Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 118: 118: Một Đám Ruồi Bọ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tọa lạc trên Kiếm Sơn, một ngọn núi cao có hình dạng như thanh trường kiếm dài chỉa thẳng lên trời xanh ở Dã Trữ, Mạc Kiếm Môn giống như mọi môn phái Chân Võ Môn khác đều lựa chọn xa lánh ánh mắt của người thế tục.

Cũng vì lý do này mà mỗi khi cần phải trao đổi với người ngoài sẽ gặp nhiều khó khăn.

Trạm phát tín hiệu trong môn phái chính là thứ duy nhất kết nối họ và người của quân đội mỗi khi có việc nguy cấp.

Hiện tại, máy truyền tin đã bị nội gián phá hủy.

Để có được cú điện tín cầu cứu, xem ra người của Mạc Kiếm Môn chỉ có cách liều mạng để phá vòng vây.

Tiếc là chân núi kẻ địch đã bao vây trùng trùng điệp, cho dù là huyền cấp cao thủ muốn đột phá cũng không phải dễ dàng.

Thị tứ lớn nhất gần Kiếm Sơn là một khu nhà trọ, quán ăn được người dân tự ý dựng lên để tiếp các đoàn khách du lịch đến tham quan.

Thường thì vùng rừng núi nơi đây cũng được xem là một thắng cảnh có tiếng nên lượng du khách cũng rất khả quan.

Đủ để người dân địa phương thu về một khoản lợi nhuận mưu sinh không nhỏ.

Do là khu phục vụ du lịch dã ngoại nên nhà trọ nơi này không quá sang trọng, song lại không thiếu phòng ốc.

Đặc biệt là trong cảnh chiến tranh bùng nổ thì làm gì có người dân nào không tim không phổi lại đi du lịch ngắm cảnh được.

Thế mà khi Tiểu Hắc và Mộc Bình đến nơi lại chẳng tìm ra được một chỗ trú chân nào.

Tất cả những quán trọ đếu treo biển hết phòng, dù là nhà củi cũng đã có ngươi bao trọn.

Bất đắc dĩ không còn cách nào, hai huynh đệ quyết định ăn một bữa rồi tìm cách sau.

Khi họ bước vào một quán ăn bình dân đông đúc, Tiểu Hắc liền nhìn ra ngay điều bất thường.

Nó khẽ đưa mắt sang Mộc Bình nói nhỏ:

- Sư huynh, người trong quán tất cả đều là võ giả, một số ít là hoàng cấp cao thủ, lại ăn mặc trang phục theo từng nhóm khác nhau.

Không tỏ ra ngạc nhiên, Mộc Bình vẫn bình tĩnh lựa chọn một chiếc bàn trống trong góc.

Sau khi an vị, anh ta mới nhỏ giọng giải thích cho sư đệ của mình:

- Gia gia ta có nói ngoài Ngũ Hợp Phái là năm môn phái mạnh mẽ nhất ở nước Yên, ai nấy cũng biết đến họ, còn có không ít tiểu môn phái thực lực kém xa, công pháp tầm thường, do một số hoàng cấp cao thủ tán tu thành lập.

Bọn họ thường sẽ lựa chọn phụ thuộc vào một trong các đại phái, chỉ có số ít là trung lập.

Gật gù như đã hiểu, Tiểu Hắc liền nhanh tay gọi rất nhiều món ăn, tính cách ham ăn của tiểu tử này vẫn không từ bỏ được.

Còn lý do vì sao mấy môn phái này lại tụ tập ở đây thì không quá khó để đoán ra.

Mạc Kiếm Môn đang lâm nguy, những kẻ đến thừa cơ nhà cháy hôi của ở đâu cũng có cả.

Kỳ thực, Tiểu Hắc vẫn đang dùng thính giác hơn người âm thầm nghe ngóng đối thoại của mọi người trong quán.

Trước sự xuất hiện của Mộc Bình và Tiểu Hắc, đám giang hồ võ lâm chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục uống rượu nói chuyện rơm rả.

Điều này cũng không có gì đặc biệt, bởi vì một thanh niên và một đứa nhóc thì có thể là đại nhân vật gì cơ chứ.

Món ăn sau vài phút đã được dọn lên, đi đường xa nên hai người ăn uống rất ngon miệng.

Khoảng thời gian một tuần trà, một nhóm người mặc trang phục màu xanh nhạt bước vào quán, bỗng nhiên không khí trở nên khác lạ.

