Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 4: Một chút hiểu về y học Trung Quốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Loại ăn cơm mềm, ăn bám đàn bà không có tiết tháo, không biết xấu hổ này, không đánh chết thì giữ lại để ăn tết à?

Thứ làm mất mặt tất cả đàn ông trên thế giới!

Lâm Kiên muốn hỏi Cao Chí Thành: Anh có tin vào ánh sáng không? Sau đó tát bay anh ta đi gặp Chúa luôn.

Nhưng đúng lúc này quản lý đã xông vào và dẫn theo hai nhân viên bảo vệ, chặn giữa hai bên.

Bà Từ bắt đầu dùng thân phận của mình để dọa người. Bà ta cầm trên tay tấm thẻ hội viên màu vàng, gây áp lực cho quản lý:

“Mở mắt chó của cô ra mà nhìn cho kỹ, tôi là hội viên VIP cao cấp ở đây, là hội viên tôn quý của các cô. Hôm nay tôi muốn phòng riêng này, cô muốn đắc tội một vị khách quý như tôi chỉ vì hai kẻ nghèo nàn này sao?”

Cao Chí Thành tiếp tục gây áp lực cho quản lý: “Nếu không giải quyết tốt thì gọi lãnh đạo của cô tới đây. Lần trước tôi đến đây tiêu phí còn từng uống rượu với Phó chủ tịch Vương của các người.”

Cả VIP cao cấp và lãnh đạo đều lấy ra uy hϊếp, quản lý thật sự rất khó xử, nhìn Đường Mạn Mạn bằng ánh mắt đầy chờ mong.

Đường Mạn Mạn có tính cách yếu đuối thiện lương, lúc này quản lý rất hy vọng Đường Mạn Mạn có thể nhường một bước.

Nhưng cho dù Đường Mạn Mạn tốt bụng muốn nhường thì Lâm Kiên cũng mười ngàn phần trăm không đồng ý, huống chi lúc này trên mặt hay trong mắt Đường Mạn Mạn đều không có ý nhượng bộ.

Tên bạn trai cũ cặn bã leo lên người phú bà, rồi quay đầu lại phô trương uy thế với cô mà còn muốn cô nhượng bộ gã?

Nằm mơ!

Cuộc cãi vã trong phòng riêng này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Khi một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng có dáng vẻ chuyên nghiệp từ ngoài cửa bước vào, Đường Mạn Mạn đột nhiên lên tiếng, vẫn là dáng vẻ trầm lặng và giọng nói có chút mềm mại yếu ớt như cũ:

“Quản lý Vương, bữa ăn hôm nay chúng tôi không ăn nữa, phòng riêng này nhường cho bọn họ vậy.”

Vẻ ngoài trong sáng và xinh đẹp cùng với thái độ mềm mại và yếu đuối này, tuyệt đối khiến người ta cảm thấy muốn thương yêu.

Cao Chí Thành hài lòng nói: “Đường Mạn Mạn, coi như cô biết điều!”

Phú bà họ Từ nói: “Cô cũng tự hiểu lấy mình ha, còn biết tự tìm bậc thang để xuống.”

Lâm Kiên vốn định đứng lên phản đối, sao hắn có thể để hai người trước mặt được như ý được, nhưng hắn đột nhiên phát hiện biểu cảm trên mặt Đường Mạn Mạn có chút mập mờ, thế là tạm nhịn xuống.

“Cô Đường!”

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước vào rồi hô lên một tiếng, sau đó hỏi với vẻ mặt quan tâm:

“Là nhà hàng chúng tôi có chỗ nào khiến cô phiền lòng sao, sao lại đột nhiên không ăn nữa?”

Cao Chí Thành mỉm cười chào hỏi người đàn ông, vươn tay ra: “Phó chủ tịch Vương, đã lâu không gặp.”

“Cậu là ai?”

Lông mày Phó chủ tịch Vương khẽ cau lại, không cho Cao Chí Thành sắc mặt tốt…

“Tôi là Tiểu Cao - Cao Chí Thành, lần trước ăn ở chỗ anh, hai người chúng ta từng uống rượu.”

“Xin lỗi, tôi không nhớ.”

Phó chủ tịch Vương trực tiếp bỏ qua Cao Chí Thành và đi đến cạnh Đường Mạn Mạn, bàn tay của Cao Chí Thành cứng lại giữa không trung.

Phó chủ tịch Vương mỉm cười nói với Đường Mạn Mạn: “Cô Đường, nếu nhà hàng chúng tôi có chỗ nào không được chu đáo, cho tôi xin lỗi. Phiền cô thông cảm bỏ qua, chúng tôi sẽ sửa ngay.”

Đường Mạn Mạn nói: “Không cần, nhà hàng của anh rất tốt nhưng chúng tôi không thích hợp ăn uống ở đây. Phó chủ tịch Vương, tôi có chuyện muốn nhờ anh, phiền anh hủy tất cả thẻ thành viên của công ty chúng tôi ở đây, cũng hủy toàn bộ bàn đã đặt trước.”

Sắc mặt Phó chủ tịch Vương đột nhiên thay đổi dữ dội, hắn quay đầu lại lớn tiếng hỏi quản lý:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Người quản lý cắn môi kể lại chuyện vừa xảy ra.

