Chương 16: Tỷ võ đệ nhất nhân

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

- Cùng là quân nhân với nhau mà lại ra tay nặng như vậy?

Gia chủ Kim gia Kim Sáng tức giận đứng bật dậy. Kim Tùy là trụ cột tương lai của gia tộc, nếu như anh ta bị thương tổn đến căn cốt thì đúng là tai họa cho Kim gia.

- Quyền cước không có mắt, nếu không phải Trần Việt đã nương tay. Tôi e rằng đứa cháu của Kim Sáng ông từ nay sẽ không thể đi lại được nữa rồi.

Trần Chí Hào không nóng không lạnh lên tiếng đáp lại. Ông ta rất hiểu đứa cháu của mình, nếu thật sự Trần Việt muốn ra tay thì gã Kim Tùy kia khó lòng mà sống được chứ đừng nói đến việc chỉ bị một vết thương như vậy.

Cuối cùng, dưới sự khuyên can của hai lão gia chủ còn lại, Kim lão gia chủ cũng đành hậm hực ngồi xuống. Ngay sau đó, ông ta ra lệnh cho cận vệ của mình nhanh chóng đưa bác sĩ riêng của gia tộc kiểm tra tình hình của Kim Tùy, bộ dáng vô cùng lo lắng.

Dưới võ đài, Trần Việt không tỏ ra vui mừng, khuôn mặt lạnh như băng bước xuống. Thái độ của hắn ta làm cho người xung quanh có cảm giác rét lạnh mà né ra hai bên nhường đường.

Kỳ thực, tâm tư Trần Việt không phải kẻ lòng dạ độc ác. Chỉ là cách hành xử của gã hơi cực đoan giống y như đội trưởng đội một Ngọc Phi khiến cho ai cũng phải kiêng kỵ mà tránh xa.

Kết quả trận đấu hạt giống đầu tiên không ngoài dự đoán của nhiều người, Trần Việt được đánh giá cao hơn đã đả bại Kim Tùy không quá khó khăn. Hiện tại, sự tập trung của đám đông lại hướng về trận đấu giữa hai niềm hi vọng của Mộc gia và Viễn gia.

Nếu như danh tiếng thiên tài của Mộc Đình đã sớm vang danh trong giới trẻ các gia tộc thì cô gái xa lạ Viễn Y Tình lại là một ẩn số.

Nhìn khuôn mặt có phần ngơ ngác của một số thanh thiếu niên phía Viễn gia, có thể thấy ngay cả trong nội tộc cũng không có nhiều người biết rõ lai lịch của cô gái này. Có điều nhìn vào tuổi tác của cô ta bề ngoài chỉ khoảng chừng mười tám đôi mươi thì đa số đều suy đoán tu vi của cô gái này cũng không quá cao.

Vẫn là thái độ cao ngạo khó thuần phục, Mộc Đình bước lên trên võ đài, cười nhạt nói với cô gái đối diện:

- Xưa nay tôi không thích đả thương phụ nữ, nếu như chị biết điều thì nên sớm đầu hàng để khỏi phải ăn đau khổ.

Lời vừa ra khỏi miệng, Mộc Đình liền cảm thấy hối hận ngay tức khắc. Trước mặt hắn, cô nàng họ Viễn kia khí thế không ngừng tăng lên, cuối cùng đạt đến mức bản thân Mộc Đình đứng cách xa vài thước cảm thấy khó thở. Loại áp lực này ngay cả Trần Việt cũng không thể tạo ra được.

- Nhân cấp hậu kỳ... Không, là nhân cấp đỉnh phong.

Hai mắt như dại ra, Mộc Đình không tin nổi những gì hắn ta đang nhìn thấy nữa. Mười sáu tuổi đạt được tu vi nhân cấp trung kỳ, hắn ta đã tự cho rằng mình la thiên tài lợi hại nhất trong tứ đại gia tộc. Cho dù là Trần Việt vào thời điểm bằng tuổi của hắn cũng không thể nào có được thành tựu như vậy. Thật không ngờ niềm kiêu hãnh của gã lại bị đập nát vụn bởi cô gái thoạt nhìn không chút gì đặc biệt cả. Chưa đầy hai mươi tuổi lại có thể đạt được tu vi nhân cấp đỉnh phong, đây không còn là thiên tài nữa mà chính là yêu nghiệt.