Nhìn ánh mắt bất thiện của các bàn ăn khác, Tiểu Hắc cười nhạt nói:

- Xem ra những người này không được chào đón, có kịch hay để xem rồi.

Đúng như Tiểu Hắc nhận định, một gã hoàng cấp sơ kỳ cầm đầu một nhóm người đứng dậy quát lớn:

- Phiêu Vũ Khang, Mạc Môn các ngươi cũng dám xuất hiện ở đây.

Không sợ có đi không có về sao?

Từ trong đám người áo xám nhạt, một vị trung niên nhân tóc đã lấm tấm bạc dũng mãnh bước ra trả lời:

- Tương Hoàn, ngươi đừng tưởng ai cũng là kẻ ham sống sợ chết.

Tổ sư của môn phái của chúng ta vốn xuất thân từ Mạc Kiếm Môn, nay chủ môn gặp nạn chúng ta sao có thể làm ngơ.

Nếu các ngươi dám ngăn cản thì đừng trách Phiêu mỗ vô tình.

- Khẩu khí thật lớn, bọn ta đều vì hiệu triệu của Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái đến góp một phần trợ lực.

Được rồi, các vi, chúng ta hãy giải quyết bọn không biết thời thế này để lập công với hai đại môn chủ nào.

Ỷ vào lợi thế về quân số, gã hoàng cấp họ Tương cười lạnh hô hào các môn phái khác cùng ra tay.

Nếu tính cả những người khác trong khu vực nhà trọ xung quanh thì có đến chục tiểu phái, một mình Mạc Môn lại đơn thân độc mã đem chúng đệ tử đến đây.

Nói về nghĩa khí, đã xứng đáng được người đời thán phục.

- Chúng đệ tử nghe lệnh, chúng ta dù hi sinh cũng phải chiến đến cùng, vì chủ môn quyết không từ nan.

Rút thanh kiếm của mình ra khỏi vỏ, Phiêu Vũ Khang hiên ngang không hề sợ hãi lớn tiếng ra lệnh môn chúng.

Phía đối diện, đám người trong quán đã sẵn sàng.

Bên ngoài, người của các tiểu phái khác cũng lục đυ.c kéo đến.

- Thật là ồn ào quá, ăn một bữa cơm cũng bị một đám ruồi bọ quấy nhiễu.

Ngay khi đánh nhau sắp diễn ra, một giọng nói mang theo ý tứ khó chịu vang lên.

Theo phản ứng, tất cả đều nhìn về phía bàn ăn trong góc, nơi có một thanh niên trẻ tuổi và một đứa trẻ đang ăn uống như hổ đói.

- Tiểu tử, ngươi nói ai là ruồi bọ?

Một tên nhân cấp ngồi bàn kế bên bước đến định túm lấy áo của Mộc Bình, kết quả là gã ta chưa kịp chạm đến đã bị một chưởng đánh bay vào vách tường.

Phủi tay một cái Mộc Bình cười nhạt nói:

- Ruồi bọ chính là ruồi bọ, không chịu nổi một kích.

- Khốn kiếp, gϊếŧ nó cho ta.

Một tên hoàng cấp hình như là người đứng đầu của đám người cùng chung môn phái với tên vừa bị đánh bay kia tức giận chỉ vào Mộc Bình mắng to.

Ngay khi hắn ta vừa dứt lời thì một tia chớp lóe lên, chỉ thấy Mộc Bình như một bóng ma tiến thẳng đến vung ra một kiếm.

Hành động gọn gàng và tốc độ đến mức khi mọi người kịp nhận thực thì anh ta đã trở về vị trí cũ rồi

Tiếp đó, cả quán ăn chợt lặng người như rơi vào hầm băng, ai nấy mặt mày đều trắng bệch.

Còn tên vừa hổ báo kia đã bị chẻ đôi ngọt xớt, quan trọng là đối phương ra tay nhanh đến nổi hoàng cấp sơ kỳ cao thủ không có một chút phản ứng nào cả, thật là quá đáng sợ.

- Ngươi..Ngươi là ai?

Tương Hoàn là kẻ duy nhất dám mở miệng ra lúc này.

- Ta họ Mộc.

- Ngươi là khoái kiếm Mộc Bình.

Không, là tiền bối, xin cậu giơ cao đánh khẽ, là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn.

