Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 24: Nắm đấm sắt Triệu Sơn Hà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất gợi cảm...

Một tay Lâm Kiên ôm Dương Thiên Tuyền, một tay đỡ vai cô nàng. Hai người áp sát vào nhau, mặt đối mặt.

'Thân hình của cô nàng này quá tuyệt vời, hơn nữa còn có mùi thơm rất dễ chịu.

Lâm Kiên cười cười: “Chuyện này không thể đổ lỗi cho tôi nha, là do cô không chịu buông ra đó nhé.”

Gương mặt Dương Thiên Tuyền lại phủ thêm một †ầng băng, cô trừng mắt nhìn Lâm Kiên, quát:

“Bỏ cái tay chó của anh ra maul” Bụp!

Lâm Kiên làm như lời cô nàng, Dương Thiên Tuyền lập tức ngã phịch xuống đất.

Lâm Kiên: “Này cũng không phải lỗi của tôi, cô bảo tôi buông tay còn gì. Mà cô thật sự bất cẩn nha, mông cô khủng như vậy lỡ như làm thủng sàn nhà thì sao giờ?”

“Tên khốn kiếp. Tôi sẽ gϊếŧ anh!” Dương Thiên Tuyền đứng bật dậy, vận dụng hết

những kỹ năng học được ở trường cảnh sát mà tấn công Lâm Kiên.

Chặt, đấm, đá...

Đối mặt với công kích của con gà con hung hãn trước mặt, Lâm Kiên né tránh rất bình tĩnh. Vốn dĩ là bộ quyền bước rất sắc bén, thế nhưng được thực hiện bởi cơ thể của Thiên Dương Tuyền lại có một cảm giác mềm mại khó tả. Có lẽ là liên quan đến việc luyện tập yoga lâu năm của cô nàng, cả thân thể rất linh hoạt.

Bốp!

Cùng với một âm thanh vang lên là việc cổ tay Dương Thiên Tuyền đã bị nắm lấy, Lâm Kiên cười nói:

“Xong chưa? Nếu cô vẫn còn tiếp tục thì đừng trấch tôi vô lễ đó.”

“Anh có ngon thì đừng có trốn!" Dương Thiên Tuyền lại tiếp tục ra đòn, bàn tay đánh thẳng về mặt Lâm Kiên.

Lâm Kiên kịp thời né tránh, bàn tay ngọc trắng nõn của Dương Thiên Tuyền cọ xát vào chóp mũi hắn.

“Chết tiệt, cô có phải là con gái không vậy hả?”

Lâm Kiên bắt lấy cổ tay Dương Thiên Tuyền, dùng lực khóa chặt cánh tay của cô ra sau lưng. Dương Thiên Tuyền muốn thoát ra nhưng lại không thể. Sử dụng lực ở tư thế này khiến cánh tay của cô bị đau đến mức không chịu nổi.

“Tên khốn, buông ra! Nếu không tôi sẽ kiện anh tội hành hung cảnh sát!”

Lâm Kiên cười xấu xa, liếc nhìn camera giám sát trên góc phòng rồi nói: “Cô kiện đi. Lúc nãy cô cũng nói rồi mà, camera giám sát trong phòng này tạm thời bị hỏng mà nhỉ?”

“Anh..” “SuytI”

Lâm Kiên đẩy Dương Thiên Tuyền nằm sấp lên bàn: “Đừng nói chuyện, tôi sẽ nhẹ một chút.”

“Anh... Anh định làm gì?”

Dương Thiên Tuyền hoảng hốt, giờ phút này cô đang nằm trên mặt bàn, mông vểnh lên, một tay đang bị Lâm Kiên khóa chặt sau lưng. Hơn nữa hôm nay cô nàng mặc váy ngắn, tư thế này càng thêm ái muội hơn.

Bàn tay Lâm Kiên di chuyển đến váy cô, Dương Thiên Tuyền điên cuồng giấy giụa, cô quay đầu nghiến răng mắng:

“Đồ khốn nạn, nếu anh dám quấy rối tôi, tôi sẽ..."

Bốp!

Lâm Kiên tát vào cặp mông tròn căng của Dương Thiên Tuyền.

“A." Dương Thiên Tuyền giật mình hét lên.

Lâm Kiên cười nói: “Từ khi tôi còn nhỏ đã được sư phụ dạy là không được bắt nạt phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp. Điều tồi tệ nhất trên thế giới này là việc đàn ông đánh phụ nữ.”

Bốp!

Cái tát thứ hai lại rơi xuống, lần này Dương Thiên Tuyền đau đến hai mắt đã ngấn lệ, nghiến răng nói:

“Anh coi những gì sư phụ anh nói là gió thổi bên tai sao? Bây giờ anh đang đánh phụ nữ đó, anh là người đàn ông khốn nạn nhất trên thế giới!”

Bốp!

Lâm Kiên lại tát thêm một cái, cười nói: “Cô sai rồi, tôi không phải đang đánh phụ nữ, tôi đánh lưu manh nhat”

Hắn vừa nói lại vừa tát thêm mấy cái nữa...

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Chu Trường Dũng khế cau mày, sao âm thanh đằng sau cánh cửa này nghe sai sai nhỉ?

Nam cảnh sát và nữ cảnh sát vừa phụ trách thẩm vấn lúc này cũng nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và bối rối. Tại sao tiếng kêu đau đớn này lại giống tiếng của đội trưởng Dương đến vậy?