Cũng may là Mộc Đình còn không biết Mộc Bình chỉ cần dùng thời gian có hơn một tháng liền đột thẳng đến nhân cấp hậu kỳ. Nếu hắn biết chắc giờ này có thể bị đả kích mà hộc máu ngất xỉu đương trường cũng không chừng.

- Không, ta không tin. Cho dù tu vi ngươi có cao thì sao chứ, ngươi vẫn không thể đánh bại được ta.

Từng sợ gân máu nổi lên trong mắt của Mộc Đình, hắn ta không thể chấp nhận thực tại thua cuộc được. Tên này giống như bị hóa điên, cả người lao đến, sử dụng võ học độc môn mà cha hắn đã cất công tìm kiếm cho là Đường Lang Quyền tấn công tới tấp vào đối thủ.

Môn võ này giống như tên chính là mô phỏng lại tư thế ra đòn của bọ ngựa, sử dụng hai bàn tay như hai thanh đao công thủ đến một khe hở cũng không tìm được. Ba năm trước, Mộc Đình đã luyện tập môn võ học này, đến nay đã có thể nắm giữ vài phần tinh túy.

Nếu đối thủ là một người khác, hắn ta hoàn toàn có thể hi vọng giành ưu thế bằng lối tấn công chủ động táo bạo của mình. Nhưng Viễn Y Tình lại là một ngoại lệ, cô nàng chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển là có thể né tránh những cú chém liên hoàn của Mộc Đình.

- Đình nhi

Trên khán đài chủ tọa, Mộc Quốc Thái thốt lên lo lắng. Ông ta có thể nhìn ra được sự chênh lệch cực lớn giữa đứa cháu của mình và cô gái phía Viễn gia. Nói trắng ra là bọn họ không cùng đẳng cấp.

"Chát"

Một cái tát nảy lửa vang lên, Viễn Y Tình lạnh nhạt lại vung tay một cái, rồi lại một cái. Cứ như vậy, từ chỗ là người chủ động, Mộc Đình giờ giống như một con hình nộm bằng gỗ đứng yên mặc cho đối phương không ngừng tát vào mặt mình. Không biết là do ngạo khí hay quá xấu hổ, đến khi bị đánh ngã ra ngất xỉu tên này cũng không thốt ra một lời nào cả.

- Trận này Viễn Y Tình chiến thắng.

Phán quyết của trọng tài được đưa ra nhanh chóng. Không ai nghĩ đến trận đấu then chốt của hai ứng cử viên còn lại lại diễn ra chóng vánh đến vậy. Từ lúc Mộc Đình ra đòn cho đến khi bị đánh không sức chống cự chỉ diễn ra có vài phút đồng hồ mà thôi. Kết quả này làm cho những ai ôm tâm tư chờ đợi một trận thư hùng ra trò phải thất vọng lắc đầu.

- Trận cuối cùng vòng này, Mộc Bình và Trần Bưu lên đài.

Do niềm hi vọng số một của Mộc gia vừa bị đánh bại nên khi Mộc Bình bước lên võ đài thì không còn bao nhiêu người chú ý đến anh ta cả. Duy chỉ có Mộc Lam, Ánh Tuyết là hô to cổ vũ hỗ trợ tinh thần cho vị huynh trưởng của mình. Còn Mộc Dương và Mộc Đình do suy sụp tinh thần sau khi bị loại nên họ không quan tâm đến chuyện gì xung quanh nữa.

- Hắc hắc, ngay cả thiên tài của Mộc gia cũng bị đánh như con chó chết. Xem ra gia tộc các ngươi chỉ toàn là phế vật cả thôi.

Vừa lên đài, Trần Bưu liền buông lời đả kích tinh thần đối thủ. Gã này bề ngoài có chút đê tiện, hai mắt âm trầm, đúng là dáng vẻ của một tên tiểu nhân điển hình.

Khởi động nhẹ cổ tay một chút, Mộc Bình tỏ ra không bị ảnh hưởng của những lời sỉ nhục kia. Anh ta còn cười nhạt đáp:

- Trần gia vốn nổi tiếng là gia tộc can trường, nghĩa khí, không ngờ lại có loại người như mày. Rất nhanh thôi, mày sẽ biết ai mới là chó chết.

