- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Đệ Nhất Thứ Nữ
- Chương 13: Thấm Kinh Vũ 1
Đệ Nhất Thứ Nữ
Chương 13: Thấm Kinh Vũ 1
Đêm lạnh như nước, gió nhẹ phơ phất, không trung một màu đen tĩnh lặng. Trăng sáng sao thưa thớt, nơi xa bóng đêm tựa như nhung mềm mại rủ xuống bầu trời đêm sặc sỡ. Bóng đêm say lòng người như thế là bởi vì ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Dưới tàng cây hoa Quỳnh, nam tử mặc một bộ kim tơ nhuyễn bào hoa lệ, đạm mạc xa cách nằm nghiêng trên ghế dựa làm bằng noãn ngọc Lam Điền. Từng cánh hoa Quỳnh thuần trắng trong suốt rơi trên người nam tử giống như hoa tuyết sáu cánh lộng lẫy tinh khiết.
Trên kim tơ nhuyễn bào thuần trắng có thêu chỉ vàng ẩn hiện lấp lánh. Dưới vạt áo nhuyễn bào đẹp đẽ quý giá có những đám mây với đường cong tuyệt mỹ đáp ở ven giường, tầng tầng lớp lớp, lưu quang liễm ảnh. Toái kim chung quanh dùng tơ lụa màu đỏ thêu thành những đóa Bỉ Ngạn phức tạp mà mỹ lệ, nhụy hoa hơi cong rơi xuống bốn phía của nhuyễn bào, nhất xuyến xuyến, yêu dã bức người.
Gió nhẹ mềm mại quét qua, lưu tô trên đai ngọc của nam tử nhanh nhẹn tung bay, theo gió tùy ý bay lượn, linh động như thỏ. Giường như đến đai ngọc làm từ Nam Hải mã não khảm trân châu kia cũng không giữ được. Dưới tay áo tuyết ngọc xe thành từ Băng tơ tằm là một đôi tay như ngọc, tay ngọc hơi hơi rộng mở, mặc cho những bông hoa Quỳnh tùy ý phiêu dật xuất trần bay xuống trong tay. Hoa Quỳnh cánh thuần trắng trong suốt, thanh hương bốn phía, mờ mịt mê người.
Gió nhẹ phe phẩy bạch sam quanh quẩn bên đầu của nam tử, trên bạch sam dùng chỉ bạc thêu từng ngôi sao sáu cánh thanh nhã động lòng người. Có một mùi phương thảo vị ẩn ẩn bay lại khiến nam tử thất thần, trong trí nhớ Tiểu Tinh Nhi ấm áp động lòng người càng ngày càng mơ hồ, hóa thành ngôi sao trên bầu trời đen.
Tâm tư của hắn, sự cô đơn của hắn, chỉ có ngôi sao trên bầu trời có thể hiểu. Bề ngoài cường đại cứng cỏi, nội tâm lại tịch mịch như thế. Mười năm rồi, hắn trước sau như một yêu nàng, nàng chính là ngôi sao từ bầu trời đêm đến với nhân gian, ấm áp như thế, động lòng người như thế.
Vào cái đêm của mười năm trước, cũng giống như tối nay. Ở hẻm Tiểu Liễu bên đường Ngân thành có cây hoa Quỳnh to lớn, lá cây rậm rạp, ở trên treo đầy những đoá hoa Quỳnh thuần trắng như tuyết. Hoa Quỳnh nhất xuyến buông xuống, giống như giữa hè từng cụm kim hoàng quất. Bầu trời bao phủ một tầng mây mỏng như cánh ve, trên những tầng mây mỏng là những ngôi sao đang lấp lánh phát sáng.
Tiểu nữ nhi ôn hòa ngồi bên cạnh thiếu niên hơi thở thoi thóp, hốc mắt ướŧ áŧ, từng giọt nước mắt như những hạt châu đứt dây rơi rụng trên gáy ngọc của nam tử “Đại ca ca, ngươi đừng buồn, đừng đau!!!”