Bà Từ bất mãn hét lên với Phó chủ tịch Vương: “Tôi là hội viên vàng ở đây, là hội viên cao cấp ở đây, thái độ anh kiểu gì thế hả, không nhìn thấy tôi à? Từ lúc anh bước vào cửa liền gọi cô Đường dài, cô Đường ngắn, coi bà đây là không khí đúng không?”

“Tôi không quan tâm anh có phải là phó chủ tịch hay không, hôm nay tôi phải có được cái phòng riêng này, lập tức đuổi mấy người này ra ngoài cho tôi. Ngoài ra, hôm nay là sinh nhật tôi, anh phải tặng tôi thêm hai món ăn đặc trưng của nhà hàng, nếu không tôi sẽ lập tức hủy thẻ thành viên ở đây!”

Phó chủ tịch Vương nhìn quản lý: “Cô có thành thạo nghiệp vụ hủy thẻ thành viên không?”

Quản lý gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Phó chủ tịch Vương nói: “Lập tức hủy thẻ thành viên của người này và đưa vào danh sách đen.”

Việc lựa chọn giữa hội viên kim cương và hội viên vàng không khó chút nào.

Bà Từ sửng sốt, trợn mắt nhìn Phó chủ tịch Vương: “Anh...”

Phó chủ tịch Vương quay đầu nhìn nhân viên bảo vệ phía sau, lạnh lùng quát:

“Các người chưa ăn cơm à? Nhà hàng bỏ tiền nuôi các người không phải để các người đứng đây xem náo nhiệt!”

Hai bảo vệ lập tức đẩy bà Từ ra ngoài, Cao Chí Thành cũng lúng túng đi theo.

Phó chủ tịch Vương cúi đầu xin lỗi Đường Mạn Mạn, thái độ cực kỳ thành kính, đồng thời đề nghị miễn hóa đơn tối nay cho cô.

Miễn một cái hóa đơn, tối đa cũng chỉ mười tám ngàn, nhưng nếu mất khách hàng lớn như tập đoàn Khuynh Thành, tổn thất đương nhiên là không chỉ có nhiêu đó.

Mọi người ra khỏi phòng riêng, Phó chủ tịch Vương đích thân giúp đóng cửa.

Lâm Kiên mỉm cười nhìn Đường Mạn Mạn đang ngồi đối diện, Đường Mạn Mạn chú ý tới ánh mắt của Lâm Kiên, đỏ mặt cúi đầu:

“Ngài Lâm, sao lại nhìn tôi như vậy?”

Lâm Kiên cười nói: “Cô che giấu đủ sâu.”

Vẻ mặt Đường Mạn Mạn khó hiểu: “Anh Lâm, tôi giấu cái gì? Anh đừng có vu oan tôi.”

Lâm Kiên chỉ vào ngực Đường Mạn Mạn: “Lớn là chuyện tốt, nếu ăn mặc quá chật rất dễ mắc bệnh phụ khoa.”

Hai má Đường Mạn Mạn càng đỏ hơn: “Anh Lâm, nếu anh còn nói như vậy nữa tôi sẽ tức giận đó.”

Lâm Kiên hỏi: “Vừa rồi là bạn trai cũ của cô? à”

Đường Mạn Mạn ừ một tiếng.

Lâm Kiên hỏi: “Sao lại chia tay?”

Đường Mạn Mạn đỏ mặt không lên tiếng, Lâm Kiên đứng dậy, làm bộ muốn đi qua véo mặt cô.

Đường Mạn Mạn lập tức đáp: “Tôi không cho anh ta nắm tay, không cho anh ta hôn, không cho anh ta… Anh ta muốn mua iPhone mới nhất, tôi không có tiền, anh ta muốn mua xe, tôi cũng không có tiền.”

Lâm Kiên kinh ngạc nói: “Cô bị bệnh à?”

Đường Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn sang, có chút kinh ngạc: “Anh Lâm, sao anh biết?”

Lâm Kiên nói: “Người bình thường có ai như vậy đâu.”

“...”

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Phó chủ tịch Vương vốn định gửi thêm hai món nữa nhưng sau khi xem thực đơn liền từ bỏ quyết định này, hai người đã gọi quá nhiều món, cuối cùng ông đổi sang gửi thêm một chai rượu vang, bị Đường Mạn Mạn để qua một bên.

Hương vị của thức ăn rất tuyệt, ở trên núi không ăn được đồ ăn có vị chính tông thế này.

Lâm Kiên như gió cuốn mây tan ăn hết những món thịt hắn đã gọi.

Đường Mạn Mạn lén lút ngẩng đầu nhìn thì liền bị sức ăn của anh Lâm làm cho kinh ngạc. Sức ăn này không phải người bình thường có thể ăn.

Sau khi ăn xong, hai người rời đi, Phó chủ tịch Vương dẫn quản lý và một số cấp dưới khác đích thân đưa hai người đến cửa khách sạn, nhìn hai người lên xe rời đi.

Xe vừa rời khỏi khách sạn, điện thoại di động của Đường Mạn Mạn reo lên, cô mở ra xem, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên đột nhiên thay đổi: Mạn Mạn, mau đến khách sạn Lang Valley cứu chị…
« Chương TrướcChương Tiếp »