- Hừ, miệng lưỡi cũng không kém. Vậy thì hãy đỡ chiêu này của lão tử.

Đúng phường gian xảo, Trần Bưu từ đầu vừa nói vừa giả bộ tiến đến gần Mộc Bình. Rồi bất thình lình, gã ta bộc phát khí lực lao nhanh đến tung một pha xoay người đấm móc rất nhanh. Theo kế hoạch của gã, Mộc Bình sẽ phải né tránh qua một bên, lúc đó gã sẽ đã chuẩn bị một cú đá song phi trên không khiến cho đối phương không kịp trở tay.

Ý tưởng của Trần Bưu không tồi, chỉ là khi gã vừa đấm đến, chưa kịp tung cú đá song phi thì liền phát hiện bàn tay mình đã bị đối phương nắm chặt. Cho dù vùng vẫy thế nào, bàn tay của gã cũng giống như bị kẹp vào trong một cái khung bằng thép, không thể rút ra được.

"Chát"

Khi Trần Bưu còn bối rối không biết phản đòn thế nào thì một cái tát thật mạnh đánh thẳng vào mặt của gã làm cho vài cái răng cũng phải văng ra.

- Mày...Mày dám...

Chưa kịp nói hết câu, Trần Bưu lại tiếp tục ăn thêm một cái tát nữa, lần này là ở nửa khuôn mặt còn lại. Không nhẹ tay như Viễn Y Tình, Mộc Bình mỗi một cái tát đều dùng khí lực rất lớn làm cho khuôn mặt của Trần Bưu biến dạng trở thành đầu heo đúng nghĩa. Phải cho đến khi trọng tài can thiệp, tên này mới từ trong sợ hãi, quên cả đau đớn chạy vội xuống võ đài. Thậm chí gã còn vấp té liên tục vài lần, sợ hãi cực độ giống như gặp quỷ vậy.

- Trận này, Mộc Bình chiến thắng.

Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Mộc Bình chẳng những có thể đánh cho Trần Bưu tơi tả như một con chó chết y như lời nói của mình, mà anh ta còn ra tay hết sức bạo lực, không chút nương nhẹ. Với tình hình của thế trận bên Mộc gia hiện tại, cách làm này của Mộc Bình lại kéo về một chút sĩ khí vốn đã rớt xuống cực thấp của đám người gia tộc mình.

Ngay cả gia gia của Mộc Bình, tâm tình vốn đang đầy phiền não cũng phải khen tốt một câu. Trận thắng vừa rồi, đứa cháu nội giống như phát tiết giúp cho Mộc Quốc Thái ông ta vậy. Xoay người liếc nhìn Văn tiên sinh đứng sau mình, Mộc lão khẽ hỏi:

- Văn đệ, đệ có nhìn ra gì không? Tại sao đứa cháu này của ta lại có thể đả bại một kẻ đã bước vào nhân cấp một cách dễ dàng như thế. Không lẽ nó cũng đã đột phá vào cấp độ này rồi?

- Đích xác để có thể hành hạ đối thủ của mình không chút phản kháng. Tu vi của Mộc Bình phải ít nhất là Nhân cấp trung kỳ trở lên. Đứa trẻ này khí lực kiểm soát rất tốt, nhìn như lỗ mãng nhưng kỳ thực rất tinh tế. Từ xa quan sát tôi cũng không thể phán đoán được tu vi thật sự của nó.

Văn Vô Úy là một cao thủ hoàng cấp lâu năm, ý kiến của lão luôn được Mộc Quốc Thái tín nhiệm. Do đó, khi nghe phân tích của lão xong thì Mộc lão gia chủ hai mắt tỏa sáng, đưa tay lên vuốt chòm râu dài của mình lẩm bẩm:

- Hóa ra lâu nay con giao long thực sự của Mộc gia lại chính là Bình nhi. Không cất tiếng thì thôi, một khi đã lộ diện thì nhất phi trùng thiên, khiến người khác phải sợ hãi ngước nhìn.

