Chương 70: Vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu

Mao Vũ, Lục Lâm, Hướng Quốc thấy sắc mặt Chiến Bắc Thiên khác thường, vội đi tới bên cạnh hỏi: “Lão đại, sao vậy?”

Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ, phía đối diện ngoài một ngôi biệt thự ra, đến một con chim cũng không thấy.

Chiến Bắc Thiên nhìn chòng chọc căn biệt thự bên cạnh một lúc mới thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: “Tôi vừa…”

Hắn chợt nhớ ra giờ còn chưa chính thức tới mạt thế, căn bản đám Mao Vũ không hiểu được, cho nên, có nói với bọn họ, bọn họ cũng không thể tin luồng sóng động hắn vừa cảm nhận được là do tang thi lên cấp phát ra, hơn nữa, năng lực tang thi ít nhất đã hơn trung cấp.

Thế nhưng, giờ còn chưa tới mạt thế, sao đột nhiên lại xuất hiện tang thi trung cấp trở lên?

Chiến Bắc Thiên nổi lên nghi hoặc, thế nhưng luồng sóng động lúc nãy tới rất đột ngột, mà đi cũng rất nhanh, khiến hắn không dám chắc chắn, cũng không xác định được là từ căn biệt thự bên cạnh truyền tới, hay là do bên cạnh biệt thự truyền tới.

Mao Vũ thấy sắc mặt Chiến Bắc Thiên ngưng trọng, hỏi: “Lão đại, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Chiến Bắc Thiên lấy lại tinh thần, lập tức phân phó: “Mao Vũ, cậu có một nhiệm vụ, bảo các anh em gọi điện thoại về nhà, bảo người nhà mua thật nhiều gạo và mì dự trữ ở nhà, ít nhất là có thể đủ ăn trong một năm rưỡi, nếu như cha mẹ cùng với anh chị em chưa kết hôn đồng ý tới thành G, lập tức mua vé máy bay cho họ tới thành G, đến lúc đó cậu ghi danh sách lại, tiếp tục sắp xếp chỗ cư trú cho bọn họ là được.”

Ba người sửng sốt, Mao Vũ lập tức nói: “Vâng ạ.”

Chiến Bắc Thiên nhìn về phía Lục Lâm: “Lục Lâm, cậu điều tra lại chuyện gia đình có con trai bị đâm chết ở thôn Thủy Hương, điều tra kỹ cả mười tám đời tổ tông nhà cái người đâm chết đứa bé kia, thêm nữa, điều tra một chút về cái người bác sĩ tư nhân tên là Lý Thanh Thiên.”

“Vâng ạ.”

“Hướng Quốc, cậu điều tra xem căn biệt thự này là Mộc Mộc mua hay là người khác mua, sau đó, lại tra xem trong tiểu khu này, người đó còn căn biệt thự nào không, phải rồi, tiện thể điều tra xem căn biệt thự bên cạnh là của ai.”

“Vâng ạ.”

“Mợ nó, anh vào đây cho tôi.” Tiếng nói giận dữ của Tôn Tử Hào đột nhiên vang lên ngoài cửa.

Bốn người ở trong phòng khách nhìn ra, trông thấy Tôn Tử Hào đang đẩy một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đi vào.

Tôn Tử Hào nói: “Lão đại, chính anh ta nói cho em đêm hôm đó thấy Mộc Mộc rời khỏi khu biệt thự.”

Vẻ mặt bảo vệ bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự không biết Mộ tiên sinh đi đâu.”

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại một cái, chẳng nói chẳng rằng, đi tới sofa ngồi xuống, gấp lại bức thư trong tay, coi nó thể như là bảo vật, hắn gấp vô cùng tỉ mỉ, cũng vô cùng cẩn thận, dường như chỉ sợ sẽ làm nát nó.

Mao Vũ, Lục Lâm, Hướng Quốc liền đi ra đứng phía sau Chiến Bắc Thiên, hung tợn nhìn người bảo vệ tỏ vẻ cái gì cũng không biết.

Bảo vệ trông thấy điệu bộ bọn họ như xã hội đen, không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Ban nãy anh nghe thấy cái người bắt mình tới gọi người ngồi đối diện kia là lão đại, chẳng lẽ là xã hội đen thật?

Nếu quả thật là như vậy, chẳng trách Mộ tiên sinh lại muốn lén trốn đi, không để người khác phát hiện hành tung của mình.

Mao Vũ nhận thấy đáy mắt bảo vệ lóe lên tia sợ hãi, cười lạnh một tiếng: “Lão Lâm, lần cuối cùng ông gϊếŧ người là khi nào?”

