Chương 10: Đánh sưng mặt

Lâm Kiên đeo túi đi tới phòng mình, phòng của hắn nằm ở lầu ba, đó là một gian phòng rất lớn.

Lầu hai là khu vực hoạt động của Hạ Thiên Trúc, lầu một chủ yếu là phòng khách và nhà ăn.

Trong hợp đồng có một điều khoản, sau tám giờ tối Lâm Kiên không được phép xuất hiện ở lầu hai, khu vực duy nhất hắn có thể đi lại chỉ có cầu thang nối liền giữa lầu một, lầu hai và lầu ba.

Thật sự là nhà giàu vô nhân tính, có tiền thì giỏi lắm à!

Lâm Kiên móc ra một viên kim đan rồi ném vào miệng, nhai răng rắc để bớt giận.

Trong tay hắn có một tấm thẻ ngân hàng mạ vàng, số đuôi là 8 con 8, đích thị là thẻ khách quý.

Giàu vô nhân tính thì vô nhân tính thật, nhưng ở phương diện đãi ngộ tiền lương thì Hạ Thiên Trúc đúng là bà chủ tốt. Cô trả trước một tháng tiền lương vì lo hắn đột nhiên bỏ chạy. Trong hợp đồng có ghi rõ là nếu Lâm Kiên dám đột ngột biến mất thì phải bồi thường gấp ba mươi lần. Thanh toán trước cho hắn một tháng tiền lương thì hợp đồng cũng chính thức có hiệu lực.

Giường rất lớn cũng rất mềm, phòng rất sạch sẽ, hơn nữa tràn ngập một hương thơm nhàn nhạt, biệt thự ba tầng mà chỉ có một mình Hạ Thiên Trúc ở, cô không thuê giúp việc mà mướn lao công làm việc theo giờ đến nhà quét dọn vệ sinh định kỳ.

Lâm Kiên tắm rửa xong rồi trùm khăn tắm ngồi trên giường chuẩn bị điều tức, vừa bày tư thế tĩnh tọa xong thì nhớ đến phải gọi cho sư phụ báo bình an trước, điện thoại thuận lợi kết thông. Thế nhưng còn không chờ hắn nói chuyện thì đối diện đã truyền đến tiếng mắng cực kỳ tàn ác của sư phụ:

“Thằng súc sinh, mày còn có mặt mũi gọi điện thoại cho tao...”

Đùng!

Lâm Kiên quyết đoán cúp máy, báo bình an hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là... Để sư phụ biết hắn còn sống là được, sau đó hắn khoá máy luôn để tránh lão già kia gọi lại.

Lâm Kiên ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu điều tức, kết quả còn chưa điều tức xong một vòng thì cái giường quá mềm rất thoải mái dưới mông đã làm hắn ngủ quên mất.

Trong phòng khách lầu dưới.

Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn kết thúc cuộc nói chuyện, Đường Mạn Mạn đưa một phần bảng biểu nghiệp vụ nội bộ mới làm xong và một bản kế hoạch thị trường tương lai cho Hạ Thiên Trúc.

Sau khi Hạ Thiên Trúc xem xong thì sự khó chịu gặp phải cả ngày hôm nay đều tan thành hư không. Tính cách Đường Mạn Mạn hướng nội nhu nhược, nhưng năng lực làm việc rất lợi hại.

“Mạn Mạn, em về sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải làm phiền em tới đón chị.”

“Chị Thiên Trúc, em không phiền đâu.” Đường Mạn Mạn đứng lên: “Vậy chị Thiên Trúc cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Con gái này vừa đi chưa được hai bước thì dừng lại.

“Làm sao vậy?” Hạ Thiên Trúc cười hỏi.

“Chị Thiên Trúc, kỳ thật Lâm Kiên không xấu, chỉ xấu miệng mà thôi, hôm nay nếu không phải anh ấy đúng lúc...”

“Được rồi, chị biết, bằng không em nghĩ 100 vạn tiền thưởng kia từ đâu ra.” Hạ Thiên Trúc cười nói.

Đường Mạn Mạn lại đi trở về, lấy ra một bình xịt nhỏ từ trong túi rồi đưa cho Hạ Thiên Trúc: “Chị Thiên Trúc, đây là bình xịt hơi cay nhập khẩu em mua về, buổi tối nếu gặp nguy hiểm thì phun thẳng vào mắt anh ta.”

Hạ Thiên Trúc hơi ngạc nhiên, cười nói: “Mạn Mạn, vừa rồi không phải em nói người ta không xấu sao?”

Đường Mạn Mạn nói: “Phòng ngừa bất trắc, cho dù Lâm Kiên tốt đến mấy, nhưng chị Thiên Trúc xinh đẹp như vậy, lỡ không kiềm nén nổi trong phút chốc thì rất nguy hiểm.”

Hạ Thiên Trúc cười nói: “Con bé ngốc, em cũng giỏi khen chị lắm, em chờ một chút, cái này tặng cho em.”

Hạ Thiên Trúc lấy ra một cái hộp nhỏ đóng gói tinh xảo.

Đường Mạn Mạn vội từ chối: “Chị Thiên Trúc, không được, quá quý trọng.”

Hạ Thiên Trúc cố ý lạnh mặt: “Nếu em không cầm thì ngày mai không cần tới làm việc nữa.”