Từ bé Mộc Bình luôn tỏ ra không quá nổi trội so với các huynh đệ tỷ muội của mình. Ngay cả Mộc Quốc Thái hay Mộc Thanh dù yêu quý cũng không có lý do để dành tài nguyên bồi dưỡng cho Mộc Bình. Vậy mà giờ đây thanh niên hầu như không ai đặt niềm tin vào đấy lại đang là niềm hi vọng cuối cùng của gia tộc trong cuộc tỷ võ này.

- Không ngờ Mộc gia vẫn còn một lá bài chưa lộ ra.

Việc Mộc Bình bất ngờ đánh bại Trần Bưu đã đạt được tu vi nhân cấp khiến cho ba vị lão gia chủ khác có chút bất ngờ. Chính xác là chỉ một chút bất ngờ, trong mắt của họ giải nhất cuộc tỷ võ này bây giờ rõ ràng chỉ là cuộc so tài giữa hai ứng viên của Trần gia và Viễn gia mà thôi.

Sau vòng thi đấu thứ hai, hiện giờ chỉ còn lại bốn đấu thủ. Ngoại trừ Viễn Y Tình, Trần Việt, Mộc Quân còn có một thanh niên khác đến từ Viễn gia tên Viễn Quý. Kẻ này chính là người lợi hại đứng thứ hai của gia tộc chỉ sau Viễn Y Tình nên không ai có thể xem thường thực lực của gã.

Kết quả bốc thăm cho vòng thứ ba lại một lần nữa tạo ra một hồi oanh động cho mọi người khi Viễn Y Tình lại phải đối đầu với Trần Việt, trong khi Mộc Bình và Viễn Quý sẽ tranh giành chiếc vé còn lại tiến vào trận đấu cuối cùng.

- Thật đáng tiếc a, ta cứ nghĩ Viễn cô nương và Trần Việt sẽ gặp nhau ở trận thư hùng cuối cùng. Xem ra một trong hai người họ chỉ cần thắng trận này là cầm chắc ngôi vô địch rồi.

Những lời bàn luận vang lên không ngớt. Đa phần bọn họ đều có chút tiếc nuối khi hai ứng cử viên nặng ký nhất gặp nhau, đồng thời ai cũng hưng phấn để dõi theo trận đấu đáng mong chờ nhất kỳ tỷ võ này.

Không để mọi người chờ đợi lâu, Viễn Y Tình và Trần Việt đã bước lên võ đài chuẩn bị thi đấu. Nhìn cô gái có dáng vẻ bình thường đứng đối diện, Trần Việt vẫn giữ một khuôn mặt không nhiều cảm xúc nói:

- Viễn cô nương, ai cũng vì gia tộc của mình. Hi vọng một lát có mạo phạm thì xin cô nương tha thứ.

- Ngươi không phải đối thủ của ta.

Trong khi Trần Việt tỏ ra lịch sự thì Viễn Y Tình vốn kiệm lời từ vòng thi đấu đầu tiên đến giờ bỗng buông một lời đầy khinh thường đối thủ khiến cho ai cũng bất ngờ. Ngay cả Trần Việt cũng khẽ nhíu mày, có phần không hài lòng với câu trả lời của cô nàng.

- Ta biết cô nương đã đạt đến tu vi nhân cấp đỉnh phong, nhưng như vậy không có nghĩa là cô có thể tự cho mình là vô địch, nói năng không kiêng nể như thế chứ.

- Ta không hề vũ nhục ngươi. Trái lại, lời ta nói hoàn toàn là sự thực. Dù là đại đội trưởng Phi Ưng của ngươi đến đây vẫn không phải là đối thủ của ta.

- Khẩu khí thật lớn. Nếu cô nương đã tự tin vậy thì Trần mỗ xin lãnh giáo cao chiêu.

Giọng nói của Trần Việt trở nên âm trầm đáng sợ. Hắn cũng không nhiều lời nữa mà xuống tấn thủ thế, khí thế bạo phát như một con mãnh hổ đang gầm lên trước khi xuất trận.

- Đúng là ngu ngốc, nếu vậy ta sẽ cho ngươi kiến thức cái gì là võ học chân chính.

Dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn Trần Việt, Viễn Y Tình bắt đầu vũ động hai cánh tay của mình. Mỗi một động tác của cô ta hết sức nhẹ nhàng uyển chuyển, bước chân cũng nhịp nhàng phối hợp theo cơ thể tựa như là đang khiêu vũ vậy.

