Diệp Viên Viên đỏ mặt cúi đầu xuống.
Cô biết ý tứ trong lời nói của Tần Long, dù sao mỗi lần ở cùng anh, cô đều mang đến cho anh một đống rắc rối.
“Ha ha, cậu Tần thật có tâm quá, đa tạ đa tạ, Viên Viên thật may mắn khi có một quân tử như cậu làm bạn học, đúng là phúc phận của con bé!”
Quân tử?
Tần Long ngây ra, không thể tin được nhìn Diệp Hổ.
Mắt nhìn của người này thực sự quá lợi hại! Vừa nhìn đã nhận ra nhân phẩm của anh, quá đỉnh!
Diệp Hổ tâm trạng tốt, gọi cả một bàn rượu, muốn nâng ly cụng chén với Tần Long, nhưng Tần Long lại từ chối.
Sau bữa trưa thịnh soạn, Tần Long ăn no căng cả bụng, một mình quay về lớp học.
Diệp Viên Viên tâm trạng thoải mái, quét sạch tâm trạng u ám lúc sáng, thậm chí còn chủ động chào hỏi những bạn học khác, ngồi vào vị trí rồi còn không ngừng quay đầu lại nhìn Tần Long, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
Điều này khiến bạn học trong lớp đều nghi ngờ.
“Hoa khôi Diệp sao vậy? Uống nhầm thuốc à?”
Huy Thái Lang đeo cặp đi vào, cau mày nhìn Diệp Viên Viên, sau đó tiến sát lại nói nhỏ với Tần Long.
“Sắp uống thuốc rồi”, Tần Long nhắm mắt nói.
Sắp uống thuốc rồi? Ý gì vậy?
Huy Thái Lang đầy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nhỏ giọng nói: “Anh Long, khi em vừa vào cổng trường, nhìn thấy người nhà họ Trương, bọn họ dường như mới từ bệnh viện tới, có lẽ là buổi chiều chúng ta rắc rối to rồi”.
“Đến đâu hay đến đó, chuyên tâm học hành đi”, Tần Long cười nói.
“Không hổ là anh Long, trời sập đến nơi rồi mà cũng không biết sợ”, Huy Thái Lang mỉm cười, nhưng vài phần là cười khổ, xem ra đã anh đã sớm có chuẩn bị rồi.
Gần đến giờ vào tiết, Huy Thái Lang ngồi vào chỗ, tâm trạng căng thẳng đến cực điểm.
“Ai là Tần Long?”
Lúc này, một cái đầu thò vào từ cửa.
Huy Thái Lang vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên nói: “Không giống người trong trường?”
“Xem dáng vẻ có lẽ phiền phức không nhỏ đâu”.
Tần Long nhẹ giọng nói.
Sinh viên đứng ở cửa chỉ vào người Tần Long, người đó liền lập tức đi vào, đứng bên cạnh bàn Tần Long.
Người đàn ông này rất cao, gần 1,9 mét, thân hình cường tráng, ngoại hình cũng rất ưa nhìn.
“Là đàn anh Á Luân! Đẹp trai quá đi!”
“Không hổ danh là hot boy trường…”
“Nghe nói anh ấy là Taekwondo đai đen đấy! Giỏi quá đi!”
“Đàn anh Á Luân không chỉ đẹp trai, thành tích nghe nói cũng rất tốt, cộng thêm là cao thủ Taekwondo, nếu như trở thành bạn gái của anh ấy, có lẽ chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này đấy”.
Các bạn nữ trong lớp đều không kìm được lòng nhìn người này bằng ánh mắt si mê.
“Hừ, một đám gái xấu không ai thèm!”
Á Luân thầm chế nhạo, không hề để tâm, tuy nhiên ánh mắt anh ta nhanh chóng đảo qua người Diệp Viên Viên và Tư Khả Hân, sau đó quay lại nhìn chằm chằm Tần Long, người còn không thèm nhìn anh ta.
“Mày là Tần Long?”
“Có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì thì đi đi, sắp vào tiết rồi, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của tôi”, Tần Long lạnh nhạt nói.
Nhưng lời vừa dứt, một bàn tay to lớn đã chộp lấy sách vở trên bàn, ném xuống đất.
Bộp!
Cả lớp im lặng.
Mọi người kinh ngạc nhìn Hồ Á Luân.
“Anh làm gì vậy?”, Huy Thái Lang đứng phắt dậy.
“Liên quan gì đến mày, ngồi xuống!”, Hồ Á Luân hét lớn, tràn đầy khí thế, Huy Thái Lang sắc mặt tái nhợt, cũng bị kinh động.
“Đàn anh, anh có chuyện gì sao?”
Tư Khả Hân ở bên cạnh dường như biết Hồ Á Luân, bất ngờ đứng dậy nói.
“Tiểu Hân, Viên Viên! Cũng không phải chuyện lớn gì, anh nghe nói trong câu lạc bộ có một cậu em bị Tần Long này bắt nạt vì vậy hôm nay tới đây để gửi thư chiến”.
Hồ Á Luân nở nụ cười rạng rỡ với hai cô gái, sau đó lấy ra một bức thư được dán kín, đặt trên bàn, bên trên viết ba chữ bắt mắt.
Thư thách đấu.
Trong chốc lát, cả lớp im lặng.
Mọi người há hốc mồm miệng.
Đến cả Tư Khả Hân cũng không phản ứng kịp.
Thư thách đấu?
Cao thủ Taekwondo Hồ Á Luân muốn thách đấu Tần Long?