Đường Mạn Mạn cắn môi do dự một chút: “Vậy ngày mai em không đi làm.”

Hạ Thiên Trúc: “...”

Sau khi Đường Mạn Mạn rời đi, nụ cười trên mặt Hạ Thiên Trúc biến mất. Cô nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay thì vẫn cảm thấy sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu. May mà người kia đúng lúc đuổi tới, nếu không ai biết Hoàng Hữu Cường sẽ làm ra chuyện cầm thú gì. Nếu không phải hắn nhìn thấy cô thay quần áo trong phòng bệnh thì ấn tượng của cô đối với hắn có thể sẽ tốt hơn. Nhưng hiện tại trong mắt cô, người này là một tên lưu manh.

Không phải Hạ Thiên Trúc không muốn trả thù Hoàng Hữu Cường, nhưng thân phận của anh ta đặc thù, tạm thời cô chỉ có thể nhịn, Hạ gia là nhà giàu có ở Thiên Châu, nhưng không phải không gì không làm được. Chỗ dựa sau lưng Hoàng Hữu Cường rất vững chắc, không phải là người Hạ gia có khả năng động vào, cũng may tối hôm nay Lâm Kiên đã dạy cho Hoàng Hữu Cường một bài học để trút giận thay cô.

Nhưng chuyện này xong rồi sao? Chỉ sợ chưa chắc.

Hạ Thiên Trúc ấn ấn huyệt Thái Dương, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi trước, lúc này điện thoại reo lên, cô cầm lên nhìn thoáng qua rồi hơi nhíu mày, sau đó để điện thoại lại chỗ cũ.

Điện thoại không ngừng vang lên, Hạ Thiên Trúc đành bắt máy.

“Thiên Trúc, nhớ cha không.” Đối diện truyền đến giọng của cha già Hạ Quang Diệu.

“Cha, cha và mẹ chơi vui không?” Hạ Thiên Trúc cười nói.

Trong điện thoại có người nói chen vào, hai vợ chồng đều muốn nói chuyện với con gái, cuối cùng vẫn là mẹ chiến thắng, Tống Niệm Từ cười nói: “Con gái, đón được con rể của mẹ chưa?”

Mặt Hạ Thiên Trúc cứng đờ, sau đó cố gượng cười: “Đón rồi ạ.”

Tống Niệm Từ vui mừng nói: “Thế nào, con thích cậu trai đó không? Mẹ đã xem hình của Tiểu Kiên rồi, trông rất sáng láng, con phải dẹp cái tính tình đại tiểu thư kia đi, nếu để mẹ biết con ức hϊếp người ta thì lúc mẹ về sẽ không tha cho con đâu.”

Hạ Thiên Trúc nói: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ, mẹ có biết hôm nay anh ta đã làm gì không, anh ta... Anh ta nhìn lén con thay quần áo!”

Bên kia điện thoại trầm mặc, Hạ Thiên Trúc âm thầm đắc ý. Từ nửa tháng trước cha mẹ luôn tìm cách tẩy não cô, nói Lâm Kiên tốt như thế nào, rõ ràng là một tên nhà quê từ trên núi xuống mà lại bị bọn họ miêu tả thành chăm chỉ, giản dị, thiện lương, chính trực, hiếu thảo... Còn nhất quyết muốn cô gả cho hắn.

Cô thật sự không nghĩ ra cha mẹ luôn thông minh sáng suốt đã bị bỏ bùa mê gì, hay là mình không phải con ruột của họ, sao lại hãm hại con gái như vậy.

Hiện tại tốt rồi, để cha mẹ nhận ra bộ mặt thật của tên chết tiệt kia, xem họ còn nói thế nào đây.

Tống Niệm Từ lên tiếng: “Thiên Trúc à, Tiểu Kiên làm như vậy không đúng thật, nhưng con đừng để trong lòng, dù sao sớm muộn gì hai đứa cũng phải kết hôn.”

Hạ Thiên Trúc lập tức sửng sốt, hô to vào điện thoại: “Cha, cha xem mẹ nói gì kìa, rõ ràng con bị thiệt thòi, bị sàm sỡ, mẹ lại nói...”

Hạ Quang Diệu nói: “Con gái cưng, bớt giận đi, đừng nghe mẹ con. Tuy mẹ nói vậy hơi thô thiển, không quan tâm đến cảm nhận của con, nhưng cũng có lý mà.”

“Đùng!”

Hạ Thiên Trúc hoàn toàn tuyệt vọng, đây còn là người cha trước đây từng lập tức tìm đến nam sinh dám kéo tóc cô, một lời không hợp liền vung tay với cha mẹ người ta không?

Mình là con ruột thật à?

Hạ Thiên Trúc nói: “Con mặc kệ, con hứa với cha mẹ sẽ ở chung với anh ta trước ba tháng. Ba tháng sau nếu con không có cảm giác thì hai người không được ép gả con, ông nội cũng không được, cùng lắm thì con từ bỏ thân phận người thừa kế Hạ gia!”

“Haizz, cái con bé này...”

“Con gái cưng...”

Hạ Thiên Trúc quyết đoán cúp máy, sau đó còn vứt điện thoại đi thật xa, ngồi trên ghế sa lon nổi điên mà dậm chân...