Kiến thức của đám người ở đây đều không cạn.

Danh tiếng Mộc Bình đã trở thành truyền thuyết, cũng như là cấm kỵ của tất cả môn phái lớn nhỏ.

Nếu kẻ nào dám chọc phải vị thiếu gia họ Mộc kia thì sẽ bị trục xuất môn phái ngay.

Người ta ngay cả Ẩn Sát cũng không làm gì được, hoàng cấp hậu kỳ cả chục người vây đánh cũng không gϊếŧ nỗi thì ai mà dám mạo phạm cơ chứ.

ngại mạng mình quá dài rồi sao?

- Sư huynh ta làm người không phải không nói đạo lí.

Ngươi đến đây! Chúng ta muốn hỏi chuyện một chút, nếu ngươi làm chúng ta hài lòng thì sư huynh ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Tiểu Hắc bấy giờ mới lên tiếng.

Tuy nhìn bề ngoài nó chỉ giống đứa trẻ đi theo góp vui, nhưng dù là người hầu bên cạnh đệ nhất cao thủ trẻ tuổi nước Yên cũng là địa vị mà bọn người trong quán không thể sánh bằng.

- Vâng, xin Mộc tiền bối cứ hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ cung khai toàn bộ, không dám giả dối nửa lời.

Tương Hoàn hai tay thủ lễ, cúi người tiến vội đến.

Rót một ly trà nóng thưởng thức, Mộc Bình cố tỏ ra phong phạm cao nhân bắt đầu tra hỏi.

- Ta muốn biết tại sao các ngươi tụ tập tại nơi này, tổng cộng có bao nhiêu tiểu phái đã đến đây.

- Bẩm tiền bối, hiện tại ở khu vực ngoại vi Kiếm Sơn có khoảng mười một môn phái đã tụ hội.

Một số là theo lời hiệu lệnh của Thanh Hà Môn, số còn lại thì chỉ đến quan chiến giống như Tinh Hoa Phái của tiểu nhân.

Nghe đến cái tên môn phái của đối phương nghe thật kiêu, Tiểu Hắc suýt tí thì phun hết cả đồ ăn trong miệng ra.

Mẹ nó chứ, một tiểu phái chỉ có mỗi một gã hoàng cấp cũng tự xưng là tinh hoa, cười đau bụng chết lão tử mất.

Nhìn ra nét chế giễu của Tiểu Hắc và Mộc Bình, Tương Hoàn mặt hơi xấu hổ giải thích thêm:

- Thật ra không chỉ có mỗi môn phái của tiểu nhân, mà nhiều môn phái khác cũng lấy tên gọi rất bá khí như ...

- Ngưng, ta không muốn nghe mấy lời nhảm nhí.

Nói cho ta biết về tình hình giao chiến giữa Mạc Kiếm Môn và hai môn phái kia như thế nào.

Mộc Bình không có tâm trạng nghe lời thừa thải liền lên tiếng cắt ngang.

Cái gì mà quan chiến, nói trắng ra chính là một bọn muốn thừa nước đυ.c thả câu thôi.

- Bẩm tiền bối, theo như tiểu nhân được biết thì phía Mạc Kiếm Môn đã tổn thất không ít đệ tử.

Ngay cả trưởng lão trong phái cũng đã tử thương vài người, tình hình hết sức không ổn.

Bọn họ chỉ đang cố dựa vào sơn môn để cố thủ, nhưng nhiều lắm cũng chỉ gắng gượng được thêm vài hôm nữa.

Những môn phái chịu lệnh của Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái cũng đến để tiếp viện, chuẩn bị cho đột tổng tiến công sắp tới.

Xem ra tình cảnh của Mạc Kiếm Môn đã vô cùng nguy cấp, Mộc Bình tỏ ra trầm tư nguy ngẫm.

Muốn cứu viện có hiệu quả thì cần phải nắm rõ tình hình, mà thông tin là thứ mà hai huynh đệ họ đang thiếu nhất lúc này.

- Tại sao Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái lại hợp tác đánh Mạc Kiếm Môn.

Theo ta được biết thì Ngũ Hợp Phái xưa nay vốn là liên minh, dù có tranh đấu cũng không bao giờ náo đến dốc toàn lực ra khai chiến chứ?

Tuy đã biết Hổ Lưu Phái và Thanh Hà Môn tạo phản nhưng Tiểu Hắc vẫn tỏ ra không biết gì lên tiếng dò hỏi.

