Chương 43: Huệ tần dạy bảo Dận Thì

Editor: Vương Chiêu Meo

Nếu là Huệ tần trước kia, nàng sẽ nghĩ, không học theo được thì thôi, không cần miễn cưỡng. Cuộc đời còn dài, ai biết được ngày mai sẽ ra sao? Lúc này được sủng ái, không có nghĩa là cả đời được sủng ái. Hiện giờ, hai đứa còn bé, còn cả một thời gian dài cơ mà! Dận Thì không phải là không có ưu điểm khác. Thằng bé hoàn toàn có thể thay đổi con đường đi tới.

Nhưng hiện tại, Huệ tần cảm thấy, sợ là không thể như thế.

Nàng nhìn về phía Dận Thì:

- Trong mắt con chỉ nhìn thấy Hoàng thượng đối xử tốt với Thái tử, chỉ nghĩ Hoàng thượng bất công thôi sao?

Dận Thì ngẩng đầu, thần sắc mê mang, không hiểu ý là gì.

- Thái tử nhỏ hơn con hai tuổi, lại có công lao lớn bên người. Con có ư?

Dận Thì nhíu mày:

- Ý ngạch nương là chuyện đồng hồ với thủy tinh ấy à? Bản vẽ đồng hồ rõ ràng là Nam tiên sinh vẽ ra, còn thủy tinh là Sách Ngạch Đồ chế tạo.

- Nhưng Nam tiên sinh nghiên cứu bản vẽ đồng hồ là vì Thái tử cảm thấy hứng thú, tháo dỡ đồng hồ để thảo luận với hắn, mới làm cho hắn có cơ hội này. Phương pháp chế tạo thủy tinh càng là do Thái tử đưa cho.

- Cái phương pháp ấy là nó viết linh tinh, đánh bậy đánh bạ!

Vẻ mặt Huệ tần nghiêm khắc:

- Vậy cũng vẫn là nó viết! Nó đều tham dự vào, còn là tác dụng mấu chốt. Hai công lao kia không thiếu công sức của nó. Huống gì, Sách Ngạch Đồ là thúc công nó, tộc Hách Xá Lí kiên định đứng bên cạnh nó.

Dận Thì cắn răng khó chịu:

- Chẳng qua là số nó may thôi!

- Số may cũng là một loại bản lĩnh. Con có nghĩ tới không, giờ nó còn chủ trương để cho Lưu thái y nghiên cứu bệnh đậu mùa, thậm chí còn phái Sách Ngạch Đồ đi giúp đỡ. Còn bản thân nó thì tạo nên nhà kính. Nếu hai cái này cũng thành công thì sẽ ra sao?

Dận Thì không tin:

- Ngạch nương, người có thể đừng có buồn lo vô cớ như thế được không. Thái tử có thể mân mê ra đồng hồ với thủy tinh đều là do vận cứt chó. Cái vận cứt chó này dẫm được một lần là đủ rồi, dẫm hai lần là do ông trời mù mắt. Chẳng lẽ ông trời có thể luôn luôn mù mắt à? Bệnh đậu mùa đã xuất hiện bao nhiêu năm nay, là có thể dễ dàng khắc chế hay sao? Càng đừng nói ý tưởng mùa đông trồng được rau xanh, nếu mà truyền ra bên ngoài, có ai không nói một câu ảo tưởng đâu? Cũng chỉ có Hoàng a mã dung túng cho nó, để cho nó làm loạn, khiến cho cửa sổ thủy tinh của mọi người đều phải làm sau.

Nói đến đây, Huệ tần cũng rất khó chịu. Hiện giờ, có ai mà không mong ước cửa sổ làm bằng thủy tinh đâu. Toàn bộ trong cung, ngoài Thái Hoàng Thái hậu, Thái hậu và Hoàng thượng ra, cũng chỉ có Thái tử là có. Không chỉ như thế, Thái tử được cửa sổ thủy tinh, còn mân mê xây cái nhà kính. Vì thế, cửa sổ thủy tinh của bọn họ đều bị dịch ra sau.

Nhưng mà, khó chịu thì khó chịu, Huệ tần sẽ không tùy tiện nói ra như Dận Thì, huống hồ, nàng còn có chuyện càng lo lắng hơn.

- Không nói đến mấy thứ này, cho dù chuyện của Lưu thái y hay chuyện trồng rau mùa đông đều không thành, thì chỉ riêng chuyện làm ra đồng hồ với thủy tinh đã không thể khinh thường rồi. Con có biết bây giờ trên triều đình, người ta khen ngợi nó nhiều như thế nào không?

Trong lòng Dận Thì nghẹn muốn chết. Đương nhiên là cậu ta biết một ít chuyện.

Huệ tần lại hỏi:

- Nếu là những chuyện khác, có lẽ chúng ta còn có thể nghĩ cách để di dời một phần công lao lên người con. Nhưng, những chuyện này đều cần thiên thời địa lợi nhân hòa, hoàn toàn bằng vận may. Chúng ta phải vượt qua nó như thế nào?

Nàng vốn tưởng rằng, Dận Thì lớn hơn Dận Nhưng hai tuổi, có thiên phú cưỡi ngựa bắn cung hơn hẳn. Thân phận Thái tử của Dận Nhưng tuy rằng quý trọng, lại cũng là một loại gông cùm xiềng xích, vì với thân phận này, Dận Nhưng không có khả năng hành quân đánh giặc. Dận Thì lại có thể. Chỉ cần Dận Thì lập được quân công, nắm giữ binh quyền trong tay, là có tương lai. Hiện giờ, xem ra kế hoạch này sợ là phải sửa đổi rồi.

- Bảo Thanh! Ngạch nương biết con trưởng thành rồi, không muốn làm ra vẻ trẻ con, không quen nhìn hành động đáng xấu hổ của Thái tử. Nhưng, con phải nhìn rõ thế cục. Thái tử đã có công lao bên người, điểm này chúng ta nếu không so được, không đuổi kịp được, thì càng không thể để nó ôm hết yêu thương của Hoàng thượng được. Như thế, sự chênh lệch giữa con và nó sẽ càng ngày càng lớn.

Huệ tần kéo Dận Thì tới bên người, trịnh trọng nói với cậu ta:

- Qua năm, con đã 9 tuổi. Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Chuyện nên hiểu đều đã hiểu. Ngạch nương chỉ hỏi con một câu, con có cam nguyện thần phục Thái tử, sau này an ổn làm một thủ hạ của nó, làm một người cùng tông thất với nó?

Cả người Dận Thì chấn động, nhìn Huệ tần một lúc lâu, cắn răng nói:

- Con không muốn!

Huệ tần cười rộ lên:

- Tốt! Vậy con phải nghe ngạch nương. Đầu tiên, con phải quản lý tốt tính tình của mình, đừng có cái gì cũng biểu lộ hết lên mặt như thế, đặc biệt là đối với Hoàng a mã con. Sau này, con phải học được cách tỏ ra yếu thế trước mặt Hoàng a mã con, nói chuyện thật nhiều với Hoàng a mã con, biểu lộ con yêu thương và kính ngưỡng ngài ấy ra sao. Nếu con không biết làm như thế nào thì cứ nhìn theo Thái tử mà học.

Thấy Dận Thì lộ vẻ mặt do dự, Huệ tần nghiêm túc lên:

- Nếu con không muốn làm thì vứt hết mọi tâm tư của con đi, cũng đừng có tranh đoạt dài ngắn với Thái tử. Chỉ cần lo ở chung thật tốt với nó, làm một thần tử trung thành. Như thế thì ta cũng bớt phải lo nghĩ.

Bảo cậu ta phải ở chung thật tốt với Thái tử? Đi nịnh bợ Thái tử, lấy lòng Thái tử?

Dận Thì nắm chặt hai tay. Cậu ta không thể chấp nhận được!

Thấy cậu ta như vậy, Huệ tần rốt cuộc vẫn không đành lòng làm con trai đau lòng, giọng điệu hòa hoãn:

- Chẳng lẽ con không muốn thân thiết với Hoàng a mã con? Không muốn đạt được niềm vui từ Hoàng a mã giống như Thái tử?

Dận Thì cúi đầu, mím môi, sau một lúc lâu nói:

- Ngạch nương, con đã hiểu.

Huệ tần khẽ thở phào, bên môi lộ ra vài phần ý cười.