Phong ba từ hôn không đến một canh giờ liền truyền khắp Ngân thành. Việc Li Nguyệt không còn ngu dại, đầu óc biến bình thường trở thành đề tài để mọi người nói trong trà dư tửu lậu, có người bán tin bán nghi, có người cười cho qua.
“Ai!!! các ngươi nghe nói không? Nam Cung thất tiểu thư thật đáng thương, vị hôn phu thế nhưng vứt bỏ nàng cùng Liễu tướng thiên kim cặp với nhau.”
“Lão nương xem thường nhất chính là những kẻ thứ ba không biết xấu hổ. Thất tiểu thư lúc trước tuy rằng ngốc, nhưng mà tâm khá tốt, lần trước còn đưa ta một cái màn thầu đấy!”
“Đâm như vậy mà cũng có thể mang đầu óc đâm khỏi, thật đúng là người ngốc có phúc của người ngốc mà!”
“Liễu tướng thiên kim được nuông chiều điêu ngoa, tự cho là đúng. Chưa bao giờ để người khác vào mắt, lần trước chúng ta ở Cẩm Tú Lương Duyên xem xiêm y, ta thấy nàng dẫm lên y phục ta mới làm, nói nàng hai câu. Không nghĩ tới nàng lại kêu mấy người đến đập phá cửa hàng của ta. May mắn Liễu tướng sĩ diện, sợ chúng ta đem việc làm ồn ào khắp nơi làm hỏng thanh danh của hắn, liền bồi thường ta một ngàn lượng bạc.”
“Tuyên Vương kia thật không phải thứ tốt gì, là một tên bạc tình mỏng nghĩa. Vì kết thân với Liễu tướng, đến đệ nhất mỹ nhân rộng lượng thiện lương cũng không cần, thật là mắt chó mù mà. Đáng thương cho thất tiểu thư, hiện tại chỉ sợ khó được tìm được nhà chồng tốt .”
“Tuy rằng không ngốc, nhưng thất tiểu thư trước kia không đọc qua sách, nữ công cũng không biết, không biết ai sẽ muốn nàng.”
“Theo ta nói, thất tiểu thư rời Tuyên Vương đi, là phúc khí của thất tiểu thư, ta không ngại nàng từng bị lui hôn. Tốt xấu cũng là một cô nương tốt, người lại xinh đẹp, đầu óc tốt rồi lại hiểu lễ, nếu nàng không chê, ta thật muốn thay Đại Ngưu nhà ta hướng nàng cầu hôn. Cô nương tốt như vậy, người khác không cần ta cần.”
Nghĩ đến đây, Trương bà tử vội vàng im tiếng, nhìn đông ngó tây, phát hiện không ai chú ý đến lời nói của nàng liền nhanh chóng ôm cái sọt cùng cây kéo chạy về nhà bắt đầu chuẩn bị. Từ xưa đến nay nữ tử bị từ hôn liền rất khó gả đi, thất tiểu thư cũng là như thế. Nếu là chưa có người tới cửa cầu hôn, nàng không phải nắm chắc rồi sao?
Hài tử Đại Ngưu kia thật thà, tâm nhãn thẳng, là một trượng phu tốt, nhưng bởi vì nhà nghèo nên mãi không cưới được vợ. Thất tiểu thư bị từ hôn, khẳng định không ai dám cưới nàng, hạ mình gả thấp nhà nàng rất có khả năng, ánh mắt của người khác thì tính là gì, đại sự của Đại Ngưu mới là quan trọng.
Lúc Trương bà tử chọn hai cái sọt khoai lang đỏ, trên cổ treo một chuỗi bắp, hai xuyến ớt cay đỏ, trong túi để mười xâu đồng tiền vội vàng đuổi tới Nam Cung phủ, thì phát hiện trước cửa nơi đó xếp một hàng dài, tất cả đều là những bà tử vừa rồi cùng nàng nói chuyện.
Trong tay người ta mang theo nữ nhi hồng thượng đẳng, mấy sọt vải vóc xiêm y, mấy gánh bắp trắng bóc, ăn mặc thể diện, đã sớm chờ ở ngoài cửa. Đâu giống nàng một thân vải bố thô, sính lễ lại keo kiệt như vậy.
Hoá ra tất cả mọi người đều tới cầu hôn, nàng còn tưởng rằng chỉ có mình nàng nhìn chuẩn cơ hội này.