Là một cao thủ Phi Ưng trải qua rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, Trần Việt chưa từng xem nhẹ bất kỳ kẻ địch nào. Đối đầu với Viễn Tình Nhi tu vi cao hơn mình, hắn ta vừa ra tay liền dùng đến những miếng đòn lợi hại nhất, chiêu chiêu đều đầy uy lực, trực chỉ chỗ hiểm mà phá.

Trong khi đó, Viễn Y Tình vẫn như một vũ công chuyên nghiệp, không ngừng biến tiết tấu trận đấu theo nhịp điệu của mình. Chỉ sau vài hiệp đấu, bề ngoài thì Trần Việt như đang chiếm thượng phong. Thực chất hắn ta càng đánh thì càng cảm thấy mình giống như rơi vào trong vũng bùn, không thể thoát ra được.

- Võ công Chân Võ Môn

Vị Văn tiên sinh luôn im lặng đứng sau Mộc Quốc Thái bỗng nhiên thốt lên. Ngay tức thì ba cặp mắt của ba lão gia chủ Trần, Mộc, Kim liền hướng về phía Kim gia chủ với vẻ kinh ngạc lẫn chất vấn.

- Các lão già ngươi nhìn ta làm gì? Y Tình là cháu ruột của ta, từ bé đã gia nhập Thanh Hà Môn. Lần này vì Dạ Lan Thảo nên con bé mới xuất sơn trở về tham dự. Chẳng phải người của Phi Ưng cũng tham dự được sao, lẽ nào cháu ta lại không thể?

Viễn Vũ Hùng híp mắt bình thản giải thích khiến cho những người khác không biết phải phản bác gì. Con cháu các ngươi đánh không lại là do chúng bất tài, muốn trách thì trách các người không thể sinh ra một tuyệt thế thiên tài như Viễn gia của ta.

Thở dài một hơn, khuôn mặt của Trần Chí Hào có chút khó coi. Lão cứ chắc rằng giải nhất kỳ tỷ võ này đã nắm trong lòng bàn tay của Trần gia, không nghĩ đến vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lão già Viễn gia còn cao tay ấn hơn, đưa ra cả một cao thủ nắm trong tay võ học Chân Võ Môn.

Trở lại với trận đấu, Trần Việt lúc này tình thế vô cùng bất ổn. Cô nàng Viễn Y Tình này không hề nói quá, hắn ta tuyệt không phải là đối thủ của cô ta. Cho dù đại đội trưởng của Phi Ưng ra tay cũng chưa chắc có thể thắng được, dù sao thì Phi Ưng cũng không thể có được loại võ công quỷ dị lợi hại như thế này.

- Bại cho ta

Hét lên một tiếng, Viễn Y Tình vẫn luôn chậm rãi êm dịu như một dòng nước suối hiền lành liền bất chợt tấn công vũ bão như sóng biển cuộn trào. Sự thay đổi tiết tấu nhanh chóng của cô ta khiến cho Trần Việt không kịp trở tay. Dù đã cố gắng lui lại để tránh xa phạm vi tấng công của đối thủ nhưng hắn vẫn không cách nào thoát được.

Liên tục hơn mười chưởng đánh lên người của Trần Việt, hắn ta như một con diều đứt dây văng ra khỏi võ đài mới ngừng lại. Cố gắng gượng dậy bất thành, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã ra bất tỉnh.

Ngay lúc này, Mộc Bình đứng ngay gần đó tiến lên xem xét vết thương và vội bỏ một viên đan dược vào miệng của Trần Việt. Làm xong, anh ta mới nhìn lên cô gái đang chống tay ra vẻ cao cao tại thượng trên võ đài rồi lắc đầu nói:

- Thật là một cô nàng có lòng dạ thâm độc.

Rất nhanh, trọng tài liền tuyên bố Viễn Y Tình thắng cuộc. Ngay lập tức, bác sĩ bên phía Trần gia cũng đã vội vàng chạy tới kiểm tra tình hình của Trần Việt và mang hắn ta đi cấp cứu.

