Chương 50: Bì ổi

Đừng thấy An Hữu Tây có vẻ ngoài yếu đuối, thị lực kém, chân tay yếu, nhưng cô ấy lại rất tinh thông mưu lược, một khi bị cô ấy đánh trúng, sự khéo léo đáng sợ sẽ thẩm thấu vào cơ thể như một dòng điện, trong nháy mắt lan ra kháp toàn thân.

Yamai Taro này là chủ tướng của hội Judo của thành phố Thịnh Hoa, ngày thường luôn không phục võ thuật cổ đại, nhưng sau khi giao đấu với An Hữu Tây, lập tức hiểu ra rằng cô nhóc này không dễ đối phó. Âm thầm dùng lực, những cú đấm và cú đá của hắn dữ dội và sắc bén, hơn nữa ánh mắt khóa chặt An Hữu Tây, một khi bắt được cơ hội, sẽ đánh hạ cô ấy, chỉ cần lộ ra chút sơ hở, An Hữu Tây nhất định sẽ bị đánh bại.

Mọi người đứng xem đều đổ đầy mồ hôi lạnh, vô cùng căng thẳng.

Mặc dù chân bất tiện, không thể tránh đòn linh hoạt được, nhưng động tác của cô ấy mạch lạc. Một khi cô ấy ở gần Yamai Taro, bàn tay yếu đuối lại trở nên vô cùng dữ dội, Yamai Taro vì không chú ý nên bị ăn ngay một cú đấm, đau đến mức toàn thân co rút.

“Cô nhóc có chút bản lĩnh đấy, tôi rất bội phục, tuy nhiên bây giờ, tôi phải nghiêm túc rồi”, Yamai Taro nói bằng tiếng Hoa Hạ, vừa dứt lời, người đã lao tới, toàn bộ võ quán đều vang vọng tiếng bước chân hắn.

Yamai Taro tràn đầy khí thế, giống như một con gấu khổng lồ, sức mạnh đáng sợ. Hắn nhảy lên đồng thời tung một cú đấm, cuộc tấn công rất khốc liệt, khiến những người xung quanh kêu lên.

“Sư tỷ cẩn thận!”

Có thành viên hét lên.

Nhưng tình huống này cẩn thận thì có ích gì chứ?

Đối mặt với khí thế vô song của Yamai Taro, An Hữu Tây giống như một bông hoa trong cơn bão.

“Cô gái xinh đẹp như vậy, sắp xong đời rồi!”

“Đáng tiếc quá”.

“Được bại trận trong tay Yamai Taro là vinh dự của cô ấy! Người phụ nữ như cô ấy, đáng lẽ phải thuộc về đất nước chúng tôi!”

“Fujita nói gì cũng đúng”.

Người của bọn họ nịnh bợ nhau

Những người khác khẽ liếc bọn họ một cái.

Đúng lúc này.

An Hữu Tây vẫn luôn yên lặng đột nhiên di chuyển.

Cô ấy nhấc gậy của mình lên, giống như một thanh kiếm, đâm về phía trước, cây gậy di chuyển trong không khí, run rẩy nhẹ nhàng, giống như một cú sốc điện.

“Hả?”



Yamai Taro ngây người ra, làm sao có thể sử dụng cây gậy mảnh khảnh đó làm vũ khí được, muốn tránh đã không kịp, liền đạp một cái vào cây gậy đó.

Nhưng khi Yamai Taro chạm vào cây gậy, một luồng điện như truyền vào người hắn.

Cây gậy này không hề bình thường!

Bộp!

Tiếng động lớn vang lên.

An Hữu Tây lùi lại nửa bước, còn Yamai Taro cả người ngã xuống đất, ôm đùi kêu gào ầm ĩ, không thể đứng dậy.

Thắng rồi?

Ai nấy tròn mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đầu óc trống rỗng, một lúc sau mới hoàn hồn lại tiếp nhận sự thật, lần lượt vỗ tay hoan hô ầm ĩ.

“Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”

“Được đấy!”

“Sư tỷ thắng rồi!”

“An sư tỷ lợi hại quá!”

Các thành viên vui đến mức nhảy cẫng lên, vô cùng kích động, không ngờ rằng mình lại thắng trận này.

“Yamai!”

Bọn họ vội vàng lao tới, đỡ Yamai Taro đứng dậy.

