Chương 18: Bị thương

Ding Dong...

Chuông cửa biệt thự vang lên, thanh niên giao thức ăn tới cho Hạ Thiên Trúc.

Thật trùng hợp, đó cũng là ba món mặn và một món canh.

Lâm Kiên nghi ngờ Hạ Thiên Trúc đang nhắm vào. mình nhưng không có bằng chứng.

Trên bàn ăn, Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn cùng nhau bày bát đĩa, sau khi có sự hướng dẫn của bác. sĩ tâm lý cộng thêm hơn một tiếng hồi phục, tâm trạng của Đường Mạn Mạn đã không còn đáng lo nữa.

“Ừm, thơm quá!”

Lâm Kiên bưng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn rồi đi tới chỗ hai người Hạ Thiên Trúc ngửi thử.

Hạ Thiên Trúc liếc hắn một cái, nói: “Không có phần của anh, tự ăn của mình đi.”

Đường Mạn Mạn dịu dàng hơn rất nhiều, nói: “Đây là món ăn thương hiệu của Từ Cát. Từ Cát có danh tiếng lâu năm ở thành phố Thiên Châu.”

Lâm Kiên cười nói: “Mùi khá thơm, nhưng cũng chỉ vậy thôi.”

Hạ Thiên Trúc lại trừng mắt nhìn Lâm Kiên, ý nói: anh cứ ở đó mà khoe khoang đi.

Đường Mạn Mạn cúi đầu không lên tiếng, cô cũng cảm thấy Lâm Kiên nói lời này không đúng lắm, dù sao 'Từ Cát cũng có danh tiếng lâu đời ở thành phố Thiên Châu, những món này đều là món sở trường của họ.

Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn bắt đầu ăn, Lâm Kiên cũng bưng ba món mặn một món canh lên bàn. Bàn ăn có hình chữ nhật, có thể chứa ít nhất sáu người ăn cùng một lúc, có mấy đĩa thức ăn chắn ở giữa nên hai bên gần như ngồi cách xa nhau.

Lúc đầu hai bên đều ổn, các cô ăn Từ Cát của các cô, còn tôi tự ăn món mình làm.

Nhưng trong lúc đang ăn thì Lâm Kiên đột nhiên gắp một miếng thịt xào đặt vào trong bát của Đường Mạn Mạn. Không phải Lâm Kiên đột nhiên muốn làm như vậy mà do hắn phát hiện Đường Mạn Mạn đã nhìn đĩa thịt xào bên này ít nhất ba lần.

Không phải đang thổi phồng, món thịt xào này của Lâm Kiên chưa nói tới hương vị như thế nào, chỉ nói mùi thơm và hình thức thì tuyệt đối tràn ngập sức hấp dẫn, không chỉ món thịt xào này mà hai cái món mặn một món canh còn lại cũng giống vậy.

“Anh Lâm, cái này.

Đường Mạn Mạn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Kiên, vẻ mặt có chút ngại ngùng, cô gái này chỗ nào cũng tốt chỉ là tính cách hơi yếu đuối, rất dễ ngượng, nhưng mà khuôn mặt đỏ lên của cô rất đáng yêu.

Lâm Kiên cười nói: “Nếm thử tay nghề của tôi đi.”

“Gảm ơn."

Đũa của Đường Mạn Mạn rất vững vàng, thực ra cô là người thích ăn uống, nếu không cô cũng sẽ không liên

tục liếc nhìn món thịt xào của Lâm Kiên. Cô cho miếng thịt xào vào miệng, tò mò nhai chậm.

Lúc này, Hạ Thiên Trúc cũng ngẩng đầu lên nhìn Đường Mạn Mạn, đồng thời bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Kiên.

Vẻ mặt Đường Mạn Mạn đột nhiên cứng đờ.

Hạ Thiên Trúc nói: “Mạn Mạn, nếu không ngon thì cũng đừng tự làm khó mình.”

Đường Mạn Mạn lập tức lắc đầu, nhanh chóng nhai thêm hai lần: “Chị Thiên Trúc, không phải.” Sau đó cô nàng ngạc nhiên nhìn Lâm Kiên: “Anh Lâm...”

Đường Mạn Mạn vừa mở miệng, Lâm Kiên liền mỉm cười đẩy đĩa thịt xào tới: “Nếu thấy ngon thì cứ ăn thêm đi”

Trên mặt Đường Mạn Mạn lập tức lộ ra nụ cười: “Cảm ơn anh Lâm!”

Lâm Kiên đẩy những món ăn khác tới, cười nói:

“Những món này cô cũng có thể thử.”

