Lâm Kiên lái một chiếc xe của công ty, đậu ở dưới lầu nhà Đường Mạn Mạn.
Thì ra Hạ Thiên Trúc gọi anh đến văn phòng, chỉ để nhờ anh ta giúp cô đưa Đường Mạn Mạn đi, nói thẳng ra là làm tay sai ấy.
Lâm Kiên giúp Đường Mạn Mạn thu dọn đồ đạc, tuy nhà không lớn, cô sống một mình nhưng bên trong cũng có không ít đồ đạc, ngoài quần áo giày dép cần thiết ra, còn có mấy cái nồi niêu xoong chảo bừa bộn.
Gô gái này thường nấu ăn ở nhà trừ khi nào có việc ở công ty.
Hôm nay là tháng tám, thời tiết oi bức, trong nhà không có điều hòa, cửa sổ mở nhưng người ta vẫn đổ mồ hôi đầm đìa.
Tuy nhiên, Lâm Kiên không đổ một giọt mồ hôi nào, vì anh có phương pháp dưỡng khí, điều hòa hơi thở cơ thể.
Lại nhìn Đường Mạn Mạn, cô gái nhỏ vội vàng, trên người đã đổ một lớp mồ hôi, cô mặc một chiếc váy trắng, sau khi mồ hôi ướt đẫm, váy dính vào người.
Lâm Kiên không phải muốn cố tình nhìn trộm, nhưng mọi thứ cứ rõ ràng như thế này. Đường Mạn Mạn lại còn thỉnh thoảng đi qua trước mặt anh, nhờ anh đưa giúp mình thứ gì đó, sau đó lại nhờ anh chuyển đồ giúp.
Hắn có thể không nhìn, nhưng đừng có lúc nào cũng luẩn quẩn trước mặt hắn được không hả?
Lâm Kiên muốn nhắc nhở Đường Mạn Mạn nhưng sau khi nghĩ đến thì hắn vội quên đi. Với tính cách nhút nhát của cô gái này, nếu biết bản thân mình như vậy cô sẽ xấu hổ chết mất.
Tuy nhiên, hình dáng có thể của cô gái nhỏ này thậm chí còn ấn tượng hơn anh tưởng tượng...
Chân Đường Mạn Mạn đột nhiên trượt xuống, cả người sắp ngã khỏi ghế, nhưng may mắn là Lâm Kiên cách cô không xa, liền lao tới đỡ lấy cô.
Đường Mạn Mạn giẫm lên ghế, Lâm Kiên ôm eo cô, hai người họ ép chặt vào nhau. Lâm Kiên cao 1m8, thân thể Đường Mạn Mạn nghiêng về phía trước, khuôn mặt Lâm Kiên vô tình áp vào người Đường Mạn Mạn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của Đường Mạn Mạn tái nhợt, hai tay ôm chặt đầu Lâm Kiên như cọng rơm cứu mạng...
Khuôn mặt Lâm Kiên bị che khuất trước mặt, hắn cảm thấy mình sắp nghẹt thở. Không được, hắn có thể kiên trì thêm một chút xíu nữa, đàn ông sao có thể nói mình không được cơ chứt!
Đường Mạn Mạn vội vàng buông hắn ra: “Anh Lâm, em xin lỗi...”
Cùng lúc đó, khuôn mặt tái nhợt của cô ngay lập tức. đỏ bừng, đặc biệt là khi thấy phía trước người mình ướt đẫm, cô nhanh chóng quay lưng về phía Lâm Kiên, nhưng váy vô tình bị treo trên ghế, cô đột nhiên xoay người lại...
Xoetl
Cả người Đường Mạn Mạn lập tức cứng đờ, hơi thở như ngừng lại, khuôn mặt thậm chí còn đỏ hơn, như sắp bị thiêu đốt đến nơi.
Lâm Kiên trợn tròn mắt, hắn thật sự không ngờ Đường Mạn Mạn vốn là một cô gái nhỏ đáng yêu lại mặc đồ nhỏ một cách tuỳ tiện không kiềm chế như vậy, có phải là nên thay đổi tam quan chút rồi không?
Trong bầu không khí ngượng ngùng như vậy, Lâm Kiên phá vỡ sự im lặng xấu hổ, hắn cười nói: “Chiếc váy này hẳn là rất rẻ, chất lượng quá kém!”
Vừa nói, hắn vừa cởϊ áσ sơ mi ra, quấn quanh eo Đường Mạn Mạn.
Bàn tay Lâm Kiên chạm vào eo Đường Mạn Mạn, Đường Mạn Mạn lập tức cảm thấy như bị điện giật, cô nhanh chóng rời khỏi ghế, ôm một khung ảnh cũ trong tay, cúi đầu bước nhanh về phía phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Lâm Kiên mỉm cười lẩm bẩm: “Một cặp trắng đen, thật sự là sát thủ của đàn ông.”
Hắn vừa vươn tay, xoa xoa hai má, hít một hơi thật sâu để ức chế hormone không ngừng nghỉ trong cơ thể, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ phạm sai lầm.
Cốc cốc...
Có tiếng gõ cửa, Lâm Kiên liền đi mở cửa. Ngay khi cửa mở ra, bà chủ đứng ở cửa mỉm cười nói: “Tiểu Đường, đang sống rất thoải mái mà sao lại muốn chuyển đi thế? Có chuyện gì...