- Về vấn đề này tiểu nhân có nghe được một vài tin quan trọng.

Tương Hoàn tỏ ra thông minh giả vờ nhỏ giọng nói với Mộc Bình và Tiểu Hắc, giống như mật báo lấy lòng.

Chiêu trò này của gã khiến cho Tiểu Hắc cười nhạt lên tiếng:

- Ngươi cứ nói hết những gì mình biết ra.

Nếu thông tin của ngươi có ích, nói không chừng bọn ta còn có chỗ tốt cho ngươi.

Nghe đến chỗ tốt, hai mắt họ Tương sáng lên, gã vội vàng cảm tạ rồi trả lời:

- Vâng, theo tiểu nhân được biết thì Thanh Hà Môn đã đầu nhập vào thế lực Trữ gia đang đóng quân tại Lĩnh Tây, còn Hổ Lưu Phái đã tuyên bố ủng hộ Tấn quốc.

Chưởng môn Mạc Kiếm Môn là người chính nghĩa ái quốc nên đã lên án kịch liệt hai môn phái kia, kết quả là xảy ra xung đột.

- Tốt..tốt..tốt.

Bán nước cầu vinh, một lũ phản tặc.

Thốt liền ra ba chữ tốt, ánh mắt của Mộc Bình long lên, sát khí bỗng nhiên tỏa ra.

Anh ta liếc nhìn Tương Hoàn khiến gã ta toàn thân run lên, cảm giác như bị một con mãnh thú nhìn vào.

Dù đã biết trước nhưng Mộc Bình vẫn không giữ được bình tĩnh.

Phản thần tặc tử, là người trung nghĩa, ai cũng muốn trừng trị một phen.

- Trên đường đến đây, ta nhìn thấy nhiều làng trấn đã bị cướp phá, gϊếŧ chóc.

Không phải đó là kiệt tác của các ngươi đấy chứ?

Trợ Trụ vi ngược đã đáng tội chết, bọn người giang hồ này lại dám lợi dụng tình thế đất nước bất ổn mà cướp bóc, gϊếŧ hại dân lành.

Mộc Bình chỉ bất ngờ chất vấn một câu liền khiến cho nhiều người giật thót lên, không cần nói cũng nhìn rõ đáp án trên khuôn mặt bọn chúng.

Biết tình hình không ổn, những môn phái kia vừa nghe nhắc đến mình liền sợ hãi định bỏ chạy ra ngoài.

Xui cho bọn chúng, đám người Mạc Môn lại đang đứng chặn ngay cửa, không để cho một kẻ nào có cơ hội đào tẩu.

Chưa đầy mười phút sau, hơn một nửa người trong quán đã trở thành những cái xác không hồn, máu tươi chảy lên láng khiến cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục.

Những kẻ đầu hàng thì bị trói lại, chờ đem về sẽ do quân đội xử lí.

Không có ý dừng lại, Mộc Bình lại ra lệnh cho Tương Hoàn đưa mình đi hai tiểu môn phái còn lại đang nghỉ ngơi trong khu nhà trọ.

Xử lí tất cả xong xuông, Mộc Bình và Tiểu Hắc, đám người Mạc Môn cùng với Tương Hoàn đang ngồi trong một quán rượu nhỏ khác.

- Sư huynh, ngươi cũng quá xúc động rồi.

Đệ chưa từng thấy huynh động sát tâm như vậy.

Gấp một miếng thịt cho vào miệng, Tiểu Hắc vẫn ăn uống ngon lành trong khi người khác vẫn còn đang ám ảnh cảnh tượng máu tanh vừa diễn ra.

- Hừ, đối với tội phản quốc, chỉ có xử tử thì chúng mới xứng đáng với tội trạng.

Mộc Bình ngữ khí vẫn còn bạo nộ, tâm cảnh trở nên bất ổn dữ dội.

- Người tu kiếm đạo phải giữ tâm thanh tĩnh, không được để sát tâm xâm chiếm

Đặt một tay lên vai của Mộc Bình, Tiểu Hắc khẽ truyền linh lực vào giúp cho anh ta tỉnh táo lại, sát khí cũng bị xua tan.

Tiên và ma cách nhau chỉ một gang tấc, nếu không cẩn thận, người tốt cũng đọa nhập ma đạo lúc nào không hay.
« Chương TrướcChương Tiếp »