Nghe vậy, thiếu niên mặc áo bào trắng hoa lệ hơi mở mắt, xuyên qua mặt nạ đạm mạc xa cách nhìn tiểu nữ nhi đang canh giữ ở trước mặt mình.
Tiểu nữ nhi hai mắt tiễn ảnh, trong suốt như nước, tròng mắt đen nhánh lộng lẫy như mã não, lông mi cong vυ"t đen nhánh linh động, đôi mắt thanh triệt hơi chớp, trên lông mi dài rơi xuống một giọt nước mắt như trân châu. Trên cổ đeo một vòng lấy vỏ sò cùng đậu đỏ xâu thành, theo động tác leng keng rung động, dễ nghe êm tai.
Nàng người mặc một bộ váy dài hồng nhạt, trên tà váy thêu từng điểm hoa mai đỏ như máu. Trước ngực có một chiếc nơ bướm to màu hồng đậm trên chiếc nơ có hai dải lụa rực rỡ bay lượn. Tóc đen nhánh búi thành hai búi mật đào, trên hai búi tóc buộc hai chiếc chuông nhỏ làm bằng thuỷ tinh. Yêu kiều đáng yêu, làn da trắng nõn hơn cả Dương Chi Ngọc. Khuôn mặt nhỏ tròn, phấn nộn, lại không béo, rất là ngây thơ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn giống như búp bê sứ tinh xảo.
Trong lúc hắn đang đánh giá tiểu nữ nhi tinh oánh như ngọc thì tiểu nữ nhi cũng đang tò mò đánh giá hắn.
Thiếu niên tuổi ước chừng mười một, mười hai tuổi, đầu đội ngọc quan Đông Hải linh thạch đúc thành. Trên mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ màu bạc, khiến người phân không rõ dưới lớp mặt nạ bạc kia là một khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh mặt hay là quỷ diện Diêm vương khiến người chán ghét xấu xí vô cùng. Thiếu niên ngã vào trong vũng máu, máu đỏ tươi cùng hoa Quỳnh bay xuống hoà quyện vào nhau, làm người nhìn không ra cảm xúc trong mắt hắn.
Tóm lại, chỉ bằng hương phương thảo nhàn nhạt trên người hắn truyền đến đã đủ để say trái tim người.
Thực tốt, chưa từng có người nào dám tới gần hắn, tiểu nữ nhi này là người đầu tiên.
Bỗng nhiên một linh quang lấp lánh, một con dao găm sắc bén vô cùng đang đặt trên cổ tiểu nữ nhi, nháy mắt tiểu nữ nhi hoảng sợ vô cùng trừng lớn đôi mắt, nước mắt cũng dừng lại. Nàng có thể cảm nhận được biểu tình của thiếu niên dưới lớp mặt nạ. Hắn hẳn là sắc mặt tối tăm, mặt lộ vẻ u ám, vẻ mặt cao ngạo lạnh băng, cùng thanh âm ôn nhuận xa cách vừa rồi phát ra hình thành tương phản mãnh liệt. Cao thâm khó đoán làm người khó có thể nắm lấy, khi thì lãnh khốc, khi thì yêu tà.
“Ai phái ngươi tới? Hoàng đế, hay là nhị thúc?” Thiếu niên thanh âm thanh đạm xa cách, không nhanh không chậm, không vội vàng, thậm chí có chút trầm thấp khàn khàn, giàu từ tính, rất là dễ nghe, lại vô cùng khϊếp tâm hồn người.
Tiểu nữ hài lắc lắc đầu, không trả lời, một đôi mắt to trong suốt thanh triệt ngập nước nhìn hắn, phảng phất nhìn thấu tâm hắn.
Một tiểu nữ nhi bốn, năm tuổi, có thể là gian tế gì chứ? Thiếu niên chậm rãi thu hồi dao găm ngân quang lấp lánh, nhíu mày, tay phải gắt gao che lại l*иg ngực vẫn đang chảy máu, trên trán thấm những giọt mồ hôi tinh mịn như tuyết.
