Chương 45: Phát hiện kinh hỉ

Editor: Vương Chiêu Meo

Nhà kính đã xây dựng xong, ra hình ra dáng. Dận Nhưng vô cùng hài lòng. Hiện giờ đã là tháng 10, lúc này mới tạo nhà kính thì hơi muộn, nhưng vẫn còn hơn là không làm gì.

Dận Nhưng bắt đầu vơ vét người biết trồng trọt ở trong cung.

Cung nữ đều giống nhau, tuyển từ bao y nô tài đi lên. Đừng có nhìn bao y là nô tài, trong nhà không nhất định là nghèo đâu. Phần lớn bọn họ điều kiện không tồi, có vài người thậm chí còn phú quý và có địa vị nữa cơ. Thân phận thấp ở đây chỉ là so với vương công quý tộc. Bọn họ không phải là bá tánh bình thường, càng không thể kêu là nghèo khổ. Bởi vậy, các cô gái sinh ra trong những gia đình này không có khả năng biết trồng trọt.

Bọn thái giám lại là tình huống khác. Trừ bỏ số ít người có hoàn cảnh gia đình có tội, còn lại phần lớn đều là bị bán vào cung, thân thế rất đáng thương, bới ra thì đầy người sinh ra trong gia đình nông dân nghèo khó.

Dận Nhưng cho người truyền tin tức ra, liền có không ít người tới đây bẩm báo, hoặc là tự đề cử mình. Dận Nhưng không có khả năng nhận hết, dứt khoát ra bài thi, bên trên đều là vấn đề về việc đồng áng, lại sai sử Tiểu Trụ Tử đi điều tra dò hỏi thêm.

Vừa thi sàng lọc vừa điều tra thêm như vậy, cuối cùng giữ lại bốn người, trong đó, biểu hiện xuất sắc nhất là Mạnh Cát Tường.

Theo lời cậu, Mạnh gia tuy là hộ nông dân, tổ tiên lại từng là cử nhân. Tích lũy nhiều năm, tuy gia cảnh suy tàn rất nhiều, thì vẫn còn không ít đồng ruộng, đứng đầu trong thôn. Mẹ đẻ Mạnh Cát Tường mất sớm, cha Mạnh liền cưới vợ kế, mẹ kế còn mang theo một cậu em trai kế (kế đệ). Ban đầu, cha Mạnh không thích đứa con riêng này, suốt ngày nhìn chằm chằm, sợ vợ kế thiên vị con trai ruột, khắt khe Mạnh Cát Tường.

Nào biết, năm thứ hai, mẹ kế liền sinh tiểu đệ đệ. Hai người có cốt nhục chung, tâm tư cha Mạnh dần bị lung lạc. Cuộc sống của Mạnh Cát Tường bắt đầu khổ sở từ đây.

Bởi vì mẹ kế và kế đệ đều biết ăn nói, am hiểu diễn trò, nên sau này, Mạnh Cát Tường trở thành kẻ dư thừa trong nhà, chưa nói đến không so được với cậu em trai ruột, mà ngay cả so với người không có cùng huyết mạch Mạnh gia như kế đệ, cậu vẫn còn kém xa vạn dặm.

Từ lúc 8 tuổi, cậu đã bắt đầu đi theo cha xuống ruộng làm việc, còn nhỏ tuổi mà đã bị sai sử như một lao động trưởng thành. Làm được nhiều nhất, được ăn ít nhất. Cứ thế qua ba năm, vào năm cậu 11 tuổi, cha cậu cân nhắc muốn cải thiện cuộc sống trong gia đình, bèn cầm hết toàn bộ tài sản của gia đình đi ra ngoài buôn bán, hy vọng có thể kiếm được một khoản tiền lớn cho cậu em ruột đi học, khôi phục vinh quang của tổ tiên.

Nhưng mà, cha cậu căn bản không phải là người làm được việc lớn, mất trắng tiền trong tay không nói, còn nợ nần chồng chất. Chủ nợ tới đòi, tuyên bố không có tiền thì lấy đất mà gán nợ. Mà đất lại là trái tim, là sinh mệnh của gia đình người nông dân. Trong nhà chẳng còn gì cả, lại mất đất nữa thì cuộc sống phải làm sao đây?

Mẹ kế sợ cha Mạnh thật sự bán đất, hoặc đánh chủ ý lên trên người kế đệ, liền trước tiên lừa cậu ra khỏi cửa, bán cậu đi, còn bán tới nơi được giá tốt. Chỗ nào có thể mua người với giá cao đây? Ngoài bán cho kỹ viện làm trai bao, thì chỉ còn trong cung. Cứ như vậy, Mạnh Cát Tường trở thành thái giám.

