An Nhiên thở dài: “Lần này về không biết còn có chuyện gì nữa đây?”
Diễm My lắc nhẹ đầu: “Sẽ có, nhưng muội không biết đó là gì”
Sau yến tiệc, Diễm My nàng đã thành công đưa Hoàng quốc trở thành nước đạt nhiều giải quán quân nhất. Song song với việc Hoàng quốc đoạt nhiều giải quán quân nhất thì cái tên Diệp Dương Diễm My lần nữa lại vang danh thiên hạ.
Sau “ngũ quốc cùng so” nàng lấy cớ nhớ quê hương, ngỏ ý muôns về Diệp quốc thăn, Hoàng An Mạc tất nhiên vô cùng vui vẻ mà đồng ý.Thực ra mà nói ai cũng hiểu nhớ quê hương, nhớ nhà này chỉ là cái cớ. Mục đích của nàng cùng An Nhiên chính là củng cố địa vị cho Tam Hoàng Tử Diệp Chiến Vũ.
Giọng An Nhiên lại vang lên: “Lần này tỷ muội chúng ta về nhất định phải tiêu diệt phe cánh của Nhị Hoàng Tử”
Diễm My trầm mặc gật đầu
Tiếng a hoàn vọng vào: “Công chúa, chúng ta vào khách quán nghỉ ngơi”
“Chúng ta xuống thôi” An Nhiên nhìn nàng
“Xuống thôi”
Nào ngờ hai người vừa đặt chân xuống thì...
An Nhiên thất kinh: “Các ngươi...”
Xung quanh hai người là một toán thị vệ tay cầm đao cầm kiếm bao vây, đây còn là vùng hẻo lánh nữa. Ngoài cây thì cũng chỉ còn cây, không có ai ở. Trong khi An Nhiên thất kinh thì Diễm My cực kỳ bình tĩnh.
“Tỷ đứng ra đằng sau muội đi” Chất giọng trầm ổn mà lạnh lùng của Diễm My vang lên.
Nhìn vẻ trấn tĩnh của Diễm My, An Nhiên hít một hơi sâu, lui về phía lưng của Diễm My.
12 tên
Máu bắt đầu văng lên theo từng cử động chớp nhoáng nhanh như chớp của Diễm My. An Nhiên và thích khách hết thảy sững sờ. Nhưng chỉ trong giây lát, những tên còn lại xông vào tấn công Diễm My.
An Nhiên mặt trắng bệch: “Muội cẩn thận”
Tiếng An Nhiên vừa dứt, Diễm My rút mạnh cây kiếm vừa đâm xuyên qua cổ tên thích khách cuối cùng. Sắc mặt nàng bình thản tựa như không có chuyện gì cả. Trái với vẻ bình thản này của Diễm My, dung nhan diễm lệ của An Nhiên lại vẫn trắng bệch.
“Muội không sao”
Nhìn thần sắc trắng bệch cùng lo lắng cho mình của An Nhiên, nàng dịu dàng lên tiếng.
Ánh mắt An Nhiên chợt lạnh: “Phụ hoàng tiếp đón chúng ta hoành tráng quá”
“Đúng vậy, đây rõ ràng là đã thông đồng với người thái tử để xe chúng ta đổi hướng khác với đoàn xe mà”
An Nhiên nhìn bộ quần áo nhuốm màu máu tanh của nàng: “Muội thay đồ đi. Sau đó chúng ta tự mình cưỡi ngựa về Diệp quốc”
“Ừm”