Kết quả trận đấu kết thúc có chút ngoài dự đoán của nhiều người. Không ai ngờ được Trần Việt lợi hại như vậy lại thất bại thê thảm. Đặc biệt là võ công của Viễn Y Tình xuất ra quá ảo diệu, khiến cho người xem phải bàn luận không thôi.

- Hai người Mộc Bình và Viễn Quý lên võ đài chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.

Tiếp theo là đến phiên Mộc Bình, nếu anh ta thất bại thì trận đấu cuối cùng đơn giản là cuộc đấu nội bộ của Viễn gia. Khi đó cho dù ai thắng thì Dạ Lan Thảo cũng chắc chắn thuộc về gia tộc bọn họ. Vì vậy, không ít người liền chuyển sang cỗ vũ cho Mộc Bình với hi vọng anh ta có thể giành thắng lợi trận đấu này.

Với ưu thế tu vi vượt trội, Mộc Bình không khó khăn khi đối đầu với đối thủ chỉ là nhân cấp trung kỳ. Sau hơn mười hiệp, anh ta từng bước ép đối thủ đến rìa võ đài và tung một chiêu quyết định khiến đối phương phải ngậm ngùi nhận thua.

Sau hơn nửa ngày, cuối cùng tiểu hội tỷ võ cũng đi đến trận đấu chung kết. Tuy trận đấu chưa bắt đầu nhưng hầu như ai cũng cho rằng Viễn Y Tình sẽ là quán quân lần này.

- Ngay cả Trần Việt cũng không đánh lại cô ta. Tên Mộc gia kia lên cũng nhận thất bại mà thôi

- Không ngờ Viễn gia lại có một cao thủ khủng bố đến thế. Trong Kim gia của tôi người lợi hại nhất cũng chưa chắc thắng được cô ta.

Rất nhiều lời bình luận được đưa ra, mọi người đều nhất trí công nhận sự đáng sợ của Viễn Y Tình. Ngay cả Mộc Quốc Thái cũng nhìn Mộc Bình của mình rồi thở dài. Đối thủ của đứa cháu lão chính là người trong Chân Võ Môn, thật khó có thể lật ngược ván cờ này.

Trái ngược với thái độ của mọi người, Tiểu Hắc tỏ ra vô cùng bình thản. Trừ việc không ngừng xử lý đống bánh kẹo tiếp khách của Trần gia, nó chẳng buồn quan tâm theo dõi bất kỳ trận đấu nào cả. Đối với nó, công phu sư phụ truyền dạy cho Mộc Bình chính là tuyệt đỉnh võ học. Nếu Mộc Bình mà thất bại thì anh ta nên đập đầu vào đậu hũ tự sát cho rồi.

Trận đấu chung kết cuối cùng cũng chuẩn bị bắt đầu, đứng đối diện nhau Mộc Bình không nói gì mà chỉ mỉm cười chắp tay chào một cách đúng lễ.

- Ngươi quá yếu, nếu không muốn lãnh hậu quả như tên vừa rồi thì hãy sớm tự đầu hàng đi.

Vẫn là kiểu nói chuyện không đặt đối thủ vào trong mắt của Viễn Y Tình. Có điều Mộc Bình không giống Trần Việt, anh ta không hề tỏ ra nóng giận mà rất chậm rãi đáp lại:

- Người của Mộc gia xưa nay không bao giờ có việc chưa chiến mà hàng. Xin Viễn cô nương cứ ra tay đi.

- Đúng là một lũ ngốc như nhau, tỏ ra mình có khí phách. Đã vậy ta sẽ cho ngươi thấy hối hận vì quyết định của mình.

Dứt lời, Viễn Y Tình lại dùng đến võ công kỳ lạ của mình tiến thẳng đến Mộc Bình. Lần này, cô ta muốn kết thúc thật nhanh nên không hề tỏ ra cẩn trọng lưu thủ nữa. Dù sao thì ngoài Trần Việt, cô ta không cần phải e ngại bất kỳ người nào khác.

Khi mọi người đang nghĩ đến cảnh Mộc Bình sẽ bị đối phương đánh gục dễ dàng thì anh ta bấy giờ mới bắt đầu phản ứng lại. Dưới con mắt của gần cả trăm người, Mộc Bình ung dung di chuyển trước những đòn tấn công quỷ dị của Viễn Y Tình. Từ ngoài nhìn vào, người ta sẽ có cảm giác hai người này đang nhảy múa với nhau chứ không phải đang đấu võ.

