Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Thi Thê

Chương 82: Vẫn cứ nham hiểm như trước đây

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Câu hỏi này rất hay.” Mộ Nhất Phàm cũng không sợ nói chuyện này cho Trịnh Gia Minh, huống hồ, nhất định phải nói chuyện này cho Trịnh Gia Minh: “Cậu cũng thấy rồi đấy, trên tay họ đều có súng, là quân nhân quốc gia, đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi sợ bọn họ, mà là, đội trưởng của bọn họ biết tôi là..”

Anh đưa mắt nhìn Trịnh Quốc Tông ở bên cạnh: “Biết tôi là cái kia, cho nên, anh ta có thể tiêu diệt tôi bất cứ lúc nào.”

Trịnh Gia Minh: “……..”

Trịnh Quốc Tông lên tiếng nói: “Nếu tôi không nhìn lầm, kia không phải bạn trai cũ của cậu sao?”

Mộ Nhất Phàm tức giận trợn to mắt: “Bạn trai cái gì chứ?! Là bạn là con trai, bạn là con trai chú có hiểu hay không hả, lăng băm, chú có biết thiếu đi một chữ, nghĩa nó sẽ khác đi rất nhiều không?!!”

(Trong tiếng Trung, “bạn trai” là “男朋友” – nam bằng hữu; “bạn là con trai” là “男性朋友” – nam tính bằng hữu, cho nên chỉ lệch nhau một chữ)

“Rồi, rồi, rồi.”

Trịnh Quốc Tông cũng không đôi co với anh, dù sao thì hai người họ cũng đã chia tay, bạn là con trai cũng được, bạn trai cũng chẳng sao, dù sao thì cũng chẳng liên quan gì tới ông.

Mộ Nhất Phàm nói tiếp: “Phải rồi, anh ta còn biết Gia Minh, Gia Minh, sau này cậu đừng chạy qua trước mặt anh ta, cậu không tưởng tượng được năng lực của anh ta đâu.”

Ở kiếp trước, nam chính chưa từng gặp qua Trịnh Quốc Tông, thế nhưng, hắn từng gặp Trịnh Gia Minh.

Trịnh Gia Minh thân là cánh tay phải đắc lực của Tang Thi Vương, cho nên cũng bị nam chính liệt vào sổ đen.

Trịnh Gia Minh chỉ đơn giản cho rằng Chiến Bắc Thiên từng xem qua tin mình trốn khỏi viện tâm thần, cho nên liền gật đầu.

Lúc này, đột nhiên điện thoại “Bíp” một tiếng, báo hiệu chỉ còn 15% pin.

Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn di dộng: “Điện thoại cháu sắp hết pin rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm đồ thôi.”

Anh đi tiên phong mở cửa phòng làm việc ra, đuổi đám tang thi kia đi, lúc này mới cho cha con nhà họ Trịnh đi ra tìm đồ đạc dùng được trong tầng ba.

Bởi vì tầng ba chưa bị ai càn quét qua, cho nên đồ đạc vẫn còn đầy đủ cả.

Trong khu quần áo, Mộ Nhất Phàm tiện tay lấy mấy bộ đồ thể thao cỡ lớn, bởi gần đây anh cảm thấy dường như quần áo bị co lại, mặc có vẻ chật người, hơn nữa, bộ quần áo anh đang mặc sắp không che được bụng anh rồi.

Đến khi mọi người lấy được tương đối rồi, bởi vì di động hết pin mà sập nguồn.

Cũng may là trước đó họ đã tìm được đèn pin, liền bóc vỏ đèn pin ra sử dụng.

Trên tầng bốn còn có nhiều tang thi hơn tầng ba, thế nhưng, có Mộ Nhất Phàm và Trịnh Gia Minh ở đây, tang thi không dám tới gần, chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn bọn họ.

Điều này cũng giúp Trịnh Gia Minh hiểu tang thi cấp cao thì có cái gì tốt.

“Trên tầng bốn toàn là đồ nội thất giường chiếu, chúng ta không cần mấy cái đó, hay là đi thôi.” Trịnh Quốc Tông nói vậy.

Trịnh Gia Minh gật đầu.

Đương lúc bọn họ muốn rời khỏi tầng bốn, Mộ Nhất Phàm lờ mờ nghe thấy có tiếng người kêu cứu mạng, dường như sợ đám tang thi bên ngoài chú ý, cho nên giọng vô cùng nhỏ.

Anh dừng bước lại: “Khoan đã, hình như cháu nghe thấy có người đang kêu cứu.”

Trịnh Quốc Tông cũng dừng lại theo: “Ban nãy tôi cũng nghe thấy, cơ mà tôi thấy mọi người không phản ứng gì, còn tưởng mình nghe nhầm.”