Trong Nam Cung phủ, Tuyết Nhi vây quanh bên người Li Nguyệt. Một bên nói một bên cười, cười đến eo cũng không thẳng nổi, “Tiểu thư trước kia tứ phu nhân còn sợ người không gả được, người xem hiện tại, bá tánh toàn thành đều đua nhau tới. Có bán bột ngô, có làm dây thừng, có gϊếŧ heo, gϊếŧ dê, nuôi gà, người thật đúng là cái bánh thơm, ha ha……”
Đang lúc Tuyết Nhi cười ha ha Li Nguyệt nhanh tay nhét vào miệng nàng ta một viên thuốc màu trắng. Làm Tuyết Nhi sợ đến mức nấc một cái sau đó hoa dung thất sắc la hoảng lên, “Tiểu thư, người cho ta ăn cái gì vậy……”
“Hàm tiếu bán bộ điên.” Li Nguyệt lười nhác nói xong, hết sức chuyên chú nghiên cứu sách y trong tay. Nghe nói nhược trí chia làm hai loại, một loại là bẩm sinh nhược trí, cũng chính là sinh ra đã là nhược trí.
Một loại là hậu nhược trí. Nguyên nhân tạo thành hậu nhược trí rất nhiều, ví như dùng nhiều dược vật, trúng độc, kinh sợ hoặc là ngã hư đầu óc. Nàng năm tuổi mới chậm rãi biến ngốc, cũng chính là hậu nhược trí, có khả năng…… Có người cố tình hạ độc, đem nàng hại thành dáng vẻ kia?
“Tiểu thư, cái gì là hàm tiếu bán bộ điên ……” Tuyết Nhi thanh âm có chút run rẩy, hai chân run run không dám động đậy, cái trán đã thấm đầy mồ hôi, sớm biết như vậy nàng sẽ không cười tiểu thư.
“Chính là cười đi nửa bước liền điên khùng, buổi sáng ta theo y thư nghiên cứu ra đấy. Nếu muốn giải độc này, trong vòng 3 ngày ngươi không thể cười, càng không thể đi đường. Nếu thật sự muốn động, chỉ có thể duỗi thẳng hai tay, hai chân nhảy đi. Cố gắng đi, cố qua ba ngày, ngươi liền sẽ không có việc gì.” Li Nguyệt bộ dáng lạnh lùng, biểu tình nhàn nhạt, thanh âm không nhanh không chậm, vững vàng có lực, Tuyết Nhi nghe vậy toàn thân nổi da gà.
Ba ngày sau
“Tiểu thư, đại phu nhân cùng lục tiểu thư tới.” Ngoài cửa viện, Tuyết Nhi khó chịu vẫy vẫy tay trái, lại xoa xoa cái eo cùng chân đang nhức mỏi, lớn tiếng hướng Li Nguyệt đang nằm ở dưới bóng cây ngủ nướng gọi.
Li Nguyệt hơi hơi nhíu mày, đem y thư trên mặt lấy ra, chậm rãi mở đôi mắt đen nhánh linh động, đạm nhiên đứng dậy. Bỗng dưng, nàng thoáng nhìn Tuyết Nhi đang duỗi thẳng đôi tay, hướng phía nàng nhảy tới “Ngươi làm gì vậy?”
Có bệnh phải không? Lại không phải đang diễn cương thi.
“Tiểu thư không phải người nói hàm tiếu bán bộ điên ba ngày mới có thể giải sao. Ta đã tính qua rồi qua nửa canh giờ nữa độc của ta có thể giải rồi.” Tuyết Nhi đắc ý dựa vào cây đại thụ, vẻ mặt lấy lòng nhìn Li Nguyệt.
“Ngươi thế mà cũng tin? Ngốc tử! Kia chỉ là một viên dưỡng nhan hoàn, ăn vào sẽ mỹ dung.” Dưỡng sinh hoàn cùng dưỡng nhan hoàn do chính tay nàng nghiên cứu ra, đổi thành người khác, cầu nàng nàng còn không cho.
“A? Tiểu thư, thì ra là người gạt ta, hại ta mất công nhảy ba ngày, thật là khó chịu.” Tuyết Nhi vừa nghe, liền ngồi sụp xuống ghế mây, đã sớm hoài nghi tiểu thư không tàn nhẫn như vậy. Nhưng nàng chỉ là một nha hoàn, tiểu thư muốn nàng sống nàng sẽ sống, muốn nàng chết nàng sẽ phải chết. Giễu cợt tiểu thư vốn là nàng không đúng, phạt nàng ba ngày là nhẹ rồi.
Chủ tớ có khác biệt, cho dù tiểu thư phạt nàng như thế nào nàng đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không oán không giận. Nhưng không ngờ tiểu thư lại không hạ độc, chỉ là dọa nàng. Tiểu thư cho nàng ăn không phải độc dược, mà là dưỡng nhan hoàn do nàng tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo. Nàng thật đáng chết, thế mà lại đem tiểu thư nghĩ thành người xấu, còn mất công lăn lộn ba ngày. Nghĩ vậy, nàng cảm thấy thập phần thẹn với tiểu thư, là nàng lòng quá hẹp hòi, đem tiểu thư nghĩ thành chủ tử xấu.
“Ta sẽ không hại ngươi, nếu ngươi chịu tin tưởng ta một chút, thì sẽ không phải chịu khổ ba ngày này.” Dưỡng nhan hoàn của nàng ngàn vàng không đổi, nàng chịu cho Tuyết Nhi, chứng minh nàng không coi Tuyết Nhi là người ngoài.