“Đại ca ca, đừng đau!” Nói xong, tiểu nữ hài hai tay tạo thành chữ thập, hướng lên trời hướng những ngôi sao lấp lánh cầu nguyện. Biểu tình thành kính vô cùng, thành thục đến giống như lịch duyệt vô số đại nhân, “Ngôi sao đại ca, không được thương tổn đại ca ca, đại ca ca sợ đau, cầu ngươi làm đại ca ca khỏi nhanh lên.”
Hắn trước dùng dao kề lên cổ nàng, nàng thế mà lại ôn nhu nhã nhặn vì hắn cầu nguyện. Nàng tựa như những ngôi sao linh động trên bầu trời, ôn nhu thiện lương, đáng yêu chân thành, ấm áp như vòng ôm của mẫu thân.
Hắn có huyết thống Vương giả cao ngạo, ở Thấm Dương quốc là sự tồn tại giống như Vương. Một ánh mắt liền có thể lộ ra hơi thở Vương giả độc nhất vô nhị của hắn. Trong ánh mắt tà mị đạm nhiên lộ ra sự cường đại của hắn, không có bất cứ ai dám cãi lại mệnh lệnh của hắn. Nhưng từ thời khắc hắn bị nàng nắm lấy tay kia, hắn liền quyết định nhất định phải làm cho nữ nhi này hạnh phúc. Bởi vì nàng là người duy nhất nhìn thấu tâm linh cô tịch vỡ nát ấy từ sau khi hắn tỉnh lại.
Nàng chính là bầu trời sao mỹ lệ, hắn muốn gọi nàng là Tiểu Tinh Nhi, bởi vì chỉ có nàng mới hiểu sự cô tịch của hắn.
“Tinh nhi……” Thiếu niên ôn nhuận mở miệng, trên mặt hiện lên một nụ cười ôn nhuận như ngọc. Như hoa Đào tháng ba đạm nhiên say lòng người, như một đôi bàn tay trắng xoa cầm huyền, như hồ điệp nhẹ vũ phi dương bên Tuý hồ, đạm thượng duyên hoa, như minh khắc ngàn thế có một không hai.
Lúc này, tỉnh mộng! Hắn bị thương được thuộc hạ cứu đi, bay lên vách tường cao cao, xuyên thấu qua đồng tử đen nhánh, rất xa… Hắn mờ nhạt nhìn thấy ở một ngõ nhỏ khác tiểu nữ hài tập tễnh chạy tới, tiểu nữ hài ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, đôi tay chống nạnh trừng mắt nhìn Tiểu Tinh Nhi, tuổi nhỏ đã một vẻ mặt kiêu ngạo.
Tiểu nữ hài “Bang” một tay tát lên mặt Tiểu Tinh Nhi, sau đó kéo Tiểu Tinh Nhi an tĩnh hướng cuối ngõ nhỏ đi đến. Dám đánh Tiểu Tinh Nhi trân ái của hắn, hắn muốn tức khắc nhảy từ trên mái hiên xuống, một kiếm làm thịt tiểu nữ nhi kia, hắn nắm chặt đôi tay. Thế nhưng lại bị thuộc hạ gắt gao vây lấy, vì an toàn của hắn, thuộc hạ triển lộ khinh công, ôm hắn nháy mắt biến mất ở trong đêm tối.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt Tiểu Tinh Nhi nhìn hắn khi bị đánh, đó là một loại ánh mắt trống rỗng buồn bã. Nàng kiên cường cắn môi, nỗ lực không cho chính mình khóc ra, nhưng ánh mắt vẫn khát vọng nhìn chằm chằm hắn, đến tận lúc bị tiểu nữ nhi đánh nàng kéo đi.
