Lục Viên cũng hiểu được Diễm My cùng Hoàng An Liêm mất hứng nên cũng không mời hai người cùng dùng bữa nữa mà sai tỳ nữ mang đồ ăn sang cho bọn họ.
"Nếu sau này ta nạp một đám thϊếp vào phủ, họ cũng tranh giành y hệt hai người kia, ngươi xử lý thế nào?" Đang ăn, hắn bỗng nảy ra ý nghĩ này, lập tức không do dự mà hỏi.
Nàng vừa nuốt xong miếng cơm, hai hàng mi như lá liễu khẽ nhăn lại rồi giãn ra, cất giọng lười biếng: "Ta lười lắm, họ muốn đấu đá thế nào cũng tùy họ thôi, ta không quản đâu. Chỉ có điều đừng động tới người ta là được"
Hắn nghe vậy lại có phần bất mãn: "Nàng cứ để mặc thế à? Không quan tâm ta à?"
Diễm My ngạc nhiên: "Ta đã nói là ta lười quản mà. Với lại từ khi thành thân đến nay, ta...nhiều lắm cũng chỉ là cảm kích ngươi ngày đó thay ta đỡ một nhát kiếm"
Nhìn nàng ngạc nhiên, vô tư nói từ xưa đến nay nhiều lắm cũng chỉ là cảm kích hắn ngày đó, hắn buông đũa, nhìn thẳng mặt nàng: "Nàng thực sự chưa từng quan tâm ta? Ta là phu quân của nàng"
Đến lúc này, Diễm My đã hiểu được là bao lâu này hắn vẫn cứ ngỡ nàng quan tâm hắn, vừa rồi nàng lại buông lời như vậy chẳng khác nào đập tan giấc mộng kia của hắn. Cũng đúng thôi, cổ đại mà, thϊếp nào chẳng yêu phu quân hết mực. Hắn ảo tưởng cũng không trách được. Nhưng nàng đã đập rồi, hơn nữa hắn có lẽ còn nghĩ nàng có tình cảm đặc biệt với hắn. Nếu cứ kéo dài như vậy, sợ là tương lai phát sinh nhiều hiểu lầm. Bây giờ, nên nói rõ một lần cho nhẹ.
“Hoàng An Liêm, ta cùng ngươi thành thân cũng chỉ là do hai bên ép buộc, chứ thực sự ta chẳng có tình cảm gì với ngươi cả. Ta đối với ngươi cũng chỉ đối xử bình thường như với người khác chứ cũng không có gì đặc biệt. Ngày đó, ngươi đỡ thay ta một đao kia, ta rất cảm kích. Tương lai, nếu ngươi nhờ vả chuyện gì, chỉ cần trong phạm vi ta có thể, ta sẽ cố gắng giúp hết sức mình. Phần ân tình ta nợ ngươi, ta chắc chắn sẽ hoàn trả”
Nói xong một hơi dài, nàng lẳng lặng nhìn sắc mặt hắn
.Hoàng An Liêm nghe nàng nói mà đắng cay, chua chát cứ dần dần ngập tràn trong lòng. Vậy ra bao nhiêu lâu nay là do hắn ảo tưởng, là hắn cho là nàng yêu hắn…
“Hóa ra là như vậy” Hắn bật cười, nụ cười đầy chua chát. Sau đó đứng dậy, lững thững bước ra khỏi phòng.
Nàng nhìn bóng hắn cô độc, âm thầm thở dài. Có lẽ nàng ăn nói hơi tuyệt tình nhưng nàng nghĩ tốt nhất vẫn nên nói thẳng ra một lân, tránh cho hắn ôm giấc mộng lâu, càng ngày càng nặng tình.
Cũng không buồn động đũa nữa, nàng gọi tỳ nữ dọn dẹp rồi leo lên giường, buông bỏ hết phiền muộn đi ngủ.
Rất nhiều năm sau, khi đã yên bề gia thất, nàng nghĩ lại lúc này, lại bật cười. Có lẽ, ngày đó nàng đã làm hắn tổn thương nặng lắm. Người ta nói, thất tình lần đầu, là cái lần để lại dấu ấn sâu đậm nhất, cũng là lần mà khi người thất tình kia tổn thương nặng nhất.
Lại nói Hoàng An Liêm, sau khi lững thững đi khỏi phòng, lòng đầy vị đắng cay mặn nhạt, như người vô hồn đi loanh quanh, cuối cùng đi tới hồ nước trong thành Tống Bình.
Hắn ngồi xuống, nhìn hồ nước trong xanh êm ả không một gợn sóng. Có ai hay, lòng hắn lúc này, đau đến thế nào.
Nhớ lại lần đầu nhìn thấy nàng, một thân dung mạo khuynh thành. Nhớ tới thân thể nàng nhìn liễu yếu đào tơ, vậy mà mỗi động tác đánh ra đều dứt khoát, không có chần chừ, lại đầy uy lực mạnh mẽ. Nhớ nàng ngang ngược cướp ngựa của hắn, nhớ lúc nhìn nàng đầy uy nghiêm khi huấn luyện đám lính, nhớ nàng lúc nào cũng một thân bạch y tựa tiên nữ, thanh cao thoát tục,…rất nhiều hình ảnh khác của nàng xoay mòng mòng trong đầu hắn.
Bất chợt bàn tay chạm đến cây tiêu luôn đeo trên người, đầu hắn dừng lại, lắng đọng tại cái khoảnh khắc hắn cùng nàng hòa tấu, nhìn yên bình và đẹp đẽ đến lạ.
Hắn rút ra, nhắm mắt, thổi một khúc tiêu nhuộm đầy màu buồn u ám.