Chu Trường Dũng và hai cảnh sát đang chuẩn bị đồng thời mở cửa. Nếu không mở cửa, bọn họ lo lắng Dương Thiên Tuyền sẽ bị đánh chết mất.

Hơn nữa, ba người họ cũng rất thắc mắc, nghi phạm rõ ràng đã bị còng tay vào ghế rồi mà?

Đúng lúc này, Chu Đại Xương - cục trưởng cục cảnh sát đi tới, nói với Chu Trường Dũng:

“Ở đây xảy ra chuyện gì?”

Chu Trường Dũng lập tức nói: “Sếp Chu, Thiên Tuyền ở bên trong.”

Sắc mặt Chu Đại Xương lập tức tối sầm lại: “Nói đùa à? Mau mở cửa ra cho tôi. Xem ra nó vẫn chưa học được bài học gì từ hình phạt lúc trước cải”

Không thể trách Chu Đại Xương lại phản ứng mạnh như vậy. Bởi vì cách đây không lâu khi Dương Thiên Tuyền xử lý một vụ án lạm dụng tìиɧ ɖu͙© một cô gái trẻ, nghỉ phạm trong quá trình thẩm vấn không hợp tác, thậm chí còn kể lại việc mình phạm tội bằng những lời lẽ tục tĩu, lăng mạ nạn nhân. Thế là Dương Thiên Tuyền tức giận, bẻ gãy luôn ba xương sườn của hắn ta.

Đây rõ ràng là đòi lại công lý, nhưng cô nàng ầm ï như vậy khiến cho đỉnh điểm của dư luận đều nhằm vào đồn cảnh sát.

Chu Trường Dũng nhanh chóng mở cửa.

Trong phòng, Lâm Kiên đang ngồi trên ghế thẩm. vấn, hai tay chắp sau lưng, bị còng vào ghế,

Dương Thiên Tuyền đứng trước mặt hắn, tát mạnh vào mặt hắn, hét lớn: “Đồ lưu manh khốn kiếp...” “Dương Thiên Tuyền, dừng tay!”

Chu Đại Xương lập tức hét lên, Dương Thiên Tuyền giật mình, quay đầu nhìn lại:

“Sếp Chu...”

Chu Đại Xương vội vàng đi tới, chặn trước mặt Lâm Kiên, nói với Dương Thiên Tuyền:

“Cháu cho rằng rắc rối lần trước còn chưa đủ sao? Còn muốn chú phải xin lỗi người dân thành phố trước mặt phóng viên một lần nữa sao?”

Dương Thiên Tuyền nói: “Sếp chu, không phải như chú nghĩ đâu, chính là hắn...

Chu Đại Xương cắt ngang: “Đừng nói nữa, lập tức quay về viết cho chú một bài kiểm điểm 30.000 từ!”

Dương Thiên Tuyền sốt ruột nói: “Sếp Chu, ôi...”

Chu Đại Xương chém đỉnh chặt sắt: “Đình chỉ thêm nửa tháng!”

Nói xong, ông ta quay sang nhìn Lâm Kiên, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên ôn hòa: “Cậu Lâm, cậu không. sao chứ?”

Lâm Kiên: “Không sao, chỉ là cảnh sát Dương của ông tính tình không được tốt lắm, cô ấy đánh tôi.”

Chu Đại Xương quay đầu lại nhìn Dương Thiên Tuyền, “Mau xin lỗi cậu Lâm đi!”

“Cháu không làm!”

Giọng điệu của Dương Thiên Tuyền rất kiên quyết, hung ác liếc nhìn Lâm Kiên cuối cùng cô cũng hiểu tại sao tên khốn này đột nhiên ngồi lại trên ghế và tự còng mình.

“Tân khốn kiếp, anh chờ đó cho tôi!”

Dương Thiên Tuyền hét lớn với Lâm Kiên rồi xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.

“Dương Thiên Tuyền, cháu trở lại đây cho chú..."

Chu Đại Xương tức giận nhưng lại rất bất lực. Ai bảo cái đứa tính khí xấu xa này lại là cháu gái của ông cơ: chứ? Ông không thể làm gì được nó nên chỉ đành quay đầu xin lỗi Lâm Kiên:

“Cậu Lâm, thật xin lỗi. Tất cả là do tôi thiếu kỷ luật đối với cấp dưới. Nhưng cũng may là hôm nay không phạm phải sai lầm lớn nào.”

Chu Đại Xương lấy chìa khóa từ tay Chu Trường Dũng, đích thân mở còng tay cho Lâm Kiên.

“Cậu Lâm, cậu có thể cho tôi chút mặt mũi mà đến phòng làm việc của tôi uống một tách trà được không?” Chu Đại Xương nói.

Lâm Kiên: “Còn vụ án của tôi?”

Chu Đại Xương cười nói: “Chuyện này đã được điều tra xong rồi, cậu Lâm chỉ là đang tự vệ chính đáng mà thôi.”

Lâm Kiên nghi ngờ nhìn Chu Đại Xương: “Tới phòng làm việc của ông uống chút trà đi...”

Chu Đại Xương nói trở về nhé.”

'Tôi phái người lái xe đưa cậu

Lâm Kiên: “Còn Hạ Thiên Trúc, Đường Mạn và cô gái họ Liễu thì sao?”

Chu Đại Xương nói: “Tôi đã sắp xếp người đưa bọn họ trở về trước, nhưng cô Hạ và cô Đường vẫn còn ở trong phòng chờ. Cậu Lâm, cậu đừng lo lắng, tôi không làm cậu chậm trễ quá lâu đâu, chỉ mấy phút thôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »