Chương 12: Tiễn Khách

Lâm Kiên chạy quá nhanh nên đυ.ng trúng người khác, may mắn là người trẻ tuổi, lỡ như đυ.ng phải một người lớn tuổi rồi xô té gây ra nguy hiểm gì thì không đơn giản chỉ là bị đổ thừa nữa.

“Thật xin lỗi...”

Lâm Kiên vội vàng xin lỗi, sau đó cũng nhận ra Trữ Vũ Đồng, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng chuẩn bị tiếp tục chạy trốn, ai biết được lúc nào người phụ nữ kia sẽ đuổi tới.

“Này, anh đứng lại!”

Trữ Vũ Đồng quay đầu lại quát theo.

“Sao thế?”

Lâm Kiên tạm thời dừng lại.

“Anh...”

Đôi má xinh đẹp của Trữ Vũ Đồng nhanh chóng đỏ bừng, cô vô thức cúi đầu, để tóc mái che đi phần trán và mắt bên trái: “Anh làm đổ sữa của tôi rồi...”

Càng về sau thanh âm càng nhỏ.

Lâm Kiên liếc nhìn ngực Trữ Vũ Đồng, hôm nay cô gái này mặc áo sơ mi trắng kết hợp với một chiếc váy hoa bohemian rất đẹp, áo sơ mi rất rộng. Hẳn là đã cân nhắc tới kích thước vòng một của mình, mặc cỡ bình thường rất dễ bị bung ra.

Sữa bị đổ ngay trên ngực, lúc này chiếc áo mỏng đã dán vào trước ngực làm lộ ra đường cong vòng một...

Lâm Kiên đang sốt ruột muốn chạy nhưng hắn cũng không thể mặc kệ cô gái bị mình đυ.ng trúng, là đàn ông, hắn phải có trách nhiệm.

Cho nên hắn lập tức chạy trở lại, mở bàn tay to ra chạm vào ngực Trữ Vũ Đồng...

“Người đẹp, tôi xin lỗi, tôi đang vội, lát nữa tôi sẽ mua trả cho cô một cái mới.”

Lâm Kiên nói xong lại chuẩn bị chạy trốn, hắn thật sự lo lắng Dương Thiên Tuyền sẽ đuổi tới.

“Chờ một chút!”

Trữ Vũ Đồng nắm lấy cổ tay hắn, gò má đỏ bừng như quả táo chín: “Anh...”

“Tôi thật sự không cố ý.”

“Anh ăn sáng chưa?”

“Hả?”

“Cái này...”

Trữ Vũ Đồng cẩn thận nhét đồ trong tay mình vào tay Lâm Kiên: “Cái này cho anh.”

Lâm Kiên sững sờ, sau đó cầm lấy rồi chạy đi.

“Này!” Trữ Vũ Đồng lại hét lên với Lâm Kiên.

“Lại có chuyện gì?” Lâm Kiên không quay đầu lại, chân cũng không dừng lại.

“Anh vẫn chưa cho tôi biết tên anh.”

“Quách Khải!”

Lâm Kiên không chút do dự bán đứng Quách Khải - người mà hắn chỉ mới gặp một lần, đó là bảo vệ của công ty Hạ Thiên Trúc. Hắn đυ.ng trúng người ta rồi còn chạm ngực người ta, cô gái này chưa kịp phản ứng lại còn cho hắn đồ ăn, đợi khi cô gái này tỉnh táo lại còn không phải sẽ tìm hắn liều mạng sao, ai chết cũng không sao, không phải hắn chết là được.

Trữ Vũ Đồng nhìn Lâm Kiên chạy vội đi, nụ cười ở khóe miệng càng tăng lên, người xung quanh bắt đầu chỉ vào cô, sau đó cô liếc xuống chiếc áo sơ mi đã dán vào ngực, lúc này mới nhớ tới vừa rồi người kia chạm vào ngực cô... Khuôn mặt xinh đẹp lập tức lạnh lẽo.

“Quách Khải, đồ lưu manh!”

Trữ Vũ Đồng cắn môi, dậm chân tức giận, cúi đầu ôm ngực chạy vào bệnh viện, điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên. Lúc này sao cô còn có tâm trạng mà trả lời điện thoại, nhưng điện thoại di động cứ đổ chuông, cô lấy ra nhìn thì thấy là bạn thân Dương Thiên Tuyền gọi.

“Vũ Đồng, cậu đến bệnh viện chưa? Có việc gấp, ông nội tôi bị đυ.ng đến mức nhập viện, cậu qua xem một chút đi.” Giọng nói lo lắng của Dương Thiên Tuyền phát ra từ trong điện thoại.

“Thiên Tuyền, đừng lo lắng, tôi sẽ đến ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Trữ Vũ Đồng cũng không thèm quay lại văn phòng thay quần áo, cô tìm tới y tá nhỏ ở bàn hướng dẫn để mượn áo khoác trắng rồi khoác bên ngoài, sau đó đi thẳng đến phòng cấp cứu.

Trong phòng bệnh.

Trữ Vũ Đồng rút tay ra khỏi cổ tay ông cụ, Dương Thiên Tuyền lập tức hỏi: “Vũ Đồng, ông nội tôi thế nào rồi?”

Trữ Vũ Đồng mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, không sao đâu. Các bác sĩ ở khoa cấp cứu xử lý rất chuyên nghiệp. Chỉ là mạch của ông nội cô hơi yếu, có thể cần điều trị thêm.”

Dương Thiên Tuyền thở phào nhẹ nhõm, “Tốt rồi, thật làm tôi sợ muốn chết... Vũ Đồng, nếu mọi thứ đều ổn thì sao ông nội tôi chưa tỉnh dậy?”

Trữ Vũ Đồng nói: “Dương hoa khôi của sở cảnh sát là thiên tài khi phá án nhưng giờ lại giả vờ ngớ ngẩn với tôi à? Ông nội cô mới vừa làm tiểu phẫu, thuốc mê còn chưa hết, nghỉ ngơi một hai tiếng sẽ ổn thôi.”

Dương Thiên Tuyền đưa tay chọc chọc vào ngực Trữ Vũ Đồng: “Ngực lớn mới não ngắn, cô dám bảo tôi ngớ ngẩn à!”

Trữ Vũ Đồng vội vàng né tránh, cười hỏi: “Buổi xem mắt tối qua thế nào?”

Sắc mặt Dương Thiên Tuyền lập tức trở nên lạnh lùng: “Đừng nhắc tới nữa. Lúc đầu rất tốt, tôi và đối phương ăn xong thì ra ngoài đi dạo, không biết đồ thất đức nào phóng nhanh vượt ẩu, chạy cái vèo qua làm… tốc váy tôi…”

“Hả? Sau đó thì sao?”

“Hôm qua tôi mặc cái… cái in hình phim hoạt hình mà cậu tặng…”

“Thì cũng có sao đâu?”

“Nhưng sau khi nhìn thấy thì anh ta bảo anh ta thích loại chữ T màu đen, còn hỏi tôi có không...”

Mặt Dương Thiên Tuyền đỏ bừng, tức giận nói: “Cái thứ gì vậy chứ? Rõ ràng là một tên đàn ông lưu manh khốn nạn, tôi ghét loại đàn ông này nhất, nên tôi...”

Trữ Vũ Đồng nói: “Tát hắn?”

Giọng nói của Dương Thiên Tuyền nhỏ lại: “Nghiêm trọng hơn, tôi còn đạp anh ta một cái.”

Trữ Vũ Đồng mím môi, cố gắng nhịn cười: “Xem ra chuyện cô giận dỗi nói với dì cô là sẽ kết hôn trước sinh nhật hai mươi sáu tuổi không có khả năng hoàn thành rồi. Mà hội chứng phản ứng này của cô vẫn cần đến bác sĩ tâm lý để điều trị, nếu không làm gì có người đàn ông nào có thể chịu đựng được cô chứ, không chỉ có khuynh hướng bạo lực, mà còn là nữ đấu sĩ.”

Dương Thiên Tuyền nói: “Được rồi, đừng nói về tôi nữa. Còn cô thì sao, cô với Lí Ngạo Triết kia thế nào rồi? Tôi từng nói với cô rồi, đừng thấy bây giờ Lí Ngạo Triết luôn đi theo quan tâm cô, với kinh nghiệm nhiều năm phá án của tôi, anh ta cũng không phải người tốt lành gì.”

Trữ Vũ Đồng nói: “Cô đủ rồi nha, trong mắt cô thì đàn ông xung quanh tôi có người nào tốt đâu, không phải vì tiền của nhà tôi thì cũng là vì địa vị của ông nội tôi.”

Dương Thiên Tuyền nói: “Tôi chưa cưới thì cô không được phép kết hôn!”

Trữ Vũ Đồng nói: “Yên tâm, tôi cũng không nóng lòng muốn kết hôn như cô đâu.”

Trữ Vũ Đồng và Dương Thiên Tuyền nói chuyện một lát rồi quay lại chuẩn bị đi làm.

Trong văn phòng, Lí Ngạo Triết đã đợi mười một phút, nhìn đồng hồ ba lần, trên tay ôm một bó hoa, Trữ Vũ Đồng thích hoa cúc nhỏ nên sáng sớm anh ta đã đến chợ hoa lớn nhất phía nam thành phố để mua.

Cửa phòng làm việc mở ra, Lí Ngạo Triết vội vàng quay người, ưỡn thẳng ngực. Sau đó anh ta nhìn thấy Trữ Vũ Đồng hơi nhếch khóe miệng bước vào, chỉ một bên mặt đã đẹp đến nghẹt thở, mà cô không chỉ đẹp mỗi bên mặt này.

“Ngạo Triết, sao anh lại ở đây?” Trữ Vũ Đồng nghi hoặc hỏi.

“Vũ Đồng, không phải hôm nay em bảo anh tới, còn sẽ mang theo bánh và sữa cho anh sao? Hoa này tặng cho em.” Lí Ngạo Triết đưa bó hoa cúc trên tay ra.

Trữ Vũ Đồng lập tức sửng sốt, hoa đã đưa tới trước mặt, nhận không được, mà không nhận cũng không được.

“Chuyện đó… anh Ngạo Triết…”

“Sao thế?”

“Hôm nay em đi vội quá nên quên mang theo rồi. Ngày mai, ngày mai em nhất định sẽ mang đến cho anh.” Trữ Vũ Đồng lúng túng mấp máy môi, ước gì có thể tìm được một khe hở mà chui vào.

“Ồ, không sao, vừa vặn anh cũng mới ăn sáng, vậy ngày mai em phải mang cho anh nhé.”

Lí Ngạo Triết cười nói.

“Nhất định...”

Trữ Vũ Đồng lúng túng nói...