Chương 21: Người số khổ

Editor: Vương Chiêu Meo

Hai vợ chồng đang nói chuyện thì biểu thẩm Lâm gia xông tới, mặt mũi vui vẻ:

- Mau chạy nhanh lên! Không phải là Trường Sinh bị gãy chân, cần phải có bạc để chữa trị đấy ư? Hôm nay có một tiểu công tử chừng 6 tuổi đi tới chỗ chúng ta, cả người quý khí, bên người còn có hộ vệ, vừa nhìn là biết thân phận không đơn giản. Khó có được chính là cậu ta cảm thấy hứng thú với chuyện đồng ruộng, tò mò hỏi tới hỏi lui. Nếu là ai trả lời được vấn đề của cậu ta thì đều có tiền thưởng! Công tử đó nhìn cũng hiền hòa lắm! Các cháu mau đi thử vận may đi! Cứ cầu xin thử xem, biết đâu công tử thiện tâm, tùy tiện thưởng cái gì đó thì có phải các cháu đã có bạc để chữa bệnh cho con rồi không?

- Biểu thẩm, không phải thẩm lừa cháu đấy chứ? Có chuyện tốt như vậy sao?

- Ai thèm lừa cháu! Cháu còn không nhanh lên, chậm chân mà công tử đi rồi thì các cháu chỉ có ngồi khóc thôi.

Hồ Lão Tam vội bật dậy:

- Đi thôi! Cháu đi ngay!

*****

Dận Nhưng đang trò chuyện đến là vui vẻ với nhóm nông dân thì bất chợt một người đàn ông chừng 30 40 tuổi nhảy tới. Hộ vệ vô cùng cảnh giác, không chờ ông ta tới gần đã bảo vệ Dận Nhưng ở phía sau, rút đao ra.

Một màn này làm mọi người đứng như trời trồng, nhóm nông dân theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, run bần bật. Hồ Lão Tam càng bị dọa đến chân tay mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống:

- Quý nhân tha mạng! Quý nhân tha mạng!

Dận Nhưng đẩy đẩy hộ vệ ra:

- Không cần trông gà hóa cuốc, quá mức khẩn trương như thế. Nhìn qua thì hắn chính là bá tánh bình thường ở đây thôi, không giống như kẻ xấu tới đây định làm tổn thương ta.

Hồ Lão Tam liên tục dập đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu nhân không phải là người xấu!

Dận Nhưng cười hỏi:

- Ngươi có việc gì sao?

Hồ Lão Tam há to miệng, nhìn đám hộ vệ cầm binh khí ngay trước mặt thì vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ tới đứa con trai đang nằm trên giường, trái tim trở nên cứng rắn, quyết tâm mở miệng:

- Tiểu nhân…. Tiểu nhân tới cầu xin công tử…. cầu xin công tử cứu con trai của tiểu nhân!

- Con trai ngươi bị làm sao?

- Con trai tiểu nhân mấy ngày trước bị té ngã trong núi, đầu bị đập mạnh, chân cũng bị gãy, thương thế rất nghiêm trọng. Đại phu nói muốn chữa khỏi thì phải dùng thuốc hàng tốt, ít nhất phải tốn 10 lượng bạc.

Đừng nhìn 10 lượng bạc này không nhiều lắm, đây chính là tiền chi tiêu hơn nửa năm của một gia đình 5 miệng ăn bình thường rồi. Số tiền này với Hồ gia mà nói thì càng gian nan hơn.

Dận Nhưng tùy ý chỉ Tiểu Trì Tử:

- Ngươi đi theo nhìn xem, nếu hắn nói là thật thì để lại 20 lượng bạc cho hắn đi.

Hồ Lão Tam không nghĩ chuyện lại thuận lợi như vậy, vui mừng mà không ngừng dập đầu:

- Đa tạ tiểu công tử! Đa tạ tiểu công tử! Không cần 20 lượng đâu, 10 lượng là được rồi ạ!

Dận Nhưng lắc đầu:

- Đại phu đã nói ít nhất cần 10 lượng, như vậy chắc chắn sẽ phải tốn hơn số đó. Với lại, chân tốt lên rồi thì vẫn phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian. Ngươi cứ cầm đi!

20 lượng, số tiền này đối với Dận Nhưng thì không là gì cả, chín trâu mất một sợi lông, nhưng với Hồ Lão Tam mà nói, lại là số tiền lớn cần gấp mà khó có được.

Hồ Lão Tam cảm động đến rơi nước mắt:

- Không biết ân nhân tên gọi là gì, nhà ở nơi nào, chờ sau này tiểu nhân có tiền thì sẽ trả lại cho ngài.

Tiểu Trì Tử khịt mũi:

- Chỉ có 20 lượng bạc mà thôi, công tử nhà ta cho ngươi thì chính là của ngươi, không cần ngươi trả lại.

- Dạ dạ dạ! Công tử phú quý, không thiếu bạc. Nhưng mà…. Nhưng mà tiểu nhân cũng không thể lấy không bạc của công tử được ạ.

Tiểu Trì Tử bĩu môi:

- Công tử nhà ta tấm lòng lương thiện, ngươi coi như là gặp được may mắn rồi, đừng có mà được tiện nghi còn khoe mẽ. Cũng chỉ có 20 lượng bạc mà thôi, nếu ngươi cứ khăng khăng đòi trả lại thì còn gây thêm phiền toái cho công tử nhà ta đấy.

Hồ Lão Tam nghe hắn nói vậy thì không kiên trì nữa, chỉ ghi tạc phần ân tình này vào trong lòng, đứng dậy cáo lui, dẫn Tiểu Trì Tử đi về nhà mình.

Hồ Lão Tam vừa đi khỏi, hương thân chung quanh sôi nổi bàn tán.

- Hồ Lão Tam này cũng là người đáng thương.

- Ai nói không phải đâu! Vốn dĩ trong nhà điều kiện khá tốt, còn từng đọc sách rồi, thế mà một trận lũ lụt quét hết tất cả không còn gì.

- Ông ta tổng cộng có năm đứa con, thì đã hai đứa chết vì đậu mùa rồi. Nếu Trường Sinh cũng không còn thì không biết Hồ Lão Tam với vợ ông ta có thể chịu nổi không nữa.

Bệnh đậu mùa? Dận Nhưng nhảy dựng lông mày, sao cậu lại quên chuyện này rồi! Ở thế kỷ 21, bệnh đậu mùa đã bị diệt sạch. Nhưng hiện tại, bệnh đậu mùa lại là một căn bệnh nguy hiểm càn quét khắp nơi. Chính mình năm kia cũng đã bị bệnh một trận.

Cậu xoay người hỏi thăm:

- Trước kia nhà ông ta rất có tiền sao?

- Vốn dĩ quê gốc của ông ta là ở phía nam, trong nhà có mấy chục mẫu đất, còn có một cửa hàng. Tất nhiên là không thể so được với quý nhân, nhưng so với chúng tôi thì đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Mười năm trước, quê nhà ông ta mưa to liên tiếp hơn 10 ngày, ngập lụt khắp nơi. Hàng hóa trong cửa hàng bị ngấm nước, không thể dùng nữa. Nghe nói chỗ hàng hóa đó đều còn nợ tiền. Hàng không bán được, nhưng tiền nợ thì vẫn phải trả.

Một người khác nói tiếp:

- Cửa hàng ở quê không còn, thì sinh hoạt thế nào được? Nhà họ liền tới kinh thành tìm người thân, cuối cùng tìm được Lâm gia. Sau này Lâm gia lưu giữ bọn họ, giúp đỡ cầu xin với thôn trưởng để ở lại chỗ chúng tôi.