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Chú nghe thấy ở đâu?”

Trịnh Quốc Tông cầm lấy đèn pin trong tay anh, chỉ tay về cánh cửa nhỏ ở bên trái cách họ chừng mười mét, ngoài cửa có bốn, năm tang thi đi qua đi lại bên ngoài: “Lúc chúng ta đi qua đó, chợt nghe thấy bên trong vọng ra tiếng, giọng cũng không lớn, như muỗi kêu ấy.”

“Chúng ta qua xem một chút.” Mộ Nhất Phàm cầm đèn pin, đi về phía bên kia, sau khi đuổi hết đám tang thi ở đó đi, hỏi: “Bên trong có ai không?”

Lập tức có người lo lắng nức nở trả lời: “Có, có, có, bọn tôi ở đây có hơn mười người, tiên sinh, bên ngoài có quái vật ăn thịt người không?”

“Có, nhưng cách khá xa, có thể tranh thủ nhanh chóng rời đi.”

Người ở bên trong nghe vậy, cuống quít mở cửa ra, trông thấy ba người sống Mộ Nhất Phàm, liền bật khóc lên.

Mộ Nhất Phàm không chịu được tiếng khóc của mấy cô, không thể làm gì hơn là hù dọa một chút: “Mấy cô mà khóc, sẽ thu hút đám quái vật ăn thịt người tới đấy.”

Câu dọa này rất có tác dụng, mười sáu nhân viên bán hàng trong siêu thị và một nữ quản lý vội vã kìm nén tiếng khóc, không dám khóc loạn lên nữa.

Trịnh Gia Minh nhạt giọng nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau.”

“Được.”

————

Ở bên kia, sau khi nhóm Chiến Bắc Thiên ra khỏi cửa siêu thị, lập tức tiêu diệt đám tang thi ở cửa và xung quanh siêu thị, sau đó để hai chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa lớn đi về trước, để lại một chiếc xe tải trống không và một chiếc xe việt dã, cùng với hai mươi thủ hạ đứng đợi ở cửa siêu thị.

Để không quấy rầy Chiến Bắc Thiên đang tựa người bên chiếc xe việt dã, đám Mao Vũ đi về phía xe tải lớn, nhỏ giọng thảo luận.

“Lão đại muốn làm gì ý nhỉ, để nhiều người ở lại như vậy hẳn là muốn đi vào cứu mấy người ban nãy, cơ mà sao cứ đứng không ở ngoài này chẳng làm gì vậy, chẳng lẽ anh ấy không biết làm như này rất dễ thu hút tang thi tới sao?” Tôn Tử Hào có chút sốt ruột mà nói.

Mao Vũ nhíu mày lại: “Ai biết lão đại muốn làm gì, từ lúc lão đại gọi chúng ta tới thành B, tôi đã không thể đoán được bước tiếp theo lão đại muốn làm gì, tất cả hành động của anh ấy đều vượt xa phạm vi hiểu biết của tôi, giống như lúc mới đầu bảo đi thu mua vật tư ấy, tôi còn tưởng anh ấy muốn quyên góp vật tư cho nông dân vùng sâu vùng xa, hoặc là muốn mở siêu thị, thế nhưng, bây giờ tôi lại cảm thấy có lẽ là bởi anh ấy đã biết trước sẽ có ngày hôm nay, cho nên mới bảo chúng ta làm chuyện như vậy, còn có mấy chuyện kì quái nữa, tôi cũng không nói nhiều nữa, hẳn trong lòng mọi người cũng biết rồi.”

Ba người kia đều đồng ý với lời nói này của cậu, Lục Lâm khẽ than dài: “Mọi người nói xem lão đại càng ngày càng khó đoán được như vậy, có phải vì Mộc Mộc không? Với cả, từ sau khi nhận được điện thoại hồi tuần trước, lão đại liền trở nên là lạ, tôi không biết có phải Mộc Mộc đã tạ thế rồi hay không nữa, cho nên lão đại bị kí©h thí©ɧ lớn, khiến cả người thay đổi, thành ra ngay cả mấy từ đồng âm “Mộc” lão đại cũng không cho chúng ta nói.”

Hướng Quốc tiếp lời: “Tôi nghĩ rất có thể vì Mộc Mộc qua đời mà lão đại bị đả kích, mọi người không biết đấy thôi, mấy hôm trước tôi gác đêm, thấy cả người lão đại ướt sũng từ trên xe bước xuống, mặt mũi tối sầm cả lại, vô cùng khó coi, tôi nghĩ không biết có phải vì Mộc Mộc mất mà lão đại nghĩ quẩn trong lòng, chạy ra sông tự vẫn nhưng được người ta cứu lên, sau đó…”

Mao Vũ tức giận cắt ngang lời cậu ta: “What the hợi, Hướng Quốc, trí tưởng tượng của ông phong phú nhở, đến chuyện lão đại tử tự vì tình mà ông cũng nghĩ ra được.”