Màn vũ điệu hòa hợp này không kéo dài được bao lâu khi Mộc Bình bắt đầu tăng tốc độ của mình lên. Lúc đầu, Viễn Y Tình còn nắm bắt được vị trí của đối phương để tấn công, hiện tại cô ta cảm giác như mình chỉ còn bắt kịp tàn ảnh của tên kia mà thôi. Một nỗi sợ hãi dần dần dâng lên trong lòng của cô nàng kiêu ngạo của Viễn gia này.

Từ khi còn bé, Viễn Y Tình đã được một vị đạo cô ở Thanh Hà Môn phán định tư chất rất tốt và được đưa về môn phái tu luyện. Sau mười năm không ngừng cố gắng, cô ta đã đạt được tu vi nhân cấp đỉnh phong, được liệt vào những đệ tử ngoại môn xuất sắc nhất. Lần này chỉ cần cô ta có thể đem Dạ Lan Thảo về hiếu kính cho chưởng môn thì sẽ được môn phái dốc lòng hỗ trợ để tu vi tiến vào hoàng cấp, trở thành nội môn đệ tử chính thức.

Tuy chưa bước vào hoàng cấp nhưng Viễn Y Tình luôn tự phụ khinh công của mình không thua kém đệ tử nội môn. Thật không thể tưởng tượng ra cô ta lại đang phải chật vật về phương diện này trước một người trẻ tuổi lạ mặt đến từ một gia tộc khác.

- Không, không thể nào. Tại sao ngươi lại có thể nhanh hơn ta?

Lần đầu tiên từ khi tỷ võ diễn ra, mọi người mới thấy Viễn Y Tình thất thố đến phải gào thét lên. Người ngoài cuộc không hiểu, chỉ có cô ta mới biết mình đang tuyệt vọng đến mức nào khi đối thủ lại đẩy nhanh tốc độ lên một lần nữa. Giờ phút này, đừng nói là tàn ảnh, ngay cả bóng dáng của Mộc Bình cô ta cũng không còn theo kịp nữa rồi.

Đến thời điểm này, cô nàng mới nhận ra được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân. Tên thanh niên Mộc gia kia chỉ dùng bộ pháp tra tấn cô ta chứ không cần dùng bất cứ đòn thế nào để tấn công cả. Chỉ dùng bộ pháp có thể khiến đối phương phải khuất phục, đấy mới là cao thủ thật thự. Nếu để cho kẻ đó ra tay, há chẳng phải Viễn Y Tình cô ta có mười cái mạng cũng khó mà bảo toàn sao.

Viễn Y Tình cảm nhận được rất rõ ràng Mộc Bình vẫn đang áp sát cô ta, chỉ là anh ta không muốn ra tay mà thôi. Cái cảm giác mình như cá trên thớt lúc nào cũng có thể bị đối phương đánh gục khiến cô ta điên tiết lên, không còn ý chí chiến đấu nữa. Sau cùng, cô ta cũng bất lực ngồi khuỵa xuống, hai mắt đờ đẫn, môi khẽ mấp máy một câu:

- Tôi... thua rồi.

Câu nói của Viễn Y Tình vừa thốt lên khiến cho ai nấy đều phải giật mình kinh ngạc. Người dưới võ đài tu vi còn kém thì không thể quan sát rõ tình huống, chỉ có vị trọng tài đứng ngay trên võ đài cộng với Văn tiên sinh và Tiểu Hắc là ba người biết rõ những gì thật sự đã diễn ra.

Lúc này, Mộc Bình cũng đã dừng lại. Anh ta khẽ mỉm cười đứng trước Viễn Y Tình, khuôn mặt không hề có chút chế giễu hay đắc ý vì chiến thắng của mình. Mộc Bình chỉ đơn giản đứng đó, tâm tình bình lặng như một hồ nước mùa thu. Chỉ là phía sau hồ nước đó ẩn hiện một cổ khí thế sắc bén tựa như bảo kiếm tuyệt thế đang chờ ngày được ra khỏi vỏ.