Đích xác, nếu không phải học y căn bản không nhìn ra khác thường, nàng nghiên cứu hơn hai mươi năm y thư, vừa ngửi hương vị là có thể phân biệt. Đại phu nhân cho Li Nguyệt trước kia uống độc dược, Li Nguyệt sao có thể không ngốc?
Nhìn vẻ mặt chân thành mang ý cười của Li Nguyệt, Nam Cung Ưu Nhược nhất thời có chút thất thần. Li Nguyệt là thật lương thiện hay là giả thiện lương, đến một người luôn luôn khôn khéo, giỏi về ngụy trang như nàng cũng không phân biệt được.
Ngụy trang là sở trường của Nam Cung Ưu Nhược nhưng nhìn đôi mắt to thanh triệt ngập nước của Li Nguyệt, Nam Cung Ưu Nhược thiếu chút nữa thật sự tin rồi. Nàng chậm rãi tiếp lấy chén thuốc, sóng mắt lưu chuyển, đang muốn uống, đột nhiên quay mặt đi hắt xì một cái, sau đó ngượng ngùng nhìn về phía Nam Cung Chiêu Đệ “Lục muội, ngươi uống đi! Ta ngửi tới mùi thuốc này liền khó chịu, thật sự khó có thể nuốt xuống.”
“Các ngươi thật là, thứ tốt như vậy lại không biết hưởng thụ, để ta uống.” Nam Cung Chiêu Đệ đại khí tiếp lấp canh dưỡng sinh. Canh này có mấy chục loại dược liệu trân quý, là đổ bổ dưỡng nhan, bổ thân thể. Một chén thuốc giá trị vài trăm lượng bạc, đến giàu có như Nam Cung phủ, một tháng cũng chỉ mua một lần.
Nam Cung Chiêu Đệ đang muốn uống, Tần thị vội vàng đoạt lấy chén thuốc trên tay nàng, sắc mặt đột nhiên đổi xanh. Tay như không có lực, chén canh “Phanh” một tiếng rơi trên mặt đất, sốt đặc bắn đầy đất. Tần thị vội vàng vỗ vỗ ngực, may thay Chiêu Đệ chưa uống, nếu không Chiêu Đệ liền xong rồi, hôm nay nàng thêm hương liệu vào trong bát canh này rất nhiều.
Một người khôn khéo như nàng đương nhiên sẽ không để lộ ra dấu vết, vội vàng trầm mặt xuống, cố ý quát: “Thứ tốt như vậy các ngươi đều không biết hưởng thụ, đẩy bên này đẩy bên nọ, xem đi bây giờ làm đổ mất rồi thật đáng tiếc, lại vứt đi mấy trăm lượng bạc rồi.”
Nam Cung Ưu Nhược cùng Phong di nương đứng thành một đường, nhìn chén thuốc trên mặt đất, hai người đều có chút sợ hãi. Nhưng các nàng là người từng trải, đặc biệt là Phong di nương, châm chọc hừ nhẹ một tiếng, lắc lắc khăn tay “Tỷ tỷ thật đúng là không cẩn thận, canh dưỡng sinh trân quý như vậy, ngươi thế mà lại lỡ tay làm đổ. Li Nguyệt cùng Ưu Nhược không có phúc khí đã đành, đến Chiêu Đệ cũng không có phúc khí. Thôi! Không bao lâu nữa Ưu Nhược phải vào cung tham gia nữ nhi tiết yến hội, ta phải đưa nàng đi trị trị phong hàn, chúng ta đi trước, tỷ tỷ cứ từ từ đi.”
Nam Cung Ưu Nhược đáy mắt cất giấu một mạt âm lãnh, nhàn nhạt hướng Li Nguyệt liếc mắt một cái. Đồ ăn mà Tần thị đưa, tám chín phần mười không phải thứ tốt, nàng mới không ngốc như vậy. May mắn nàng vừa rồi cơ linh, viện cớ bị phong hàn hắt xì một cái, bằng không tâm ý mà Li Nguyệt đưa qua nàng không uống, cũng nói không thông.
Li Nguyệt này thật thông minh, còn cơ linh hơn cả nàng. Xem ra, nàng không thể coi khinh đối thủ này, phải phòng bị thật tốt mới phải.
Phong di nương cùng Nam Cung Ưu Nhược rời đi trước, Tần thị cũng túm chặt lấy Nam Cung Chiêu Đệ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Li Nguyệt “Li Nguyệt, ngươi bệnh mới khỏi nên ở nhà tĩnh dưỡng mới phải, nữ nhi tiết yến hội ngươi không cần đi nữa.”
Tần thị mặt mày hơi đổi, liếc Li Nguyệt thanh thuần, lịch sự tao nhã một cái, trên mặt lập tức nổi lên một trận đố kỵ. Đến lúc đó người đến tham ra yến hội đều là vương tôn quý tộc, nếu để Li Nguyệt đoạt mất nổi bật của Chiêu Đệ, được những Vương gia đó coi trọng thì biết làm sao? Nói thế nào thì Li Nguyệt cũng là Hạo Vân đệ nhất mỹ nhân, thanh danh cùng mỹ mạo kia chính là một đại chướng ngại. Nàng không thể cho phép địa vị của Li Nguyệt trong tương lai cao hơn nàng.
