- Đúng là rất ngon, tay nghề của chủ quán được hơn hai mươi năm không phải hữu danh vô thực.
Nhẹ nhàng chậm rãi thưởng thức mì bò hầm, Ngọc Bích mỉm cười góp ý.
Bình thường nàng cũng là khách quen của Lương Ký, chỉ có Tiểu Hắc lần đầu đến đây nên mới không biết điều đó thôi.
- Anh phục vụ, cho thêm hai tô mì bò hầm đặc biệt nữa.
Trái ngược với Ngọc Bích, Tiểu Hắc ăn rất nhanh, nào có bộ dáng ưu nhã cao quý giống người xung quanh đâu chứ.
Phong cách ăn uống quý tộc Tiểu Hắc đã từng thấy qua khi lén nhìn trộm thực khác tại các nhà hàng khi rong ruổi ở khắp các con phố nhưng nó không muốn học hỏi.
Đừng hỏi vì sao? Hỏi là tổn thương lòng tự trọng của một tên khuất cái đấy.
Còn bây giờ dù đã thành một triệu phú, Tiểu Hắc vẫn thích giữ một số thói quen cũ.
Ăn đôi khi là một nhu cầu, cũng có lúc lại là một thú vui, đã là niềm vui thì đừng cưỡng ép nó.
Nếu không niềm vui cũng sẽ chón tàn phải không?
Nhìn Tiểu Hắc gọi thêm hai tô mì, da đầu của Ngọc Bích tê rần lên.
Cô ta tự hỏi dạ dày tên nhóc ốm nhom trước mặt là bao tử heo sao, ăn nhiều thế sao vẫn trông "suy dinh dưỡng" vậy được nhỉ.
Dẫu thế, cô vẫn dịu dàng quan tâm nhắc nhở:
- Ăn từ từ thôi, đệ làm ta tưởng tượng ngươi đã bị bỏ đói từ rất lâu rồi đấy.
- Hì hì, được ăn là phúc.
Nhân sinh không phải chỉ cần vui vẻ là đủ rồi sao?
Lời nói nghe có vẻ thuần phác của một đứa trẻ lại chứa đựng đạo lí, Ngọc Bích đăm chiêu suy ngẫm.
Mãi đến khi món ăn tiếp tục dọn lên, cô ta mới giật mình, suýt tí thì quên mất mục đích của mình.
Vội ho một tiếng, Ngọc Bích lại lấy giọng nói ngọt như mật của mình khẽ cất tiếng:
- Tiểu đệ đệ, ngươi là người của Mộc gia?
Vẫn không ngừng đũa, Tiểu Hắc hời hợt trả lời:
- Hỏi một điều mình đã biết đáp án không chút thú vị nào cả tỷ tỷ à.
- ???
Trong đầu Ngọc Bích có vạn con thảo nê mã chạy ngang qua.
Ta chỉ mở đầu câu chuyện thôi, hỏi thăm một câu thôi mà, đứa trẻ này thật khó nắm bắt quá.
Không đợi Ngọc Bích phản ứng, Tiểu Hắc cầm lấy một cái bánh bao nóng tiếp lời:
- Trong Huyền Kinh có cả trăm gia tộc lớn nhỏ, người hỏi thẳng thừng ta có phải người Mộc gia hay không thì khác gì lạy ông ta ở bụi này.
Lần sau nên đổi cách hỏi sẽ tốt hơn.
Quá mất mặt, Ngọc Bích cảm giác hai gò má của mình hơi rát như vừa ăn một cú tát.
Nàng đã ngả bài ra thì đối phương cũng nên phối hợp một chút, nào lại có kiểu ra bài không theo thường thức thế này.
Kìm nén tâm tình lại, Ngọc Bích quyết phản đòn, cô ta uống cạn ly trà rồi nói:
- Sự việc ở tại biệt thự của Khang Hiên, biểu hiện của tiểu đệ ngươi chúng ta rất khâm phục.
- Quá khen rồi
Tiểu Hắc vẫn cắm đầu ăn không chút phiền lòng.
- Ngay cả Trữ gia cũng dám lẻn vào, lại còn ám sát vị đại thiếu gia của họ.
Phần dũng khí này không phải ai cũng làm được.
