Chiến Bắc Thiên dựa vào cửa, thản nhiên liếc mắt nhìn các anh em vào sinh ra tử với mình, hỏi: “Chị dâu ở đâu ra?”
Hướng Quốc sửng sốt: “Là Mộc Mộc, chị dâu Mộc Mộc ấy! Ây dà, em nói lão đại này, chẳng lẽ đến lúc này rồi mà anh còn muốn giấu chị dâu đi?”
“Mộc Mộc?”
Đôi mắt đạm mạc của Chiến Bắc Thiến lóe lên tia cười khó có thể phát hiện ra, hắn thật không biết mình đã làm gì mà khiến các anh em hiểu lầm lớn như vậy.
Mộ Nhất Phàm đang đứng ở ngoài cửa ngắm hành lang bày trí theo phong cách kiến trúc nhà Hán, nghe thấy Chiến Bắc Thiên kêu Mộc Mộc, lấy lại tinh thần, ngó vào trong bao sương: “Gọi tôi á?”
Chiến Bắc Thiên: “……..”
Mọi người trong bao sương nhìn ra, chỉ thấy một người băng mặt kín mít đứng ngoài cửa.
Gương mặt thế kia, họ không thể nhìn ra giới tính, thế nhưng, từ vóc dáng cao hơn mét tám, còn có giọng nói rõ ràng, liền biết người đứng ngoài cửa là một chàng trai.
Mộ Nhất Phàm thấy mọi người lặng thinh không nói gì, nghi hoặc nói: “Không phải gọi tôi à?”
Chiến Bắc Thiên đứng thẳng người, giới thiệu qua loa với anh: “Mộc Mộc, họ là bạn tôi.”
Mộ Nhất Phàm có ký ức của Tang Thi Vương, đương nhiên nhận ra đám Hướng Quốc: “Chào mọi người, tôi là Mộc Mộc.”
Hướng Quốc và Lục Lâm như gặp phải quỷ mà nhìn Mộ Nhất Phàm, cuối cùng, vẫn là Mao Vũ lấy lại tinh thần trước, đi tới chỗ Mộ Nhất Phàm, mỉm cười đưa tay ra: “Xin chào Mộc tiên sinh, tôi là Mao Vũ.”
Những người khác cũng đều lấy lại tinh thần, tự giới thiệu với Mộ Nhất Phàm.
Mao Vũ dẫn Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên ngồi vào ghế.
Đám Hướng Quốc từ từ đi phía sau, nhỏ giọng thảo luận.
“Không phải nói lão đại có bạn gái, tên là Mộc Mộc sao? Sao lại có một tên đực rựa tới? Tôi theo lão đại nhiều năm như vậy, sao không biết lão đại thích giai?”
Lục Lâm nhún vai: “Sao tôi biết được xảy ra chuyện gì, lần trước lúc ăn cơm, chúng tôi hỏi lão đại có bạn gái phải không, cũng không thấy lão đại phản bác, lúc đó, đám Hướng Quốc cũng ở đấy, có thể chứng minh tôi không điêu.”
Hướng Quốc ra sức gật đầu.
“Có phải lão đại nói bạn gái lão đại tên Mộc Mộc không?”
Lục Lâm có vẻ chần chừ: “Không..”
“Thế sao mấy ông biết bạn gái lão đại tên Mộc Mộc?”
“Là Hướng Quốc nói.”
Hướng Quốc vội vã kể vắn tắt chuyện ở chỗ bác sĩ Cát ra: “Lúc đó tôi hỏi lão đại, lão đại cũng không phản đối, hơn nữa, tôi chưa từng thấy lão đại căng thẳng lo lắng cho người khác như vậy.”
Mọi người khϊếp sợ: “Lẽ nào lão đại thực sự thích giai?”
Chiến Bắc Thiên ngồi bên kia bàn ăn, đưa mắt nhìn đám Hướng Quốc, cầm thực đơn đưa cho Mộ Nhất Phàm: “Cậu gọi đi.”
Đã lâu rồi Mộ Nhất Phàm không được ăn tiệc lớn, anh mừng rỡ đón lấy tờ thực đơn, không khách khí mà gọi món với nhân viên phục vụ: “Cho một đĩa cua to hấp, một đĩa tôm hầm cà chua, sò điệp hấp miến..”
Anh gọi liên tiếp năm sáu món hải sản: “Cuối cùng, cho năm chai rượu vang.”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng ghi lại những món Mộ Nhất Phàm gọi.
Mộ Nhất Phàm đóng quyển thực đơn, đưa cho Chiến Bắc Thiên: “Cho anh.”
Chiến Bắc Thiên không cầm lấy thực đơn, chỉ thản nhiên nói một câu: “Không cần, mấy món cậu gọi đều là món chúng tôi thích ăn, thế nhưng, những thứ này cậu không thể ăn được.”
Mộ Nhất Phàm: “…………”