Mười giờ đêm.
Bên đường Nam Thị có một chàng trai đẹp trai tuấn tú lặng lẽ ngồi bên ven đường ngủ gật.
Trước mặt anh là một tấm vải màu vàng sáp, được đè lên bằng mấy viên gạch vụn, trên tấm vải có ghi một hàng chữ trang nhã.
“Y thuật tổ truyền, châm cứu bắt mạch, chữa được trăm bệnh, không chữa khỏi không lấy tiền”.
Hay đấy, chữa được trăm bệnh? Có ma mới tin.
Người đi đường liếc nhìn tấm vải rồi lại nhìn chàng trai ngồi trước gian hàng, nhổ một bãi nước bọt, khinh thường rời đi.
“Mẹ kiếp, lại ngồi không cả một ngày, chẳng kiếm được đồng nào”.
Tần Long thở dài, thu dọn ghế xếp chuẩn bị về nhà.
Suy cho cùng quầy hàng bày ra để khám bệnh này phải dựa vào vẻ bề ngoài, vốn dĩ là kinh doanh không có giấy phép, nếu Tần Long có dáng vẻ trông giống bác sĩ Đông y lớn tuổi thì sẽ khác, dù sao cũng không ai tin một đứa trông mới mười sáu mười bảy tuổi lại có thể am hiểu về Đông y.
Phù phù…
Lúc này bên tai anh vang lên tiếng thở hổn hển.
Tần Long quay đầu lại nhìn, gương mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, không biết từ bao giờ lại có hai cô gái đứng bên cạnh quầy hàng.
Nhờ vào ánh đèn đường mờ nhạt, Tần Long nhìn rõ dáng vẻ của hai cô gái này.
Cô gái cao có khuôn mặt trái xoan, đôi môi anh đào, hai mắt sáng trong và hàm răng trắng, làn da trắng như tuyết, vòng nào ra vòng đó.
Cô gái dáng người nhỏ nhắn mà cô ấy dìu đi cũng rất đáng yêu, thân hình mảnh khảnh, làn da trắng hồng, khuôn mặt xinh đẹp như một bức tranh do họa sĩ lành nghề tạo ra, nhất là đôi mắt tựa sao trên trời, trông rất mê người.
Nhưng lúc này trạng thái của cô gái xinh đẹp này không ổn, bụng dưới có một vết thương nhìn rất ghê, đang không ngừng chảy máu, gương mặt như được chạm khắc tinh xảo hơi nhăn lại vì đau đớn.
Hai người cực kỳ nhếch nhác.
Ai mà nỡ ra tay tàn ác với cô gái đáng yêu như vậy chứ? Tần Long cảm thấy đau lòng.
“Cậu có phải là bác sĩ không? Mau lên! Có băng gạc gì không? Mau cầm máu giúp em gái của tôi với”, cô gái xinh đẹp mặt đầy mồ hôi, thở hổn hển nói với Tần Long.
“Băng gạc? Không có, cô gái à, làm phiền cậu nhìn cho kỹ, tôi là bác sĩ Đông y”, Tần Long chỉ vào tấm biển dưới đất.
“Bác sĩ Đông y?”, cô gái xinh đẹp nghe thế cũng không thèm quay đầu lại nhìn, lập tức đỡ cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn xoay người đi.
“Này…, cậu đừng đi vội, không có băng gạc nhưng tôi có thuốc mỡ, huống hồ cô gái này bị thương ra nông nỗi này rồi, bệnh viện gần nhất quanh đây e là cũng phải lái xe mất mười phút. Nếu cố chấp muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, tôi nghĩ cậu đưa thẳng cô ấy đến nhà tang lễ thì hơn, như thế còn thừa chút tiền đi taxi”, Tần Long vội vàng nói.
Cô gái xinh đẹp nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
“Cô ấy sắp chết rồi”.
“Thế… thế cậu nói xem phải làm sao?”, cô gái xinh đẹp vừa lo lắng vừa tức giận.