- Cũng thường thôi.
- Ngươi chắc không ngờ chúng ta lại biết...!cái gì? Khụ khụ, ngươi lại phản ứng lạnh nhạt như thế hả?
Ngọc Bích cảm giác mình lại bị hố một cú quá đau, chẳng khác nào đấm vào không khí, không có lực để phát.
Chí ít thì ngươi cũng nên tỏ ra giật mình một tí, coi như ta van xin đấy.
- Vậy tỷ tỷ muốn ta phải biểu hiện thế nào? Khen tặng tình báo các ngươi quá lợi hại à?
Dùng ánh mắt như thể nhìn kẻ ngốc hướng về phía Ngọc Bích, Tiểu Hắc lắc đầu đáp.
Đã sớm nhìn ra Vạn Kim Thương Hội là một con cá mập to lớn, chỉ một phân bộ tại Yên quốc mà sử dụng cả hoàng cấp cao thủ làm lính gác cổng thì cũng đủ nhìn ra được nội tình khủng bố của họ.
Một thế lực mạnh mẽ như vậy mà lại không có tinh tức thông linh sao? Thật là chuyện đùa mà.
- Ngươi không lo sợ bọn ta thông báo cho Trữ gia để bọn họ tìm ngươi gây khó dễ?
Không để ý lời nói có phần trào phúng của Tiểu Hắc, Ngọc Bích lại thử tìm cách khác gây khó dễ.
Đang tiếc cô ta lại thất vọng rồi, Tiểu Hắc vẫn chỉ cười nhạt nói:
- Tỷ tỷ nè, ngươi nghĩ Trữ gia sẽ tin một đứa trẻ như ta có đủ bản lĩnh xông vào tầng tầng lớp lớp phòng hộ sao hắc hắc? Ta tin chắc các người cũng chỉ là phỏng đoán, vốn không có cái gì là bằng chứng xác thật cả.
- Ngươi có phải là một lão yêu thành tinh cải trang không? Không có đứa trẻ nào lại ăn nói được như ngươi cả.
Giơ hai tay biểu thị ý đầu hàng, Ngọc Bích than thở.
Vốn nàng cho rằng đối phó với Tiểu Hắc chỉ là chuyện một cái búng tay, không ngờ kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Đúng là việc xảy ra tại Trữ gia bọn họ cũng chỉ dựa vào tin tức và tác phong hành động để phỏng đoán thủ phạm là Tiểu Hắc chứ không có bất kỳ vật chứng hay nhân chứng gì thuyết phục cả.
Đúng lúc này, Tiểu Hắc mới dừng đũa, nó mỉm cười ngây ngô nói:
- Kỳ thật các người cũng không tệ.
Với điều kiện của Trữ gia, nếu Vạn Kim thương hội đưa đến tin tức chắc chắn sẽ kiếm được lợi ích không nhỏ.
Không biết vì lý do gì các người lại tìm đến ta?
Cứng quá hóa hỏng, Tiểu Hắc liền đưa bậc thang cho Ngọc Bích hạ tràng, dù sao cũng không có thù hằn gì, cũng nên lắng nghe đối phương một chút.
Nhìn thấy được lối ra cho mình, Ngọc Bích mừng đến suýt rơi lệ, giọng điệu không thể mềm mỏng hơi vội trả lời:
- Bởi vì chúng tôi muốn kết giao với tiểu đệ đệ.
- Kết giao? Tỷ tỷ lại nói đùa rồi, Vạn Kim thương hội các người phú khả dịch quốc, hoàng cấp cao thủ nhiều như mây, một đứa nhóc tì như ta thì làm sao xứng đáng được để mắt tới.
Tiểu Hắc ngoài mặt tỏ ra thụ sủng nhược kinh, còn trong lòng thì không ngừng suy đoán ý định của cái thương hội này đến cùng là gì.
- Tiểu đệ đệ không nên khiêm tốn.
Ở tuổi của ngươi cho dù là Triệu quốc, thánh địa của Chân Võ Môn cũng không dễ gì tìm ra được một ai đạt được tu vi hoàng cấp cả.
Ở thế giới này không có khái niệm về tu tiên nên ngay cả Ngọc Bích cũng cho rằng Tiểu Hắc chính là cao thủ hoàng cấp.
