Yêu một người, nước mắt thật sự không đáng tiền, hèn mọn như bụi bặm. Lại nói, nàng vẫn luôn cho rằng thế gian không có khả năng có người trời sinh có vết bớt hoa Quỳnh, hoa Quỳnh kỳ lạ như vậy sao có thể thành bớt.
Vết bớt hoặc là hình tròn, hoặc là khối ô vuông, nói không chừng trên đời căn bản không người này, hại nàng tìm nhiều năm như vậy. Nhưng chuyện này chỉ có nàng cùng Vương biết, trong lòng hoài nghi, nàng cũng không dám cùng Vương nói.
Thôi, Vương nguyện ý đem bí mật duy nhất nói cho nàng, chứng minh nàng ở trong lòng hắn vẫn là có chút địa vị, hết lòng bỏ ra đều là nàng tự nguyện “Vương, cho dù người trách Tàn Hồng, Tàn Hồng vẫn muốn nói.”
Tàn Hồng ánh mắt lạnh băng, đột nhiên quỳ trên mặt đất, đầu gối quỳ trên đá cuội nhẵn bóng, như mũi dao đâm vào trong lòng nàng. Gió nhẹ thổi sợi tóc bay qua khóe miệng nàng, một đôi môi đỏ mận hồng như máu, mơ hồ tựa như cô hồn bất lực giữa bầu trời đêm.
“Ta cho ngươi một cơ hội nữa, nói không tốt, thêm ba mươi bản.” Thấm Kinh Vũ đạm nhiên đứng dậy, lạnh lùng đi đến bàn đá sạch sẽ trước mặt, mười ngón tay nhỏ dài chọn ngọc hồ, ôn nhu đạm nhiên hướng ly thủy tinh lưu ly rót rượu. Một lát sau hương rượu thanh nhuận bay khắp bốn phía, cùng mùi hoa Quỳnh thanh nhã gắt gao quấn quanh, triền miên lưu luyến, tựa như hai trái tim cô tịch gắt gao đan chéo, thấm ra một mảnh cô đơn.
Hắn một mái tóc đen nhánh trút xuống, kiều dã động lòng người, tóc đen dùng một dây lụa đỏ tùy ý buộc lại, giơ tay nhấc chân hiện lên ưu nhã cùng tà mị. Kim tơ nhuyễn bào hoa lệ phủ trên ghế đá, thuần trắng như tuyết, giống như trích tiên xuất trần thoát tục.
Mỗi một động tác đều tinh mỹ cao quý, ưu nhã lười biếng, trên người còn lộ ra một cỗ nhàn nhạt hương hoa Quỳnh. Dưới lụa trắng ánh mắt hắn đạm mạc tà mị, quyến rũ khinh cuồng, tuyệt mỹ thâm thúy.
Khí phách Vương giả như vậy, luôn khiến người không dám tới gần. Sợ còn chưa tới gần hắn, thi thể đã phiêu trên mặt hồ, chỉ để lại một mạt bi thương.
Thấy Vương buông lời, Tàn Hồng lập tức chắp tay trả lời: “Tàn Hồng nhận được tin tức, Phong Lân sẽ mượn cung đình yến hội lần này, chỉ hôn cho Vương. Vương Hậu chọn từ Ngân thành vương tôn quý tộc hoặc là nhị phẩm quan tước thiên kim tiểu thư tuyển ra. Trước kia Phong Lân nhiều lần muốn chỉ hôn cho Vương, lại định kỳ đưa một số mỹ nhân cho Vương. Ý đồ muốn dùng sắc đẹp mê hoặc Vương, hoặc là ở bên người Vương sắp đặt tai mắt. Vương từ chối Phong Lân nhiều lần như vậy, nếu lần này lại cự hôn. Phong Lân nhất định sẽ lấy cớ gây khó dễ Thấm Dương. Phong Lân chọn nữ tử, tất nhiên là tai mắt do hắn âm thầm bố trí, là địch nhân của Thấm Dương quốc chúng ta, đến lúc đó chúng ta không thể không tôn trọng nàng. Sớm biết như vậy…… Vương lúc trước nên trong số những người đến cầu hôn chọn một vị hợp tâm ý, đem vị trí Vương Hậu này chiếm lấy. Ít nhất đây là Vương chính mình chọn lựa, chúng ta không cần đề phòng nàng, lại miễn được Phong Lân lợi dụng sơ hở, mượn cơ hội sắp đặt tai mắt bên người Vương.”
Nói đến chuyện cầu hôn này, Tàn Hồng càng thêm cảm thấy chính mình không xứng với Vương. Tuy rằng bên ngoài truyền Vương xấu xí vô cùng. Nhưng mỗi ngày người tới Thấm Dương quốc cầu hôn đều không ít, có phú thương cự giả, các vương tôn quý tộc của quốc gia khác. Thậm chí còn có các công chúa điện hạ tài nghệ xong toàn, đều tới Thấm Dương cầu hôn.