“Tôi không sao… chỉ là chân… chân tê rồi…”, Yamai Taro mặt méo xệch gào lên.

“Đám xảo quyệt, lại dám dùng vũ khí!”

“Quá bì ổi!”

Bọn họ trợn mắt nhìn An Hữu Tây, không phục chửi mắng.



“Này, làm gì có quy định nào nói là không được sử dụng vũ khí?”

“Huống hồ gậy mà cũng coi là vũ khí à? Hơn nữa sư tỷ của bọn tôi chân vốn không tiện, lại còn là một cô gái, các người có biết xấu hổ không?”

Các thành viên trong võ quán lập tức nhao nhao lên, tức giận chửi mắng.

Khí thế của võ quán Xương Nam càng lúc càng mãnh liệt.

“Các người chẳng qua chỉ là may mắn thắng một ván, chuyện này không nói lên gì cả, cao thủ Taekwondo của bọn tôi còn chưa ra tay đâu”.

Lúc này, một người nói tiếng Hoa Hạ trôi chảy xuất hiện, chỉ thấy một người đàn ông mày cao mắt sắc bước ra.

Anh ta chính là chủ tướng Taekwondo Han Jae Suk, người đứng đầu cuộc thi Taekwondo toàn quốc. Vì cuộc đời đỉnh cao, người lại cao to đẹp trai, rất nổi tiếng ở quốc tế, ngang hàng với minh tinh hạng nhất. Anh ta vừa đi ra khỏi đám người, các thành viên võ quán lập tức nhận ra.

“Han Jae Suk?”

“Không ngờ lại là anh ta?”

“Anh ta là cao thủ Taekwondo đấy, lần này xong đời rồi”.

“Sư tỷ… có thể thắng được anh ta sao?”

Trái tim các thành viên võ quán xám như tro tàn, niềm vui trước đây còn chưa kịp hưởng thụ thì đã một nỗi lo âu khác đã ập tới.

Han Jae Suk đi tới vị trí chính giữa của võ quán, móc tay với An Hữu Tây, kiêu ngạo nói: “Võ thuật cổ đại Hoa Hạ chỉ là kiểu võ thuật tầm thường, không tinh luyện, nhưng các người không ngừng khoe mẽ về những kỹ năng tuyệt vời của mình, đủ để thấy người Hoa Hạ các người tự cao tự đại đến mức nào, hôm nay bọn tôi qua đây, là muốn chứng minh với toàn thế giới rằng võ thuật của người Hoa Hạ yếu ớt đến mức nào”.

Anh ta nói lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào An Hữu Tây, sau đó nói tiếp: “Cô gái này, chân của cô không tiện, theo lý mà nói, Han Jae Suk tôi không nên ra tay với cô. Tôi hi vọng rằng cô có thể ngoan ngoãn rút lui, còn tôi sẽ chờ đợi, đợi chủ quản của các người, tôi sẽ thỉnh giáo võ thuật cổ truyền Hoa Họa, lấy thực lực chứng minh những lời tôi nói là thật”.

Anh ta vừa dứt lời, các thành viên trong võ quán đều vô cùng phẫn nộ, đặc biệt là mấy thành viên trẻ tuổi, lông cũng dựng ngược lên rồi, hận không thể lập tức lao tới liều mạng với Han Jae Suk.

“Anh dám nhục mã võ cổ truyền Hoa Hạ chúng tôi?”

Đám đông nháo nhào, có người muốn liều mạng xông lên, có người gắng sức kéo lại, một mảng hỗn loạn.

Người của Taekwondo và Judo cười khẩy chế nhạo, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.

"Taekwondo và Judo là võ thuật hàng đầu trên thế giới. Thành tựu của Han Jae Suk bày ra trước mắt, Yamai tin rằng lần này nhất định có thể thắng được võ thuật Hoa Hạ”, Yamai Taro không ngừng xoa cái chân bị thương, ra vẻ chính trực nói.

Ánh mắt An Hữu Tây lóe lên sự tức giận, phớt lờ những lời của Han Jae Suk, nhắm mắt lại lạnh lùng nói: “Trước đây Vương Nham đã nói rồi, nếu như muốn thách thức chủ quán của chúng tôi, phải qua được cửa của tôi đã, nếu như anh không thể đánh bại tôi thì anh đừng hòng gặp người ấy”.