Lục Lâm và Mao Vũ là chiến hữu đã lâu, sớm ăn ý vô cùng, vừa nghe thấy câu này, liền biết cậu ta muốn làm gì.

Cậu ta điềm nhiên nói: “Hình như là sáng hôm qua, đám bọn chúng đúng là không biết nghe lời, thế là tôi tặng cho bọn nó mỗi người một phát đạn, không lại tưởng rằng tôi đây dễ bắt nạt.”

Hướng Quốc không hiểu gì nhìn về phía Lục Lâm, sao lại nói hết chuyện sáng hôm qua bọn họ đánh chết cái tên người ngoại quốc kia ra, lẽ nào không sợ bị lão đại xử phạt?

Mao Vũ cười nói: “Ông vẫn như cũ, không vừa mắt một cái liền lấy súng ra giải quyết, rõ là tàn nhẫn.”

Lục Lâm liếc nhìn cậu ta một cái: “Còn hơn cái loại lấy việc gϊếŧ cả nhà người ta ra làm thú vui, chút tàn nhẫn của tôi đây có thấm gì.”

Vẻ mặt Mao Vũ hoài niệm nói; “Thật ra tôi rất thích nhìn bộ dạng bọn chúng lúc cầu xin tôi tha thứ, lại nói, đã lâu rồi tôi không làm chuyện như vậy, đã sắp quên bộ dạng bọn chúng quỳ xin tha thứ thế nào rồi.”

Lục Lâm nhìn về phía bảo vệ: “Ông yên tâm, ông sẽ nhớ lại nhanh thôi, chỉ cần người nào đó không thỏa mãn lão đại, thế là ông có thể giải quyết người nhà người nào đó bất cứ lúc nào.”

Hướng Quốc nghe tới đây, liền biết bọn họ đang muốn hù dọa bảo vệ.

Tự đáy lòng bảo vệ bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, bán tín bán nghi lời bọn họ nói, thầm nghĩ làm gì có ai chẳng kiêng nể gì mà kể chuyện mình gϊếŧ người ra, nhưng ngẫm lại, đối phương là người của xã hội đen, có cái gì mà không dám nói, bọn họ nói mình từng gϊếŧ người thì sao, không có bằng chứng, ai làm gì được họ.

Với cả, chỉ mình mình chịu tội thôi thì không sao, chỉ sợ họa đuổi tới người nhà, anh thật sự rất lo đối phương là người nói được làm được, tìm đến người nhà mình gây phiền phức.

Đúng lúc này, Tôn Tử Hào ở sau lưng đá vào góc phía sau đầu gối chân phải của bảo vệ một cái, chân bảo vệ khuỵu xuống, lảo đảo ngã xuống đất, sợ đến thú toàn bộ tội.

“Mấy anh à, tôi thật sự không biết Mộ tiên sinh đi đâu, hôm đó anh ấy cho tôi bảy vạn tệ, chỉ bảo tôi đóng camera giám sát lại trong mười phút, thế nhưng, tôi sợ bị các bảo vệ khác phát hiện ra, nên đành làm hỏng luôn thiết bị giám sát, gây ra hiện tượng trục trặc giả, còn lại thật sự không biết gì cả.”

Chiến Bắc Thiên dừng động tác gấp bức thư lại, lạnh lùng nhìn anh ta: “Thế anh có tận mắt trông thấy cậu ấy rời khỏi khu biệt thự không?”

Bảo vệ hoảng sợ vội vàng nói: “Không, Mộ tiên sinh bảo nếu có người hỏi việc này, cứ nói là anh ấy rời khỏi khu biệt thự rồi.”

“Mẹ kiếp, anh lừa tôi thật.” Tôn Tử Hào tức giận đập tay vào đầu anh ta: “Anh thành thật nói đi, lúc tôi đưa anh đi xem camera giám sát đường phố, anh không nhìn thấy Mộc Mộc thật sao?”

Bảo vệ có chút khó xử: “Cái.. cái này…”

Tôn Tử Hào hung ác nói: “Nếu anh dám lừa chúng tôi, cẩn thận chúng tôi tiêu diệt anh.”

“Tôi cũng không rõ trông Mộ tiên sinh như thế nào, từ lúc anh ấy chuyển vào biệt thự, rất ít khi đi ra ngoài, đều để người ta giao hàng tới nhà, nếu có ra khỏi nhà, thì cũng đều đeo kính râm che nửa khuôn mặt, hoặc là đeo khẩu trang ra ngoài, cho nên, nếu anh ấy có đứng trước mặt tôi, chưa chắc tôi đã nhận ra được.”