Những người đó cầu hôn chỉ là muốn mượn sức Vương, nhìn trúng khối bảo địa Thấm Dương này mà thôi. Đến việc Vương xấu hay không xấu, các thiên kim công chúa cũng không thèm để ý. Có tiền, có quyền mới là quan trọng nhất. Vẻ bề ngoài sớm đã bị che dấu trong tài phú của Vương trở nên hư vô mờ ảo.
“Vương Hậu của ta chỉ có một mình Tinh Nhi, còn về những người khác phải xem các nàng có bản lĩnh sống sót hay không. Nói xong rồi thì lui xuống đi, nhớ đi lĩnh ba mươi bản.” Nam tử nhẹ dương khóe miệng, xuyên qua mành sa nhìn Kính Hồ nơi xa. Tay ngọc nhẹ lắc ly lưu ly bạch ngọc, đem rượu ngon hương say lòng người trong ly uống một hơi cạn sạch, cuồng vọng cao ngạo.
Tàn Hồng yên lặng gật đầu, đôi mắt lộ ra hơi nước mờ mịt, cung kính cúi đầu chậm rãi lui ra ngoài.
Đoạn ký ức còn sót lại khiến hắn vĩnh sinh khó quên, cũng là chân tình làm hắn cảm động nhất. Vẫn còn nhớ năm đó dưới tàng cây hoa Quỳnh, hắn vì mất máu quá nhiều, sắc mặt trở nên trắng bệch, môi phiếm thanh, hai tay ôm chặt cứ như vậy run rẩy.
Lạnh, hắn thực rất lạnh, rõ ràng là tháng tư ấm áp, không trung rõ ràng có hoa Quỳnh trong suốt phiêu hạ. Ánh trăng cùng ngôi sao cũng ôn nhu an tĩnh nhìn hắn, nhưng hắn lại rất lạnh, lạnh đến phát run, lạnh đến thiếu chút nữa đã quên chính mình là ai.
Tiểu Tinh Nhi hiểu chuyện vuốt tóc của hắn, một lát sau, nàng chân tay vụng về đem áo ngoài trên người cởi ra, nhẹ nhàng đắp lên trên người hắn. Bên trong là váy cúp ngực, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc.
Đồng thời, hắn cũng rõ ràng nhìn thấy trên ngực nàng thai ký màu đỏ. Đó là một đóa hoa Quỳnh ngàn tầng vờn quanh, lớn như đồng tiền bên cạnh còn có vài phiến lá xanh điểm xuyết, tinh mỹ xinh đẹp.
Kỳ thật hắn cũng không biết kia rốt cuộc có phải hoa Quỳnh hay không, chỉ biết cánh hoa rất đỏ, có chút giống Tuyết Mai, Hải Đường, Cúc non, hoa Anh Đào hoặc là hoa Đào. Nhưng bởi vì bên cạnh có cây hoa Quỳnh duyên dáng yêu kiều nên hắn vẫn luôn cho rằng đó là hoa Quỳnh.
Tiểu Tinh Nhi sợ hắn còn lạnh, liền đột nhiên ôm chặt lấy hắn, hơi thở cứ như vậy bên tai hắn, làm cho hắn vốn đang đau đớn lại cảm thấy ngứa “Đại ca ca, có ta hô hô, ngươi sẽ không lạnh như vậy nữa.”
Vết bớt hoa Quỳnh thuần khiết mỹ lệ kia, nhiều năm qua vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng hắn. Có lẽ, kia thật là vết bớt của Tinh Nhi nhưng có lẽ lớn lên bị biến dạng.
Có lẽ, chỉ là mẫu thân Tinh Nhi ham chơi, ở trên người nàng xăm hoa mà thôi. Mặc kệ đó có phải vết bớt thật sự hay không, hắn vẫn luôn không quên những cảnh tượng kia. Chỉ cần là nữ tử trên người có thai ký hoa Quỳnh nhất định là Tinh Nhi của hắn không thể nghi ngờ.
Nhưng mà chuyện liên quan tới vết bớt hoa Quỳnh hắn nhất định sẽ bảo mật, không thể truyền xa. Ngoại trừ sợ có người dụng tâm kín đáo lợi dụng thai ký đến phiền phức hắn càng sợ đây là một sai lầm.
Đến chính hắn cũng có chút hoài nghi, trên đời này nào có vết bớt nào mỹ lệ sinh động như thế? Nói không chừng thật là mẫu thân Tinh Nhi yêu cái đẹp xăm lên cho nàng. Nếu chỉ bằng ký ức mơ hồ kết luận ai là Tinh Nhi, đối với Tinh Nhi thật sự rất không công bằng.
Có lẽ, đó là hoa Anh đào, Đào hoa, Hoa mai, Hoa lê……