Dưới hoàng cấp cho dù ăn may cũng không thể đại khai sát giới cả một đội hoàng cấp sát thủ của Ẩn Sát được.
Nếu không thì nội khí võ học cũng không được người ta ngưỡng vọng đến thế.
Nếu đã hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm, Tiểu Hắc chỉ cười cười không nói gì cả khiến Ngọc Bích cho rằng tiểu tử trước mặt đã ngầm thú nhận.
Nụ cười trên mặt nàng đã tự tin trở lại, tiếp tục nói:
- Vạn Kim thương hội chúng ta có chút đặc thù.
Ngoại trừ phân tranh trong thế tục, ngay cả tranh chấp giữa các môn phái võ lâm chúng ta cũng không dính đến.
Nói chính xác, thương hội là nơi tập trung những cao thủ độc lai độc vãng lại thành một thế lực lớn.
Từ đó, chúng ta không phải e sợ bất kỳ lực lượng của chính phủ hay đại phái nào ức hϊếp cả.
Ngược lại, bọn họ còn phải e dè, không dám đυ.ng đến người của Vạn Kim chúng ta.
Hóa ra là một tổ chức trung lập, Tiểu Hắc nghe qua liền thấy nổi lên hứng thú với kẻ đã khai sáng ra Vạn Kim thương hội.
Phải biết rằng giữa trùng vây các thế lực lớn muốn vùng vẫy đứng dậy là chuyện trăm nan vạn nan.
Nếu đổi là ngươi, ngươi có vui lòng để một thế lực ngoại đạo hình thành gây ảnh hưởng đến quyền lực của mình không? Câu trả lời thì kẻ ngốc cũng trả lời được.
Nói vậy để thấy kẻ đứng đầu Vạn Kim thật sự là thiên tài chân chính, ngang trời xuất thế gầy dựng nên một cơ nghiệp bao người kính ngưỡng.
Nếu có cơ hội, Tiểu Hắc muốn gặp mặt thỉnh giáo hắn ta một phen, chắc chắn sẽ rất thú vị.
- Không lẽ các vị muốn chiêu mộ ta vào thương hội của các người?
Cười nhạt hỏi lại một câu, Tiểu Hắc chú ý đển từng biểu hiện nhỏ của Ngọc Bích.
- Như ta đã nói, chúng ta chỉ muốn kết giao với tiểu đệ đệ, nhưng nếu ngươi có nguyện vọng tham gia Vạn Kim thương hội thì chúng ta cực kỳ chào mừng.
Chỉ sợ miếu nhỏ không chứa được đại phật thôi hì hì.
Hai mắt của Ngọc Bích híp lại thành hình lưỡi liềm, trông rất đáng yêu.
Những nam nhân ngồi gần trông thấy đều cảm giác tim đập nhanh hơn, không tự chủ được mà muốn ngắm nhìn nhiều hơn.
Lời của Ngọc Bích cũng không phải khoa trương.
Hầu như ai cũng đều cho rằng phía sau Tiểu Hắc là một đại lão đỉnh cấp cao thủ, chỉ có người có bản lĩnh thông thiên mới đào tạo ra được một đệ tử xuất chúng đến thế.
Nên đối tượng mà Vạn Kim thương hội muốn kết giao thật ra chính là vị sư phụ phía sau Tiểu Hắc.
Thế giới này, kẻ ngốc không thiếu, người thông minh cũng rất nhiều.
Tiểu Hắc liếc mặt cũng đoán ra tâm tư của đối phương rồi.
Không phải nó cố ý dựng ra một sư phụ thần bí để làm bình phong ư, bây giờ ngẫm lại đúng là ý tưởng sáng suốt vô cùng nha.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.
Nếu tự rêu rao mình không ai chỉ dạy mà thanh tài thì chẳng khác nào miếng mồi ngon cho kẻ khác lăm le sao? Con người vốn tham lam và ghen ghét với người thành công hơn minh, nên một khi biết kẻ khác có kỳ ngộ thì tâm tư gϊếŧ người đoạt bảo nhất định sẽ nổi lên.