“Vâng, ngon quái”

Sau khi Đường Mạn Mạn nếm thử thịt xào liền nếm thử hai món còn lại: “Thịt xào tươi mềm, vị ớt vừa phải, còn có mùi vị tôi chưa từng nếm qua. Cái mùi vị này dù là ở các nhà hàng lớn tôi cũng chưa từng được ăn.”

Lâm Kiên cười nói: “Là lúa mì Thanh Khoa.”

Đường Mạn Mạn đối với đồ ăn rất am hiểu, lập tức hỏi: “Sao lại là lúa mì, hình như không phải gia vị.

Lâm Kiên cười nói: “Bất kỳ loại nguyên liệu nào cũng có thể dùng làm gia vị. Lúa mì Thanh Khoa có thể giữ được vị cay của ớt nhưng lại giảm bớt tính cay nồng, cũng có thể loại bỏ mùi tanh của thịt mà lại tăng thêm mùi thơm của thịt. Bản thân lúa mì Thanh Khoa đã có mùi thơm đặc trưng, sau khi chiên xào trên đầu nóng sẽ phát huy hoàn toàn.”

Đường Mạn Mạn ngạc nhiên, thật sự vô cùng ngạc nhiên khi Lâm Kiên lại có kỹ năng nấu nướng cao như vậy.

Hai người cũng trao đổi ngắn gọn về hai món ăn còn lại, Đường Mạn Mạn cảm thán không thể tin được.

Lâm Kiên có thể có trình độ nấu nướng cao như vậy đều do sư thúc của hắn dạy dỗ, nghe nói trước khi sư thúc của hắn bước vào cánh cửa tu đạo thì ông là đầu bếp hàng đầu ở Thiên Châu. Các gia đình quyền quý và tài phiệt lớn ở Thiên Châu muốn được ăn đồ ăn ông nấu thì ít nhất phải đặt trước nửa năm.

Sư thúc không có đồ đệ nên dạy hắn như đệ tử của mình.

Sau khi ăn đồ ăn của Lâm Kiên, Đường Mạn Mạn cũng không ăn đồ của Từ Cát nữa.

Hạ Thiên Trúc cau mày, cô vẫn không nghĩ rằng món xào của Lâm Kiên thật sự ngon, mà là cô gái nhỏ Đường Mạn Mạn này cảm kích Lâm Kiên đã cứu mình nên mới cho Lâm Kiên mặt mũi thôi.

Trong khi đó...

Trong phòng riêng của một câu lạc bộ cao cấp ở thành phố Thiên Châu, Hoàng Hữu Cường quấn băng trên đầu, dán thạch cao trên cánh tay và quấn băng quanh cổ. Trên đùi anh ta cũng có dán băng, nhưng toàn thân trên dưới anh ta bị thương nặng nhất chính là phần giữa.

Cột cờ bị làm gãy một cách thô bạo, e rằng cả đời

này cũng không thể giương cờ được nữa.

Trong câu lạc bộ không thiếu những người mẫu trẻ, chỉ cần có tiền thì không lo không thể trái ôm phải ấp.

Một mình Hoàng Hữu Cường gọi bốn người mẫu trẻ đến phục vụ, nhưng dù đã hai giờ đồng hồ trôi qua anh †a vẫn không tìm được cảm giác phất cờ.

Xoạt...

Hoàng Hữu Cường hất hết mọi thứ trên bàn xuống sàn, lớn tiếng chửi bới.

Trên bàn có một bức ảnh chụp một người đàn ông và một người phụ nữ khỏa thân, bị trói lại với nhau và treo bên ngoài cửa sổ.

Hoàng Hữu Cường nói: “Thằng nhãi kia đâu?”

Giọng nói của cấp dưới rất nhỏ: “Anh Hoàng, chị dâu và người đàn ông này là bị tên đó treo ra ngoài cửa sổ.”

Hoàng Hữu Cường lập tức nổi giận gầm lên: “Vợ tao và thằng đó nɠɵạı ŧìиɧ?”

Cấp dưới vội vàng nói: “Không, không, theo những gì chúng tôi được biết, chính là tên khốn kiếp bị trói cùng chị dâu đã xúc phạm Đường Mạn Mạn của tập đoàn Khuynh Thành, tên kia đến để trả thù.”

Hoàng Hữu Cường nói: “Nó và cô thư ký nhỏ của Hạ Thiên Trúc cũng có dính dáng? Lập tức gọi các anh em tới tập đoàn Khuynh Thành...”