Hướng Quốc bất mãn phản bác: “Không phải trí tưởng tượng tôi phong phú, mấy hôm trước, lão đại vừa ăn tối xong đã lái xe ra ngoài, mãi nửa đêm mới về, cũng không biết đi đâu.”

Lục Lâm vội cản hai người đấu võ mồm: “Được rồi, được rồi, đừng đoán mò nữa, nói chung, chúng ta biết mặc kệ lão đại làm chuyện gì, cũng không hại chúng ta là được rồi.”

Tôn Tử Hào gật đầu: “Đúng, đúng đó, ế, mọi người nhìn kìa, có người đi ra từ trong siêu thị.”

Đám Hướng Quốc đưa mắt nhìn về phía cửa siêu thị, có một đám người từ trong siêu thị chạy ra, người đi đầu khiến họ cảm thấy hết sức quen mắt.

“Úi giời, cái người chạy phía trước kia không phải Mộ Nhất Phàm sao?” Tôn Tử Hào nói.

Lục Lâm nhíu mày: “Hình như vậy, mà hình như cũng không phải, cả màu da và khí chất đều không giống, mặt cũng thanh tú hơn nhiều, không giống với Mộ Nhất Phàm mà tôi biết.”

Hướng Quốc nheo mắt lại một cái: “Đúng là không giống thật, lần trước tôi gặp Mộ Nhất Phàm, da mặt hắn vẫn là màu đồng thiếc, giờ cùng lắm cũng mới được nửa tháng, sao có thể trắng như vậy.”

Tôn Tử Hào nói: “Chẳng lẽ là anh em ruột của Mộ Nhất Phàm? Cái người ban nãy mình gặp ở tầng hai, có phải hắn không nhỉ?”

Mao Vũ nhướn mày: “Mấy cô kia đều mặc đồng phục của siêu thị, chắc là nhân viên bán hàng bị nhốt ở tầng ba hoặc bốn, thật không ngờ, chỉ dựa vào ba người, mà có thể dễ dàng đưa nhiều người như vậy ra ngoài. Tôi nghĩ chắc đối phương là Mộ Nhất Phàm thật, nên mới có bản lĩnh làm được như vậy.”

Lúc này, Mộ Nhất Phàm ra khỏi siêu thị thấy đám Chiến Bắc Thiên vẫn còn đang đứng bên ngoài chờ, không khỏi hoảng sợ.

Sau đó, anh vội vã chỉ về phía nhóm Chiến Bắc Thiên cách đó không xa, nói với mấy cô gái bán hàng kia: “Mọi người nhìn mau, có quân nhân tới cứu mọi người kìa, mau qua đấy đi, nhất định họ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho mọi người.”

Mấy cô nhân viên bán hàng nghe thấy, vội chạy về phía nhóm Chiến Bắc Thiên, sau đó, kích động nhào lên người nhóm Chiến Bắc Thiên.

Có lẽ bởi vì được an toàn rồi, mấy cô cũng không để ý cái gì nữa, bắt đầu lớn tiếng khóc lên, phát tiết tất thảy những lo âu sợ hãi mấy ngày nay ra ngoài.

Tôn Tử Hào bị mấy cô gái ôm lấy khóc lóc, bị lau hết nước mắt nước mũi vào người, mặt đen xì xì.

Cậu ta cắn răng nói: “Tôi vô cùng chắc chắn tên kia chính là Mộ Nhất Phàm, bởi hắn vẫn nham hiểm giống hệt như trước đây!!”

Mộ Nhất Phàm thấy nhóm Chiến Bắc Thiên bị mấy cô gái ôm lấy, vội vàng ném đồ đạc vào cốp sau xe, lái xe rời đi.

Chiến Bắc Thiên mở to mắt bất lực nhìn xe rời đi: “…………..”

Mãi đến khi không thấy bóng xe nữa, hắn mới cúi đầu nhạt giọng hỏi mấy cô gái ôm mình không buông: “Bị tang thi cắn qua chưa?”

Nữ quản lý lau lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Chưa… chưa bị, bọn…bọn tôi vẫn trốn trong kho hàng, mãi đến ban nãy, mới được… được người cứu ra, ba người kia là người của các anh sao? Mong anh có thể giúp chúng tôi gửi lời cảm ơn tới họ.”

Chiến Bắc Thiên lại quay đầu nhìn về hướng xe Mộ Nhất Phàm lái đi, qua một lúc lâu mới nói: “Lên xe.”
« Chương TrướcChương Tiếp »