Tiểu Hắc không muốn mình trở thành miếng mồi ngon cho kẻ khác, nên dứt khoát tìm một cái ô dù thật lớn để lừa gạt thiên hạ một thời gian.
Còn sau này khi tu vi đã đủ mạnh thì dễ nói.
Không phục ư, cứ xông tới cắn ta xem?
- Kết giao cũng không thanh vấn đề, chỉ là không biết ta có được lợi gì hay không tỷ tỷ xinh đẹp?
Có hai dạng quan hệ "bằng hữu" thông dụng nhất, một là vì tình nghĩa, hai là vì lợi ích.
Rõ ràng cái quan hệ giữa Tiểu Hắc và Vạn Kim bước đầu chỉ là lợi ích trao đổi nên nó không thể không giở công phu sư tử ngoạm được.
Không có được chút lợi tức nào thì xưng huynh gọi bạn làm cái gì, thiên hạ nhân sinh này là vậy, rất thực tế.
- Hì hì việc này còn cần tiểu đệ đệ gặp mặt chủ sự của chúng ta ở Yên quốc, tỷ tỷ không có đủ quyền hạn để trả lời câu hỏi này được.
Ngọc Bích cười tươi như hoa, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số rồi gọi, chỉ sau vài phút trò chuyện nàng đã kết thúc.
Bấy giớ Ngọc Bích nhẹ giọng nói:
- Diên quản sự hiện tại cũng không có tiếp khách nhân nào nên ngài ấy có thể gặp mặt với tiểu đệ đệ, không biết ngươi có tiện ghé qua Vạn Kim đấu giá hội một lúc không?
- Không tiện
- ????
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Bích lại đầy chấm hỏi, không phải vừa rồi chúng ta nói chuyện rất hợp ý sao.
Tại sao lại xoay xe nhanh dữ vậy?
- Ta còn chưa ăn xong.
Chỉ chỉ vào mấy món ăn còn trên bàn, Tiểu Hắc mặt mày nghiêm túc trả lời.
Xem ra tiểu tử này lấy việc ăn uống của bản thân làm sự nghiệp luôn rồi, quyết không để thừa ra một tí gì cả.
Hóa ra con hàng này vẫn chưa ăn no, Ngọc Bích dở khóc dở cười, bèn thử mở lời dụ dỗ:
- Khụ khụ, được rồi, tiểu đệ đệ cứ thong thả.
Chúng ta đợi được.
Bên Vạn Kim chúng ta còn có rất nhiều món bánh ngọt và trái cây tươi ngon.
- Thật sao?
Nhìn đôi mắt đầy chờ mong của Tiêu Hắc, Ngọc Bích chỉ muốn lệ nóng oanh tràn.
Nếu biết chỉ cần dùng mỹ thực để câu dẫn thì nàng phải tốn nước bọt cả nửa ngày để làm gì cơ chứ.
Ngọc Bích có xúc động như đang tự hỏi tôi là ai? Tôi đến từ đâu? Tại sao tôi lại vào quán mì này?
- Dĩ nhiên là thật rồi, Vạn Kim đấu giá hội có đầu bếp năm sao, đạt tiêu chuẩn quốc tế.
Đệ đệ muốn ăn gì cũng không thành vấn đề.
- Tỷ tỷ thật tuyệt
Nở một nụ cười trong sáng, trong lòng Tiểu Hắc lại thầm cười.
Vị tỷ tỷ xinh đẹp đối diện không có sát khí, tâm lí cũng không phải loại diễn viên cao thủ.
Bằng vào thần thức, nó hoàn toàn nắm dược từng dao động tâm lý của Ngọc Bích nên mới đưa ra nhân định của mình.
Nếu đổi lại cô ta có bất kỳ dấu hiệu bất thiện nào thì Tiểu Hắc sẽ không dễ nói chuyện như thế.
Suy nghĩ hại người có thể không có, nhưng tâm lí phòng người nhất định không thể không cần.
Cái giá phải trả khi lầm tin ai đó rất lớn, có khi không bao giờ chúng ta có cơ hội làm lại.
Vì vậy, Tiểu Hắc từng chết đi một lần luôn rất cẩn trọng, nó không muốn phải một lần nữa thốt lên hai chữ "Giá ...!như".