Vì bảo hộ vệ Tiểu Tinh Nhi hắn quý trọng. Hắn hạ quyết tâm, hắn bắt buộc vì Tinh Nhi thanh trừ hết tất cả nguy hiểm, quý trọng bảo vệ nàng. Nhưng lúc hắn dần dần cường đại lên, bản thân lại sắp quên đi bộ dáng của Tiểu Tinh Nhi.
Tiểu Tinh Nhi là ai, Tiểu Tinh Nhi ở phương nào, Tiểu Tinh Nhi gả chồng chưa, Tiểu Tinh Nhi có nhớ đến hắn không? Tất cả những câu hỏi này đều rất khó tìm ra câu trả lời.
“Tinh nhi……” Nam tử nằm trên ghế dựa đột nhiên mở mắt phượng, ánh mắt thanh thiển nhìn cảnh vật bên ngoài lụa trắng. Cây hoa Quỳnh vẫn nở rộ như cũ, Kính Hồ vẫn yên tĩnh như cũ. Thì ra hắn vừa rồi là đang nằm mơ, lại mơ thấy Tinh Nhi.
Tinh Nhi là người hắn yêu nhất, còn về những người khác, không quan trọng.
“Vương!” Ở lối vào của Kính Hồ, một nữ tử mặc áo gấm màu lam, ánh mắt lạnh băng đạm mạc cung kính đi đến. Vừa thấy nam tử trên ghế dựa, liền nhẹ giọng hành lễ.
Nữ tử một mái tóc đen nhánh búi tùy ý, bên trên cài một cây trâm ngọc đơn giản lại không mất đi thanh nhã. Quần áo hình thức rất đơn giản, không có làn váy dư thừa, uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu dật. Trước ngực có tà khăn che mặt hình tam giác, trên cánh tay phải cùng đùi phải đều dắt hai thanh đoản đao màu vàng. Tóc mái hướng về phía bên phải, gió nhẹ gợi lên, vài sợi tóc mềm bay ở khóe miệng. Nàng nghiêm chỉnh đứng thẳng, ánh mắt quạnh quẽ, lạnh như băng sương, khóe miệng hiện lên một mạt thanh lãnh cùng xa cách. Có chủ tử thế nào thì sẽ bồi dưỡng ra người thế ấy.
“Vương, Tàn Hồng đáng chết, Tàn Hồng không chỉ có không tìm được thiếu nữ trước ngực có thai ký hoa Quỳnh, còn đem sự tình nháo lớn. Hiện tại Ngân thành mỗi người đều biết có hái hoa tặc, từng nhà canh phòng nghiêm ngặt. Ngân thành quan viên đã phái binh khắp nơi điều tra, nói là nhất định phải tìm ra hái hoa tặc. Thuộc hạ sợ bọn họ điều tra đến Thấm thành.” Nàng càng sợ Phong Lân sẽ lấy này làm cớ, mượn cơ hội điều tra Thấm Dương quốc, sợ Vương nhiều năm khổ tâm kinh doanh bị huỷ trong một sớm.
Vương là một người nhìn như vô tình nhưng lại si tình chuyên nhất đến mức tính mạng cũng không cần. Vì tìm Tinh Nhi mười năm trước đã cứu hắn. Nhiều năm như vậy, nàng dùng vô số phương pháp, thậm chí giả thành hái hoa tặc. Đêm khuya lẻn vào khuê phòng của tiểu thư khuê các trong Ngân thành, từng người một đem xiêm y của các nàng xiêm xé ra. Từng người một kiểm tra thiếu nữ trước ngực có thai ký hoa Quỳnh màu đỏ, nhưng tìm lâu như vậy, đều không thu hoạch được gì.
Nàng chỉ là lột xiêm y của những tiểu thư đó, cũng không làm gì các nàng. Vốn tưởng rằng sự tình sẽ không nháo lớn, kết quả vẫn là nháo đến dư luận xôn xao. Hiện tại mọi người nhắc đến hái hoa tặc, đều là đầy mặt kinh hãi vô cùng phẫn hận.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Đệ Nhất Thứ Nữ
- Chương 13: Thấm Kinh Vũ 1