Chiến Bắc Thiên nhìn ra anh ta không nói dối, lại hỏi: “Anh có biết chuyện nhà cậu ấy không?”

Bảo vệ lắc đầu: “Không biết, bọn tôi chỉ biết nhà anh ấy rất có tiền, biệt thự cũng ở khu cao cấp nhất, còn có rất nhiều xe xịn, còn lại thì không biết gì cả, cũng chưa từng thấy người nhà tới tìm anh ấy, anh ấy ở đây hơn nửa năm, bọn tôi chỉ từng thấy một tiên sinh họ Lý tới biệt thự anh ấy, những người khác đều là người giao hàng.

Chiến Bắc Thiên nhìn về phía Tôn Tử Hào, ý bảo cậu ta thả người.

Bảo vệ luống cuống đứng dậy chạy ra khỏi biệt thự.

Lục Lâm cười nhạo: “Còn chưa làm gì anh ta mà đã sợ như vậy, để người như này làm bảo vệ, tôi thấy lo cho an nguy cư dân bên trong.”

Mao Vũ cũng không nói gì, đi ra khỏi phòng khách gọi điện thoại.

Lục Lâm và Hướng Quốc cũng rời phòng khách, đi thăm dò chuyện lão đại giao phó.

Phòng khách lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa, Tôn Tử Hào nhìn Chiến Bắc Thiên không giận tự uy, trong lòng bồn chồn, thật ra cậu muốn lão đại mắng mình hơn, giờ chẳng nói chẳng rằng, trái lại càng khiến cậu thêm áy náy: “Lão đại, em đi hỏi những người khác trong biệt thự xem có ai từng thấy Mộc Mộc chưa.”

Cậu rời khỏi phòng khách, đuổi theo đám Lục Lâm, thở phào một hơi: “Lão đại không nói gì, so với tức giận càng đáng sợ hơn.”

Lục Lâm đang chuẩn bị lên xe trêu chọc: “Cái tên nhóc này, bảo chú chăm sóc người, chú lại để người ta chạy mất, giờ lão đại chưa lột da chú, đã là ban thiên ân cho chú rồi.”

Mao Vũ nói: “Lục Lâm, ông đừng nói Hào Tử nữa, tôi thấy giờ cậu ta đã rất áy náy rồi.”

Tôn Tử Hào bất đắc dĩ thở dài: “Phải rồi, lần này mấy ông đi làm nhiệm vụ gì thế?”

Đám Lục Lâm liếc nhìn nhau: “Cũng không có nhiệm vụ gì, chỉ là làm một vụ giao dịch với đám người nước Y thôi.”

Tôn Tử Hào nghi hoặc: “Giao dịch gì?”

Lục Lâm nói: “Giờ không tiện nói, sau này kể cho chú nghe sau, nói chung giao dịch lần này vô cùng kí©h thí©ɧ.”

Mao Vũ bổ sung: “Cũng rất thần kỳ, vượt ngoài tưởng tượng của chú.”

Hướng Quốc cũng nói: “Cũng vô cùng mạo hiểm, nhất định chú không thể ngờ đám quân nhân chúng ta thế mà lại bị người ta đuổi bắt.”

Bọn họ càng nói như vậy, Tôn Tử Hào lại càng hiếu kỳ: “Mọi người đang cố ý câu tôi à? Cứ úp úp mở mở như vậy là có ý gì?”

Ba người cười mà không nói, Lục Lâm và Hướng Quốc lên xe rời đi, Mao Vũ lấy điện thoại ra liên lạc.

Tôn Tử Hào thấy không hỏi ra được có chuyện gì, không thể làm gì hơn là cũng lấy di động ra, triệu hồi những người đã phái đi về, tới các khu biệt thự dò hỏi tung tích Mộ Nhất Phàm.

Trong biệt thự, Chiến Bắc Thiên cũng lấy di động ra, thử gọi cho Mộ Nhất Phàm, nhưng điện thoại đối phương tắt máy.

Hắn mím môi, cúp điện thoại, nắm chặt điện thoại trong tay, không chớp mắt nhìn chòng chọc cái tên trên màn hình điện thoại, trên phần danh xưng viết “Mộc tiên sinh”.

Chiến Bắc Thiên nhanh chóng đổi tên thành Mộc Mộc, sau đó gửi một tin nhắn cho đối phương: Mộc Mộc, tôi về rồi.