Tĩnh dưỡng? Li Nguyệt đáy mắt có mũi nhọn, mặt mày hơi đổi. Tần thị nào có lòng tốt như vậy, nàng ta là sợ thanh danh đệ nhất mỹ nhân này của nàng sẽ tạo thành uy hϊếp đối với Nam Cung Chiêu Đệ. Nhưng mà những cái yến hội gì gì đó nàng thật không muốn tham gia. Nàng thà ở Lưu Ly uyển lười nhác ngủ mấy ngày, còn hơn ở trong yến hội ngươi tranh ta đấu, cố ý lấy lòng...
“Nếu đại phu nhân nói như vậy, Li Nguyệt tất nhiên sẽ vâng theo. Đúng rồi, cái gì là nữ nhi tiết yến hội?” Không phải Li Nguyệt giả ngu, nàng là thật không biết, tò mò hỏi hai câu mà thôi.
“Đến nữ nhi tiết yến hội cũng không biết?” Nam Cung Chiêu Đệ toét miệng cười, sau đó chắp tay trước ngực, trên mặt lộ ra một tia đỏ ửng, cười khanh khách nói: “Nữ nhi tiết yến hội là yến hội mà Hoàng Thượng tổ chức cho nữ nhi gia chúng ta. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều vương tôn quý tộc tài mạo song toàn, địa vị siêu phàm đến tham gia. Ví dụ như Tuyên Vương tuấn mỹ vô song, Thụy Vương, các công tử của tứ đại thế gia... Còn có Thấm Dương Vương phú khả địch quốc, hắn sẽ đem chí bảo Tâm cầm dâng ra cử hành một đại hội đoạt cầm. Tâm cầm chính là thứ tốt, rất nhiều người đến xem cũng chưa xem qua. Tâm cầm đó không chỉ là cầm, còn là vũ khí gϊếŧ người nhất đẳng. Vũ khí sắc bén, chỉ cần người đánh đàn có nội lực, là có thể lợi dụng tiếng đàn gϊếŧ người.”
Thấy Li Nguyệt không nói chen vào, Nam Cung Chiêu Đệ vẻ mặt mị thái đắc ý “Vương tôn quý tộc tuy rằng nhiều, nhưng ta vừa ý nhất là Thấm Dương Vương Thấm Kinh Vũ. Hắn có quyền, có tiền, phú khả địch quốc, tuy rằng bề ngoài xấu một chút, nhưng nam nhân chỉ có khuôn mặt đẹp có tác dụng gì? Ta đời này nếu có thể cùng hắn nói một câu, chết cũng không hối tiếc. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều thiên kim tiểu thư đều muốn tham gia đại hội đoạt cầm. Các nàng đã sớm bắt đầu chuẩn bị rồi, nhất định mỗi người đều sẽ chú tâm trang điểm. Mẫu thân, đến lúc đó ta muốn chọn trang sức quý trọng nhất, mặc xiêm y hoa lệ nhất. Đem những tiểu thư đó một chân đạp xuống, ta muốn trở thành tiêu điểm trong đám người. Nghĩ đi, nếu như ta đoạt được Tâm cầm, dưới cây hoa anh đào ta ôn nhu đánh đàn sẽ là một bức hoạ đẹp thế nào chứ.”
Tần thị sủng nịch vuốt đầu Nam Cung Chiêu Đệ, theo lời nàng nói: “Chiêu Đệ nhà ta là đẹp nhất, những thứ dung chi tục phấn đó tính là cái gì? Ngươi yên tâm, có mẫu thân vì ngươi trang điểm, nhất định sẽ đem ánh mắt mọi người tập trung hết trên người của ngươi. Phong di nương đã vì Ưu Nhược chuẩn bị rồi, mẫu thân cũng sẽ chuẩn bị cho ngươi. Đến lúc đó chúng ta sẽ làm mọi người kinh ngạc, chỉ cần ngươi thành vai chính, còn sợ những vương tôn công tử đó không tới cửa cầu hôn?”
Hai mẹ con nói đến nước miếng tung bay, hưng phấn dị thường, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có Li Nguyệt cùng Tuyết Nhi đang ngồi đó. Li Nguyệt chỉ đem đoạt cầm đại hội cùng Tâm cầm nghe vào tai, còn việc các thiếu nữ tranh kỳ khoe sắc cùng tranh giành tình cảm nàng không quan tâm. Nam nhân sao? Nói một cách thô tục thì chỉ có một tác dụng đó chính là ấm giường.
Nếu bọn họ có thể sinh hài tử, thì liền có thêm tác dụng, cho dù bọn họ có tuyệt mỹ thế nào, có quyền thế ra sao, nàng cũng coi thường Hướng Dương không phải cũng rất tuấn tú sao? Cuối cùng hung hăng đâm nàng một đao, đem nàng đẩy vào hoàn cảnh tử vong. Hướng Dương đối nàng rất ôn nhu, giả vờ ngoan ngoãn, kết quả lại là một người lòng mang thù hận, tiểu nhân vô tình vô nghĩa, có Hướng Dương làm ví dụ, nàng nào còn dám dây vào nam nhân?
Nam nhân loại động vật nguy hiểm này, vẫn là ít chọc thì tốt hơn.