Tuyết Nhi vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt mở to, “Đều là Tuyết Nhi sai, Tuyết Nhi về sau nhất định sẽ tin tưởng tiểu thư. Đúng rồi tiểu thư, đại phu nhân cùng lục tiểu thư sắp tới đây, họ còn bưng chén thuốc tới cho người.”
“Thuốc gì?” Vừa nghe đến đây, trong mắt Li Nguyệt hiện lên một mạt âm lãnh, ánh mắt lãnh liệt bức người, ánh mắt như mã não lộ ra nồng đậm lạnh lẽo sắc nhọn bắn ra. Đồng tử sâu thẳm phát ra nồng đậm hàn quang, khiến người không rét mà run, Tuyết Nhi nhìn vậy mà có chút sợ hãi.
Từ sau khi tiểu thư tỉnh lại, nàng có chút nhìn không thấu tiểu thư. Tiểu thư ở trước mặt người khác dịu dàng nhàn nhã, là một bộ dáng thục nữ ưu nhã, tiểu thư khuê các. Nhưng khi không có người trong mắt luôn cất giấu hàn quang vô cùng sắc bén, dường như đang tính kế cái gì, lãnh liệt bức người. Có đôi khi tròng mắt xoay chuyển rất nhanh, không phải nghiên cứu y thư, thì là nghiêm túc chăm chỉ luyện dược.
Tiểu thư biết rất nhiều đồ vật mà nàng không biết, luyện mỹ dung hoàn, dưỡng nhan hoàn, độc hoàn cùng mê hồn hoàn, có khi cầm một cây ngân châm là có thể nhìn nửa ngày. Ngoài y thư nhiều sách khác nàng đều xem hiểu. Tiểu thư của trước kia chưa từng đọc qua sách, chữ to không biết một cái, tựa như bao cỏ không văn hóa. Vừa tỉnh lại liền hiểu nhiều đồ vật kỳ quái như vậy. Tiểu thư của nàng…… Có khi nào không phải tiểu thư của trước kia, có khi nào biến thành người khác rồi.
Khi tiểu thư tức giận, ánh mắt dường như có thể gϊếŧ người vậy, giống lưỡi dao sắc bén, giống lãnh cung, rất u ám. Nhưng nàng biết, tiểu thư đối tốt với mình, chỉ là bề ngoài lạnh nhạt một chút mà thôi. Tiểu thư hiện tại có thể làm thơ hội họa, tâm tư lả lướt, cái gì cũng hiểu, sớm không phải tiểu thư ngốc trước kia. Nếu Tuyên Vương biết được, có thể sẽ rất hối hận vì đã vứt bỏ tiểu thư?
Tóm lại, tiểu thư so với trước kia tốt lên quá nhiều, tuy rằng cảm giác vô tình lạnh băng nhưng mà nàng nghĩ, có lẽ đây là cách tiểu thư ngụy trang để bảo vệ chính mình.
“Chính là…… Các tiểu thư mỗi tháng đều phải uống canh dưỡng sinh. Ngũ tiểu thư, lục tiểu thư các nàng cũng phải uống, các tiểu thư đều giống nhau, mỗi lần đều là đại phu nhân tự mình đưa chén thuốc. Tuyết Nhi cũng không rõ, đại phu nhân rõ ràng không thích tiểu thư, nhưng mỗi lần đều quan tâm nhìn tiểu thư uống xong canh dưỡng sinh, nói là bổ huyết ích khí, rất có lợi cho sức khoẻ của người. Còn nói nàng là đích mẫu của nhà này, không thể cứ như vậy nhìn một ngốc tử làm tổn hại hình tượng của gia tộc. Hy vọng người uống chén thuốc xong có thể khỏi nhanh hơn, đừng vứt đi mặt mũi của Nam Cung gia tộc.”
“Chuyện này mẫu thân biết không?” Li Nguyệt chuyển tròng mắt, trong đầu nhanh chóng đem lời nói của Tuyết Nhi nghĩ lại một lần, đại phu nhân là cáo đến chúc tết gà, không có ý tốt.
“Tứ phu nhân biết ạ! Thấy đại phu nhân đối xử bình đẳng, không thiếu người phần canh dưỡng sinh kia. Cảm động đến mức ở một bên năn nỉ đại phu nhân, hy vọng nàng bớt giận.”
Ngu muội vô tri! Vốn tưởng rằng mẫu thân sẽ phát hiện chút gì. Không nghĩ tới nàng cùng Tuyết Nhi giống nhau, dại dột nhìn người khác từng ngày đem nữ nhi của chính mình độc thành ngốc tử, còn chân thành cảm tạ người khác đại ân đại đức, điển hình bị người bán còn thay người đếm tiền.
Các nàng nhìn không ra âm mưu gian kế của Tần thị, nếu đổi thành nàng thì sẽ không phải như vậy rồi.