Chương 60: Nó thế mà lại có phản ứng với anh!!

Mộ Nhất Phàm yếu ớt nói: “Anh túm phải cậu em nhà tôi rồi.”

Đầu Chiến Bắc Thiên sọc đầy hắc tuyến, đang muốn thu tay về, đột nhiên cảm thấy vật trong tay cứng lên.

“Đậu xanh, nó thế mà lại có phản ứng với anh.” Mộ Nhất Phàm không thể tin nói, sau đó rên lên một tiếng: “Đều tại chú Trần cả, mấy hôm nay toàn nấu mấy món bổ không thể bổ hơn, chỉ thiếu điều đun canh đại bổ ngưu tiên hổ tiên các loại.”

(Ngưu tiên hổ tiên: Chỗ ấy của trâu và hổ ;v;)

Chiến Bắc Thiên: “………”

Hắn đen mặt buông tay ra, chuyển sang nhìn bắp đùi bị sưng của Mộ Nhất Phàm, sững sờ, chân mày lập tức chau lại, mức độ sưng vẫn không khác trước là bao, hiển nhiên nước linh tuyền không có tác dụng với nó.

Sao lại như vậy chứ?

Mộ Nhất Phàm dịch mình: “Anh đừng sờ loạn nữa, nếu không, tôi bắn bây giờ.”

“Câm miệng.” Gân xanh trên trán Chiến Bắc Thiên giật điên cuồng.

Hắn thu tay từ trong bồn sắt lại, hỏi: “Ung thư xương của cậu nghiêm trọng tới đâu?”

Đương nhiên Mộ Nhất Phàm không thể nói thật với hắn, đành phịa ra mà nói: “Giờ ung thư xương của tôi đã tới giai đoạn cuối, bác sĩ nói tôi chỉ có thể sống tối đa hơn một tháng nữa.”

“Hơn một tháng?” Chiến Bắc Thiên tỏ vẻ hoài nghi: “Nhìn cậu đâu giống như người sắp chết.”

Có người nào sắp chết còn có thể hoạt bát nhảy loạn không? Quả thật so với khỉ trên núi còn nhanh nhẹn hơn, ai có thể nhìn ra được người trước mắt này là một người sắp chết.

Mộ Nhất Phàm phản bác: “Sao lại không giống? Anh không biết người sắp chết sẽ có hồi quang phản chiếu sao? Huống hồ dạo này tôi ăn nhiều đồ bổ như vậy, đương nhiên phải có tinh thần rồi.”

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên khẽ lóe lên, cười xùy một tiếng: “Có phải hồi quang phản chiếu của cậu quá lâu rồi hay không?”

“Dù sao thì bác sĩ nói tôi chỉ có thể sống được hơn một tháng nữa, nếu anh không tin thì đi mà hỏi bác sĩ.”

Chiến Bắc Thiên mím môi, nhìn gương mặt bị băng kín mít của anh, hỏi: “Băng gạc trên mặt cậu khi nào mới có thể tháo ra?”

Mộ Nhất Phàm chột dạ: “Bác sĩ nói đầu tháng sau mới có thể tháo băng ra.”

“Đầu tháng..”

Chiến Bắc Thiên nhẹ giọng lặp lại, giơ tay đưa lên gương mặt Mộ Nhất Phàm, trong khoảnh khắc sắp chạm tới gò má đối phương, đột nhiên lại chuyển hướng, tháo dải lụa trắng trên mặt anh, đi xuống lò bếp nói: “Mặc quần áo vào đi.”

Mộ Nhất Phàm không kịp thích ứng với ánh mặt trời hắt từ bên ngoài cửa sổ, híp mắt lại một cái: “Không cần ngâm nữa?”

“Không cần.”

Chiến Bắc Thiên cầm khăn lông khô đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Mộ Nhất Phàm, sau đó cõng anh đi ra.

Mộ Nhất Phàm đứng xuống, đang muốn lau người, liền thấy làn da màu lúa mạch của mình mất tiêu, ngược lại trắng như con gà luộc.

Quả nhiên trong nước có bỏ nước linh tuyền, bằng không, sao màu da của anh có thể đột nhiên chuyển sang màu trắng được kia chứ.

Mặc dù Mộ Nhất Phàm biết nguyên nhân da bị đổi màu, nhưng vẫn giả như không biết mà hỏi: “Bắc Thiên? Sao da tôi đột nhiên trắng vậy? Dược liệu anh bỏ vào trong có tác dụng tắm trắng à?”

Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn làn da trắng nõn nà như da em bé, chẳng nói chẳng rằng, đi ra khỏi phòng bếp.

“Này…” Mộ Nhất Phàm vội lau khô người, mặc quần áo lên chạy ra khỏi phòng bếp, liền trông thấy trưởng thôn vội vã chạy vào sân.

“Chiến tiên sinh, Chiến tiên sinh có nhà hay không?”

Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng gọi, đi ra phòng khách, trông thấy sắc mặt lo lắng của thôn trưởng, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

Trưởng thôn thở hồng hộc chạy tới trước mặt Chiến Bắc Thiên, sốt ruột mà nói: “Chiến tiên sinh…gạo.. gạo và rau quả chúng tôi vận chuyển tới thành G cho cậu đều bị người giám định của cục dược phẩm giữ lại, bọn họ nói là chúng tôi bỏ thuốc trừ sâu vượt quá mức quy định vào trong rau quả, không cho chúng tôi mang đi buôn bán.”

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Bị giữ lại ở đâu?”

“Xe bọn tôi vừa mới vào thành G, đã bị người ngăn lại, bảo là muốn kiểm tra, sau đấy liền giữ lại rau quả của bọn tôi.”

Chiến Bắc Thiên vội lấy điện thoại ra, đi tới góc phòng gọi người giải quyết chuyện này.

Trưởng thôn gấp tới độ đi vòng tròn tại chỗ.

Nói thật, ông cũng không biết vì sao vừa xảy ra chuyện, người đầu tiên mình chạy tới tìm là người này, thế nhưng, trong lòng ông nghĩ có lẽ người này có biện pháp giải quyết.

Chiến Bắc Thiên nói chuyện điện thoại xong, quay về nói: “Ông bảo người của ông gọi cho số di động tôi đưa cho hôm trước, sẽ có người giải quyết chuyện này.”

“Được.”

Trưởng thôn lập tức gọi cho người của đoàn xe đi tới thành G, nói chuyện thân thiết hồi lâu mới cúp máy, sau đó nói: “Chiến tiên sinh, tôi cho rằng chuyện này không đơn giản, rau quả của chúng tôi vô duyên vô cớ bị giữ lại, rất có thể…”

Ông nói tới đây thì ngừng lại, tin rằng Chiến Bắc Thiên có thể đoán được chuyện này có liên quan tới năm người đàn ông ưu tú kia, nếu không, sao xe bọn họ vừa mới vào trong thành đã bị giữ lại.

Mộ Nhất Phàm đó giờ vẫn không lên tiếng, lặng lẽ thở dài một hơi, không cần đoán cũng biết chuyện này là do ai làm, chỉ tội anh, cừu hận trong lòng nam chính càng ngày càng chất cao.

Chiến Bắc Thiên mím môi, quay về phòng khách tiếp tục xem tivi.

Vốn là trưởng thôn muốn quay về, nhưng ông nghĩ, rất có thể lát nữa lại phải tới tìm Chiến Bắc Thiên, nên đành đi vào theo.

Hai giờ sau, đoàn xe đi tới thành G gọi điện tới báo rằng sự tình tiến triển vô cùng thuận lợi, rau quả bị giữ không bao lâu thì có nhân viên kiểm tra nói lần này chỉ là hiểu lầm, cho bọn họ mang rau quả về, giao dịch với người ở thành G xong, thành công lấy được một khoản tiền lớn.

Cuối cùng thôn trưởng cũng thở phào một hơi, nói một tiếng cảm ơn với Chiến Bắc Thiên, sau đó rời khỏi nhà Trần Đống.

Lúc này, điện thoại Chiến Bắc Thiên đổ chuông, là Lục Lâm gọi tới.

“Lão đại, chuyện xong xuôi rồi, đã nhập hết rau quả, gạo đưa tới vào kho, chừng nào thì anh về thành G?”

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng hỏi: “Có việc gì?”

Lục Lâm cười nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là mấy anh em anh phái đi mua vật tư, ngày mai sẽ quay trở về thành G, thế nên là muốn tìm lão đại tụ họp một chút.”

Chiến Bắc Thiên nhướn mày: “Chỉ tụ họp thôi?”

Lục Lâm cười hề hề: “Thật ra mọi người đều muốn gặp chị dâu, lão đại, anh sẽ không để bọn em thất vọng đâu, phải không?”

Chị dâu?

Chiến Bắc Thiên không tự chủ mà đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm đang vụng về gọt hoa quả.

“Sáu giờ tối mai ăn ở Hán Lâu trong trung tâm thành phố.”