Việc làm ăn đưa đến tận cửa thế này rồi sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy chạy được chứ? Phải khai trương gian hàng chứ?
Tần Long mỉm cười, bày ra dáng vẻ vô hại: “Đông y cũng có rất nhiều cách cầm máu…”
“Vậy cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau cầm máu giúp nó đi”, Tần Long còn chưa nói hết câu đã bị cô gái xinh đẹp ngắt lời.
Nhìn bộ dạng sốt sắng của cô ấy, Tần Long lắc đầu thở dài, tháo túi kim châm bên hông xuống, thuần thục lấy mấy cây kim bạc sạch ra, sau đó vén góc áo của cô gái xinh đẹp đang bị thương rồi châm vào.
Thấy thế, cô gái còn lại hoảng hốt, vội vàng đè tay anh lại, tức giận nói: “Cậu… cậu làm gì thế?”
“Tôi đang châm cứu để cầm máu. Lẽ nào cậu muốn tôi đâm vào quần áo cô ấy à?”, Tần Long nghiêng đầu nói.
Mặt cô gái đỏ bừng, lúc này mới buông tay ra nhưng vẫn tỏ ra cảnh giác: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng lợi dụng sàm sỡ Diệp Viên Viên, nếu không tôi đánh cậu đấy”.
“Ôi trời! Còn là một cô gái bạo lực à?”, Tần Long liếc nhìn cô ấy: “Một cây kim châm năm trăm tệ, không được trả giá”.
“Chỉ cần có thể cứu được Diệp Viên Viên, bao nhiêu cũng không thành vấn đề”, cô gái đó tỏ vẻ không quan tâm nhiều nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ không tin, thầm nhủ: “Nếu cậu không cầm máu được thì xem tôi xử lý cậu thế nào”.
Dựa vào kim châm để cầm máu sao? Tư Khả Hân chưa từng nghe nói đến cách này. Huống gì người này còn trẻ như vậy, bên mảng Đông y dĩ nhiên càng lớn tuổi thì càng giỏi, đây là suy nghĩ trong tiềm thức của mọi người, một chàng trai có vẻ ngoài hai mươi tuổi, cùng lắm cũng chỉ là thực tập sinh.
Nếu không phải vì tình hình của Diệp Viên Viên quá khẩn cấp, tôi đã không thèm lãng phí thời gian ở đây. Bây giờ chỉ mong ông trời có mắt phù hộ cho Diệp Viên Viên, Tư Khả Hân thầm cầu nguyện.
Tần Long không nói gì, vẻ mặt rất bình thản, anh vén áo lên để lộ ra làn da trắng như tuyết, cây châm nhẹ nhàng đâm vào giữa eo cô gái theo chuyển động của ngón tay anh.
Cô gái chảy máu quá nhiều, thần trí đã không rõ ràng nữa, cô ấy khó khăn ngước đôi mắt xinh đẹp lên rồi lại nhắm lại.
Thế nhưng…
Khi cây kim châm đâm vào, máu vốn dĩ liên tục chảy ra ngoài lập tức ngừng lại.
“Thành công rồi à?”
Tư Khả Hân mở to mắt, thần kỳ quá!
“Máu đã ngừng chảy nhưng cô gái này đã mất máu quá nhiều, còn chưa qua khỏi nguy hiểm. Tôi đưa ra hai đề nghị, một là lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất để truyền máu, nhưng sẽ mất thời gian để tìm được loại máu thích hợp, vết thương của cô ấy không mấy lạc quan, cô ấy có thể sống hay không còn là một vấn đề, rủi ro quá lớn. Cá nhân tôi nghiêng về đề nghị thứ hai, đó là lập tức đưa cô ấy đến nhà tôi, tôi sẽ làm thuốc cho cô ấy, uống vài ngày sẽ khỏi, đơn giản mà hiệu quả”.