Bà chủ nhà còn chưa nói xong đã nhìn thấy Lâm Kiên, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, bà cau mày lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Tại sao lại vào nhà của tôi?”
Lâm Kiên: “Cháu là bạn của Mạn Mạn, cháu đền giúp cô ấy chuyển nhà ạ.”
Bà chủ nhà đáp lại: “Bạn bè bình thường à?” Lâm Kiên mỉm cười nói: “Cháu dự định cuối năm nay sẽ để cô ấy sinh cho cháu một bé trai to béo cho cháu.”
Lúc này Đường Mạn Mạn đã thay quần áo xong, cô đi ra khỏi phòng, mặt đỏ bừng, thấp giọng nói: “Anh Lâm Kiên, đừng nói linh tinh.”
Bà chủ nhà lập tức cười khẩy, khinh thường liếc nhìn Lâm Kiên: “Nhìn cậu xem trông có xứng với Mạn Mạn của tôi đây không hả? Đúng là cậu nhóc muốn ăn thịt thiên nga đây mà... Mạn Mạn, để bác giới thiệu với cháu anh chàng này. Đây là Ngạo Triết con trai bác. Trước giờ bác luôn muốn đưa nó đến gặp cháu nhưng lại không có thời gian, hơn nữa bây giờ công việc của Ngạo Triết cũng rất bận rộn, ngày nào cũng đều có bệnh nhân đến khám, hiếm lắm mới cô có dịp rảnh qua gặp mặt cháu nên bác đưa luôn anh chàng này đến làm quen với cháu đây.”
Bà chủ nhà kéo Lý Ngạo Triết đang nghịch điện thoại ở phía sau vào: “Ngạo Triết, chào hỏi đi con.”
Lý Ngạo Triết rất sốt ruột, anh bị mẹ ép buộc, nói muốn giới thiệu một cô gái hoàn hảo về mọi mặt cho anh, nhưng theo kinh nghiệm trong quá khứ thì mắt nhìn người của mẹ anh không tốt lắm.
“Xin chào...” Lý Ngạo Triết sốt ruột nói hai chữ, sau đó khuôn mặt lập tức sững sờ, ánh mắt nhìn thẳng chăm chăm Đường Mạn Mạn
Một cô gái xinh đẹp, ưa nhìn, nhút nhát như em gái hàng xóm...
Trong một khoảnh khắc, anh không biết nên dùng từ ngữ nào để mô tả vẻ đẹp của cô gái trước mặt.
“Xin chào... Xin chào." Lý Ngạo Triết duỗi tay ra, nụ cười lại trở lại trên môi, bất giác đứng thẳng người lên.
“Xin chào.”
Đường Mạn Mạn đáp lại, nhưng cô lại dùng hai tay nhẹ nhàng năm lấy vạt quần áo của mình, trong lòng cô đang cự tuyệt việc tiếp xúc với đàn ông. Cái việc ôm Lâm Kiên trước đó hoàn toàn chỉ là một tai nạn mà thôi.
Nhưng nếu không duỗi tay ra, bàn tay của Lý Ngạo Triết vẫn đưa ra, trong lòng cô muốn duỗi tay ra theo nghỉ thức, nhưng vì bản năng và chứng ưa sạch sẽ của bản thân, cô thật sự không muốn.
Nhìn thấy vẻ mặt Đường Mạn Mạn càng ngày càng gượng gạo, Lâm Kiên bèn đưa tay ra bắt tay Lý Ngạo. Triết: “Anh trai, anh đúng là nhân tài. Rất vui được gặp anh”
Lâm Kiên muốn giải quyết sự xấu hổ cho Đường Mạn Mạn, nhưng sắc mặt Lý Ngạo Triết trở nên lạnh lùng, lập tức ném tay mình ra, khó chịu nói:
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cậu ra!”
“Con trai, lau tay đi.” Bà chủ vội vàng lấy khăn lau cồn ra, Lý Ngạo Triết lập tức lấy nó lau tay.
Bà chủ quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Kiên: “Nhìn dáng vẻ tồi tàn của cậu đi, cho dù cậu được Mạn Mạn nhờ giúp dọn nhà, thì bàn tay thô bạo của cậu cũng xứng để bắt tay con trai của tôi à?”
Lâm Kiên mỉm cười nói: “Sao vậy bác, tay anh ta làm bằng vàng à?”
Bà chủ nhà nói: “Đôi tay của con trai tôi dùng để hành nghề y và chữa bệnh. Đó là đôi tay có thể cứu mạng người!”
Đường Mạn Mạn lo lắng Lâm Kiên và bà chủ nhà sẽ cãi nhau, vội vàng chuyển chủ đề: “Bác, chúng ta tính tiền đặt cọc đi.”
Cô không lo lắng cho Lâm Kiên, mà lo lắng cho bà chủ là con trai bà. Cô đã tận mắt nhìn thấy Lâm Kiên “ra tay”. Nếu có xảy ra xích mích, bà chủ nhà và con trai bà ta chắc chắn sẽ không khoẻ bằng Hoàng U Cường và Lý Cửu Sơn...