Diệp Hổ giữ ông Khương lại, ngụ ý đã rõ ràng.
"Ông Diệp, ông làm vậy làm gì? Chút tài mọn của lão phu chẳng là gì cả, y thuật còn kém, khó đạt được yêu cầu của ông, nên không ở đây tự làm mình mất mặt nữa! Nếu muốn chữa bệnh cho cô ấy, mong ông mời vị thần y nhỏ tuổi bên kia!", ông Khương bị Diệp Hổ kéo tay vẫn cương quyết muốn đi.
"Đừng đừng đừng! Thần y Khương! Tôi chẳng qua chỉ là cuống quá làm liều! Lúc trước đã mạo phạm ông, xin ông thứ lỗi! Thứ lỗi cho tôi!", Diệp Hổ vội vàng nói
"Đúng vậy, thần y Khương, con gái chúng tôi mắc bệnh kỳ lạ, chúng tôi làm vậy chẳng phải vì hết cách sao? Nếu sớm biết ông có cách, chúng tôi cũng không...", Trương Linh Linh nhìn vẻ mặt vô cảm của Tần Long, nói nhỏ: "Cũng không tìm đến bạn của Viên Viên".
Nói thật bây giờ bà ấy vẫn cảm thấy chuyện này rất hoang đường.
"Bố! Mẹ! Hai người..."
Diệp Viên Viên cảm thấy cả người mình sắp nổ tung, lúc trước hai người vô cùng nghe lời Tần Long, bây giờ lại hạ thấp anh như vậy!
Đây là gì? Rõ ràng là vong ân bội nghĩa!
Tần Long cũng được coi là từng lĩnh giáo cách làm người của Diệp Hổ, không hổ là thương nhân thành công, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Nghe thấy lời Diệp Hổ và Trương Linh Linh, ông Khương cũng hài lòng, ông ta khẽ gật đầu, liếc nhìn Tần Long, lạnh lùng nói: "Cũng được, lương y như từ mẫu, nếu hai vị đã nói như vậy, lão phu liền ở lại chữa trị cho cô ấy, chẳng qua là... nếu lão phu ở lại, cậu nhóc này... nên làm gì?"
"Chuyện này..."
Diệp Hổ do dự không quyết.
"Bố! Bố không tin Tần Long sao? Lúc trước bố đã đồng ý, chẳng nhẽ bố định nuốt lời sao?", Diệp Viên Viên khóc, đứng chặn trước mặt ông ấy.
"Viên Viên, con phải hiểu nỗi khổ tâm của bố, bố không thể lấy tính mạng con ra để đùa được", Diệp Hổ bất lực nói.
"Vậy dùng phương pháp chữa trị chỉ có một hai phần chắc chắn để chữa cho Diệp Viên Viên không phải cũng là lấy tính mạng cô ấy ra để đùa sao?"
Tần Long vẫn luôn im lặng chợt mở miệng, giọng nói lạnh như băng, không hề có cảm xúc.
Diệp Hổ sững sờ, khổ sở nói: "Tần Long, thực sự xin lỗi, chuyện này đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu, lúc trước vì bệnh của Viên Viên không ai chữa được nên tôi mới muốn cậu thử, nhưng bây giờ đại sư Đông y đã xuất hiện, tôi... tôi cũng hết cách... xin lỗi".
Nói xong ông ấy liền cúi gập người.
"Diệp Hổ, lời xin lỗi của chú thật rẻ tiền".
Tần Long lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ: "Cũng được, nếu chú đã không tin tưởng y thuật của tôi, tôi sẽ đi, có điều Diệp Hổ, chú nhớ kỹ lúc trước khi tôi đồng ý chữa bệnh cho Diệp Viên Viên, tôi từng nói gì với chú, nếu như trong quá trình trị liệu có bất kỳ ai nghi ngờ phương pháp chữa bệnh và y thuật của tôi, tôi sẽ lập tức dừng việc chữa trị, hơn nữa sẽ không bao giờ chữa bệnh cho cô ấy nữa, sự sống chết của Diệp Viên Viên đều do chú phụ trách, cô ấy sống cũng được, chết cũng được, chữa khỏi cũng được, chữa không khỏi cũng không sao, đều không liên quan đến tôi! Tất cả hậu quả, đều do mình chú gánh vác!"
Nói xong, Tần Long bước nhanh ra ngoài cửa.
Trương Linh Linh nhíu mày.
Diệp Hổ sững sờ.
Vương Tử Hào cười khẩy không ngừng.
Còn Diệp Viên Viên lao ra ngoài, kéo lấy cánh tay Tần Long.
"Viên Viên!", Vương Tử Hào khó chịu nói nhỏ.
Nhưng Diệp Viên Viên vẫn chẳng hề quan tâm, cô cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Tần Long, xin lỗi, xin lỗi... cậu đừng đi, đừng đi mà... hãy cứu tôi..."
Thiếu nữ rơi lệ nhưng trông vẫn thật xinh đẹp.
"Viên Viên, chuyện này không phải lỗi của cậu, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của bố cậu, nhưng làm người nói lời phải giữ lấy lời, điểm này e rằng tôi không thể tha thứ được", Tần Long lắc đầu.
"Tha thứ! Một thằng nhãi như cậu thì tha thứ cái gì?", thần y Khương cười khẩy.
"Cậu thực sự nghĩ mình là thần y sao? Buồn cười ghê", Vương Tử Hào cười ha ha nói.
"Thần y?", Tần Long lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tôi không biết mình có được tính là thần y không, nhưng đúng là trước kia từng có người gọi tôi như vậy?"
"Hừ! Chém gió tiếp đi", Vương Tử Hào không tin.
Tần Long cũng chẳng muốn giải thích với hắn làm gì, anh liếc mắt nhìn ông Khương, bình tĩnh nơi: "Ông Khương, ông chỉ có một hai phần chắc chắn thành công, như vậy tỉ lệ ông không cứu được Diệp Viên Viên vẫn rất cao, tôi thực sự chẳng ôm hy vọng gì, dù sao ngay cả phương pháp bắt mạch Huyền Vũ ông cũng dùng ẩu như vậy, tôi khuyên ông, nếu như không chữa khỏi được cho Viên Viên, thì hãy châm cứu lên Bắc Đấu Thất Huyệt trên chân cô ấy, ít nhất cô ấy còn có thể sống thêm mười ngày nửa tháng, cũng không đến mức chết ngay lập tức".
Nói xong Tần Long liền rời đi.
"Cậu nói vớ vẩn cái gì vậy? Láo toét!", Vương Tử Hào mắng chửi.
"Tần Long, tôi biết bây giờ cậu đang khó chịu, nhưng mong cậu đừng nói như vậy, cũng đừng chất vấn y thuật của thần y Khương", Diệp Hổ không kìm được nói.
Nếu như lúc trước ông ấy còn có chút hổ thẹn, thì bây giờ trong lòng ấy đã hoàn toàn khó chịu với Tần Long rồi.
Đi thì đi đi, còn nói thế làm gì? Thực sự giả bộ làm thần y sao?
Tuy nhiên thần y Khương lại sững sờ, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Tần Long.
Cả người dường như hóa đá....