Dận Nhưng nghe xong thì thổn thức một trận. Quả nhiên, nơi nào cũng không thiếu cặn bã.

Có điều, làm cho Dận Nhưng vui sướиɠ chính là Mạnh Cát Tường rất thông minh, suy nghĩ rất linh hoạt. Bởi vì không được người nhà đối xử tử tế, Mạnh Cát Tường thường xuyên ngẩn người ở đồng ruộng, có đôi khi vừa ngồi xuống là ngồi cả một ngày. Thời gian dài, cậu chán muốn chết, bèn bắt đầu học cách quan sát những sự vật xung quanh, ví dụ như lúa chẳng hạn. Cậu phát hiện, khi lúa nở hoa, nhụy hoa lại không giống với các loại hoa khác.

Cậu nghe người nuôi ong trong thôn nói, hoa cũng phân hoa đực, hoa cái. Ong mật hút mật hoa, cũng là giúp cho hoa thụ phấn, như thế mới kết quả được. Không có mấy loại ong mật, bươm bướm, thì cho dù cây ăn quả có nở hoa, cũng không thể kết quả được. Người nuôi ong còn dạy cậu cách phân biệt hoa, dạy cậu cách thụ phấn.

Từ từ, cậu bắt đầu phát hiện vì sao hoa lúa lại khác biệt, vì trong một bông hoa vừa có nhụy đực, vừa có nhụy cái.

Cậu nói suy đoán này cho người trong thôn, không một ai phản ứng với cậu, còn nói cậu ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm. Từ đó về sau, cậu không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn luôn ghi tạc chuyện mới lạ này trong lòng.

Dận Nhưng nghe thấy mà trợn mắt há mồm. Cậu trò chuyện với cả bốn người họ, từ thân thế, gia đình đến những chuyện thú vị của đồng ruộng. Ba người kia thường thường, không có chuyện gì lạ, không nghĩ tới lại phát hiện được kinh hỉ trên người Mạnh Cát Tường.

Đây là một nhân tài đó. Bây giờ đã phát hiện được hoa đực hoa cái, lại còn hiểu được biện pháp thụ phấn nhân tạo.

Mạnh Cát Tường trăm triệu lần không nghĩ tới biết trồng trọt lại là một ưu thế, bằng cách này, cậu trở thành người bên cạnh Thái tử điện hạ. Có nằm mơ cũng không dám nghĩ! Vì thế, cậu càng cố gắng làm việc hơn nữa.

Dận Nhưng để cho họ trồng mấy thứ rau dưa, còn bản thân tự vạch ra một mảnh, đem đủ các loại hạt giống lương thực mà Sách Ngạch Đồ sưu tầm được trồng vào đó.

Cái gì mà lều lớn gieo trồng rau xanh dưa cải, đó đều là nhân tiện! Mục đích chân chính của cậu chính là trồng lương thực đó!

Tuy nói có thể chờ đầu xuân sang năm, thời tiết ấm áp thì trồng sau cũng được, nhưng nếu làm vậy, chờ đến khi ra mạ, sợ là đã sớm bỏ lỡ thời gian gieo trồng. Thành quả cũng chỉ có thể nhìn ở mảnh đất thí nghiệm nhỏ này, muốn khai phá ruộng thí nghiệm còn phải chờ đến sang năm. Chờ sau khi ruộng thí nghiệm có thành quả, lại mở rộng quy mô cả nước thì mất thêm một năm nữa. Đây là tính trên tình huống thuận lợi mọi đường.

Thời gian quá dài. Lương thực là gốc rễ của đất nước, do vậy càng sớm làm thì càng tốt.

Sau khi tự tay vùi hạt giống cuối cùng xuống đất, Dận Nhưng đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướиɠ.

Cậu rất coi trọng nơi này, mỗi ngày đều dặn dò bốn người Mạnh Cát Tường, còn an bài thêm bốn người cho họ dạy bảo, phụ giúp họ làm việc. Không chỉ có thế, mỗi ngày cậu đều đến dạo một vòng trong nhà kính, quan sát tình hình nảy mầm, sau đó ngồi xổm bên hạt giống mà nhìn chờ mong, trong lòng lẩm bẩm.

Hạt giống nhỏ ơi, vì các ngươi mà ta đã tốn biết bao công sức rồi. Các ngươi hãy hiểu cho ta, cố gắng sinh trưởng, cố gắng nảy mầm đi! Ngàn vạn lần không thể xảy ra sự cố gì. Nhân dân cả nước có thể được ăn no bụng hay không đều trông chờ vào các ngươi!