Chương 25: Sách Ngạch Đồ đáng thương

Editor: Vương Chiêu Meo

- Ta hỏi con, Tiểu Trụ Tử mang cái hộp đựng thứ gì?

Dận Thì lắc đầu:

- Con không biết!

Không biết mà còn nói đúng lý hợp tình như thế. Không để ý chút nào cả! Huệ tần hận sắt không thành thép:

- Thái tử vừa mới nói là nhận được tin tức của Tiểu Trụ Tử, mà Tiểu Trụ Tử lại dâng hộp lên, Hoàng a mã con đã đuổi con ra ngoài, con liền không nghĩ đây là vì cái gì ư? Con không biết tìm cớ để nấn ná thêm ở trong đó hay sao?

Dận Thì: ???

Huệ tần hít một hơi thật sâu, phất tay:

- Thôi, con về trước đi. Muộn rồi mà con tới đây là chuyện không hợp quy củ, đừng để người ta thấy rồi có cớ nói ra nói vào.

Trong lòng nàng lại cân nhắc. Lâu nay Sách Ngạch Đồ không lên triều, không biết là làm cái gì, chỉ tra ra được là đi làm việc cho Thái tử. Hiện giờ xem ra không có đơn giản như vậy.

Càn Thành cung.

Khang Hi nhìn ba dạng chế phẩm thủy tinh thì vui sướиɠ không thôi.

- Hoàng a mã, bây giờ có cái này rồi thì có phải là có thể đưa xuống cho Công Bộ chế tạo hay không?

- Ừ, có thể!

Hai mắt Dận Nhưng sáng long lanh:

- Vậy Hoàng a mã ơi, cái này có thể giúp quốc khố kiếm thêm rất nhiều bạc đúng không?

Khang Hi nhìn cậu:

- Con muốn nói cái gì?

Dận Nhưng mím môi cười hỏi:

- Đây có phải là một chuyện có công rất lớn hay không?

Khang Hi bật cười:

- Con đang muốn xin công lao cho Sách Ngạch Đồ?

- Xin công lao cho thúc công á?

Dận Nhưng trợn tròn mắt, giống như là đang nghe chuyện gì đáng chê cười lắm, mặt tràn đầy không thể tin, càng cảm thấy suy nghĩ này của Khang Hi vớ vẩn vô cùng:

- Làm xưởng chế tạo là chủ trương của con, công thức là con đưa ra, có quan hệ gì tới thúc công đâu. Ngày từ đầu ông ấy đã không tin con rồi, còn nói cái gì mà công lao!

Khang Hi: …..

Nghĩ nghĩ, hình như cảm thấy nói vậy về Sách Ngạch Đồ là không tốt, Dận Nhưng ho khan hai tiếng:

- Nhưng mà, không có công lao thì lại có khổ lao. Dù sao vì việc này, đúng là ông ấy đã vất vả hai, ba tháng nay.

Khang Hi: ……

- Hoàng a mã, con lập được công lớn như thế, người có thể đồng ý một chuyện với con không?

- Chuyện gì?

- Mấy tháng nay con phát hiện, tuy thúc công cảm thấy con đang làm bậy làm bạ, không quá tin tưởng con có thể thành công, nhưng chuyện con phân phó đi làm thì ông ấy vẫn tận tâm tận lực làm cho thỏa đáng. Làm việc rất nhanh nhẹn. Cho nên, người có thể lại đưa ông ấy cho con mượn dùng được không?

Khang Hi: …..

- Con còn có rất nhiều chuyện muốn cho thúc công đi làm đây!

Dận Nhưng nói đến chuyện hôm nay nói chuyện phiếm với nhóm nông dân.

- Con cảm thấy rất có ý tứ. Chờ thêm một thời gian nữa là đến mùa thu hoạch, con muốn thúc công tìm cho con một số loại hạt giống khác tới đây. CÒn cả chuyện trâu bị đậu mùa kia nữa, con cũng khá tò mò, muốn để cho thúc công đi nông thôn hỏi giúp con tình huống cụ thể là như thế nào.

Khang Hi: ….. con lắm ý tưởng thật đấy!

- Ây dà, Hoàng a mã, dù sao thì ở trên triều đình người có đầy người, không thiếu một người như thúc công. Con lại không giống thế. Người hầu hạ bên người con không thể ra cung lâu dài, ở ngoài cung cũng chỉ có mình thúc công là đắc dụng. Người nhìn xem, trong khoảng thời gian này, thúc công không lên triều đình, chuyện của người vẫn có người khác làm. Cho nên, thà là người đưa ông ấy cho con đi. Chờ con dùng xong rồi lại trả cho người, có được không?

Khóe miệng Khang Hi co giật, sắc mặt một lời khó nói hết.

Ngươi coi Sách Ngạch Đồ là thứ gì vậy, lại còn là “cho con mượn”, lại còn là “dùng xong” với “trả lại”. Thế nào mà một đại thần nhất phẩm lại biến thành bồi con nít chơi đồ hàng rồi?

- Hoàng a mã không phản đối tức là đồng ý rồi nhé!

Dận Nhưng vỗ tay:

- Cứ quyết định như vậy đi. Nhi thần biết Hoàng a mã thương nhi thần, nhất định sẽ đồng ý với nhi thần mà. Hoàng a mã thật tốt! Người chính là a mã tốt nhất trên thế gian này.

Khang Hi: ….. đột nhiên cảm thấy Sách Ngạch Đồ thật đáng thương!

Thôi kệ, thấy con trai cao hứng như vậy, cứ đồng ý trước đi vậy. Chờ đến khi thằng bé lớn hơn thì lại gọi trở về sau. Trẫm thấy thật bi ai thay cho Sách Ngạch Đồ!

Sách Ngạch Đồ cứ thế mà bị an bài: …..