“Vâng, em đi đặt phòng ngay bây giờ luôn.” Lục Lâm cao hứng cúp máy.

Chiến Bắc Thiên đặt điện thoại xuống bàn, nói: “Mai chúng ta về thành G.”

“Ừ.”

Vốn Mộ Nhất Phàm cũng không để tâm bao giờ thì rời thôn Bạch Bích, huống hồ, mục đích anh tới đây là để tranh thủ thêm thời gian ở bên nam chính.

Thế nhưng, càng ở chung, anh lại càng không thể động thủ với nam chính, có lẽ số anh đã định phải làm tang thi trong tiểu thuyết.

Đến buổi tối, Trần Đống biết ngày mai hai người Chiến Bắc Thiên sẽ rời thôn Bạch Bích, liền đặc biệt làm một bàn ăn lớn, ăn mãi tới chín giờ, mới quay về phòng tắm rửa đi ngủ.

Lúc ngủ, Chiến Bắc Thiên phát hiện Mộ Nhất Phàm lại có thêm một tật xấu, anh không chỉ thích ôm hắn ngủ, còn thích cọ cọ mặt vào người hắn, thậm chí còn lè lưỡi liếʍ liếʍ cánh tay hở ra ngoài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thơm quá, thơm quá.”

Dù hắn có nhét ngọc thạch vào trong tay Mộ Nhất Phàm, cũng không thể khiến anh nằm ngoan ngoãn ngủ sang bên cạnh.

Cứ như vậy, Mộ Nhất Phàm vừa ôm vừa liếʍ vừa gối lên người Chiến Bắc Thiên ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau tỉnh lại, anh phát hiện khóe miệng và cổ mình lành lạnh, lấy tay lau thử một cái, mu bàn tay liền ướt đẫm nước.

Nước miếng?

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc nhìn mu bàn tay mình, sau đó quay đầu nhìn lại, liền gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Chiến Bắc Thiên.

“Tôi rất muốn biết tối hôm qua cậu mơ thấy cái gì?” Chiến Bắc Thiên trầm giọng hỏi.

“Tôi á?” Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút: “Hình như tôi mơ thấy mình ăn một bữa tiệc lớn.”

Chiến Bắc Thiên hít sâu một hơi, cố khắc chế lửa giận trong lòng, đẩy cái người còn đang nằm trên người mình ra, đứng đậy cởϊ áσ ướt đẫm nước miếng đi vào nhà vệ sinh tắm.

Hai người ăn sáng xong, liền lái xe rời khỏi thôn Bạch Bích.

Trên đường quay về thành G, Chiến Bắc Thiên lái xe rất chậm, hắn muốn nhĩn kỹ phong cảnh trước mắt, sau này mạt thế rồi, muốn thấy cũng không thấy được.

Đến khi quay trở lại trung tâm thành phố G, vừa vặn sáu giờ tối hẹn ăn cơm.

Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên đi tới Hán Lâu, có hai cô gái mặc Hán phục tiến lên đón.

Chiến Bắc Thiên hỏi: “Có phải hôm qua có một tiên sinh họ Lục đặt bao sương không?”

“Vâng, Lục tiên sinh đang ở bao sương Hán thất trên tầng năm.” Cô gái tiếp tân dẫn bọn họ lên tầng năm, gõ cửa phòng, đợi người bên trong cho phép mở cửa ra mới giúp Chiến Bắc Thiên mở cửa phòng.

Người bên trong trông thấy Chiến Bắc Thiên, bầu không khí đột ngột tăng cao.

“Là lão đại, lão đại tới.” Lục Lâm trông thấy người tới, vui vẻ reo lên.

Mấy người đang ngồi bên kia sô pha nói chuyện phiếm nghe thấy tiếng reo, vội vã nhìn ra cửa: “Uâyyyy, là lão đại tới, lão đại đúng giờ thật đấy, nhưng là người tới cuối cùng, phải phạt uống một chén, mọi người nói xem có đúng không.”

“Đúng.”

Hướng Quốc vội nói: “Các anh em, phạt uống để sau đi, giờ chuyện tối quan trọng là phải xem chị dâu trước đã.”

“Chị dâu?” Có mấy người còn chưa biết chuyện này, nghi hoặc hỏi: “Chị dâu cái gì cơ?”

Hướng Quốc cười nói: “Mấy cậu còn chưa biết hả? Lão đại có bạn gái rồi.”

“Thật á? Chị dâu là ai vậy?”

Hướng Quốc nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Lão đại, anh còn không mau đưa chị dâu vào cho bọn em xem đi.”