Chương 16: Sinh nhật 6 tuổi của Dận Nhưng

Editor: Vương Chiêu Meo

Đảo mắt đã tới tháng 5, thời tiết dần dần nóng bức hẳn lên.

Ngày mùng 3 tháng 5 chính là sinh nhật của Dận Nhưng. Các vị hoàng tử khác trong cung đều còn nhỏ tuổi, sinh nhật không tổ chức lớn, hầu như đều là mẹ đẻ mời mấy vị nương nương, tiểu chủ có quan hệ tốt với mình tới chung vui. Nếu quan hệ không tốt thì cũng sẽ duy trì hòa bình bề ngoài, đưa tới một phần quà nhỏ.

Dận Nhưng lại không giống như vậy. Cậu không có mẹ đẻ hỗ trợ lo liệu, hơn nữa sinh nhật cậu cũng chính là ngày giỗ của Hách Xá Lí hoàng hậu, cho nên, từ sau khi sinh ra, đừng nói là tổ chức sinh nhật thật lớn, ngay cả bữa tiệc nhỏ đều không có. Các nương nương hậu cũng hàng năm đều sẽ tặng quà cho cậu, nhưng không lộ mặt. Mỗi năm đều là Khang Hi tới đây ăn cơm trưa với cậu, sau đó ôm cậu nhớ về Hách Xá Lí.

Năm nay cũng vậy. Dận Nhưng nghe được rất nhiều chuyện cũ về mẹ đẻ từ trong miệng Khang Hi. Trước kia, cậu rất khâm phục sự thâm tình này của Khang Hi. Hiện tại, cậu lại có một cái nhìn khác. Tình cảm, đương nhiên là có, nhưng mấu chốt nhất chính là Hách Xá Lí qua đời sớm. Hai người làm vợ chồng từ thưở thiếu niên, cùng nhau bầu bạn đi qua khó khăn, mặc dù trong lúc ở chung từng có một chút không thoải mái, nhưng sau khi nàng qua đời thì chỉ còn lại những gì tốt đẹp. Đây chính là ánh trăng sáng trong lòng Khang Hi.

Vào lúc hai cha con từng người rơi vào suy nghĩ riêng, Ngọc Thiền liền tới cầu kiến, trong tay cầm một hộp đồ ăn.

Trước tiên, nàng quỳ lạy hành lễ, sau đó mới lấy một bát mì từ trong hộp đồ ăn ra.

- Nô tỳ thay thế nương nương đưa quà tới. Nương nương nói, Thái tử điện hạ không tổ chức sinh nhật, thì cũng nên ăn một bát mì trường thọ. Thái tử điện hạ cái gì cũng không thiếu, nương nương không nghĩ ra thứ gì tốt hơn để đưa, liền nghĩ là tài nấu nướng của mình coi như không tồi, nên tự mình làm một bát mì trường thọ cho Thái tử, cung chúc Thái tử trường thọ an khang, mỗi năm đều có hôm nay, mỗi tuổi đều có sáng nay.

Khang Hi nhìn bát mì còn nóng hổi, sao cũng được mà gật đầu:

- Đặt đó đi!

Dận Nhưng híp mắt. Nương nương các cung đã sớm đưa quà tới đây rồi, còn Ô Nhã thị lại sai người đưa qua đúng lúc Khang Hi ở đây. Đương nhiên, có thể nói là nàng đưa quà là đồ ăn nên cần phải đúng giờ cơm mang tới mới còn nóng hổi. Nhưng Dận Nhưng lại cảm thấy, nàng đã tỉ mỉ lựa chọn thật tốt thời gian đưa quà sang.

Ngọc Thiền lại giống như chỉ đơn thuần đưa quà tới mà thôi. Quà đã đưa, liền quỳ lạy cáo lui.

Khang Hi cười hì hì nhìn Dận Nhưng:

- Ngọc Thiền nói không sai, những thứ khác có thể Đức tần không coi như xuất sắc, nhưng tài năng nấu nướng lại có thể xưng hàng cao cấp. Nếu thích thì con nếm một hai miếng đi, không thích thì cũng không cần miễn cưỡng chính mình.

Dận Nhưng sao cũng được.

- Vậy để nhi thần nếm thử ạ!

Không nói đến chuyện Ô Nhã thị tặng quà có mang theo tâm cơ gì không, chỉ riêng chuyện có thể làm một Hoàng đế như Khang Hi phải tán thưởng tài nấu nướng của nàng thì Dận Nhưng cảm thấy khá là tò mò.

Cầm đũa lên ăn một miếng, Dận Nhưng ngưng động tác.

Nói thế nào nhỉ! Mì vẫn là hương vị mì, canh cũng vẫn là hương vị của canh, không thay đổi, nhưng không biết vì sao cậu lại cảm thấy ăn ngon miệng hơn hẳn ngày thường. Là cậu ảo giác sau?

Lại ăn thêm một miếng, Dận Nhưng khẳng định: không phải là ảo giác!

Tài nấu nướng của Ô Nhã thị hóa ra tốt như thế này sao? Trách không được, phân vị không tính là cao, nhưng lại được thánh sủng không nhohr! Ở hậu cung này, đây chính là một đối thủ cực kỳ lớn. Người ta đều nói, muốn nắm giữ trái tim của một người đàn ông thì trước hết phải nắm được dạ dày của người đó! Ô Nhã thị là ngôi sao chủ về nấu ăn chuyển thế à?

Đã là đồ ăn ngon, mặc kệ là ai đưa, chỉ cần không có độc thì không có chuyện lãng phí thức ăn. Dận Nhưng một miếng tiếp một miếng, ăn sạch sẽ.

Thấy ngoài miệng cậu nổi lên một vòng dầu mỡ, Khang Hi buồn cười, một bên lấy khăn tự lau miệng cho cậu, một bên nói:

- Đã lớn rồi mà sao ăn uống để dính đầy dầu mỡ lên miệng như thế.

Dận Nhưng nhún nhún vai.

Sau khi ăn xong, hai cha con lại nói chuyện một lát, Khang Hi còn có việc nên rời đi.

Ngày tiếp theo, vừa mới hạ triều, Xuân Oanh đã vội vã đi tới, cầu được Lương Cửu Công hỗ trợ nói chuyện để đi vào trong điện, bùm một cái quỳ xuống, thần sắc nôn nóng, mặt đầy nước mắt:

- Hoàng thượng! Nô tỳ cầu xin hoàng thượng tới nhìn nương nương nhà nô tỳ! Nương nương…. Nương nương sắp không xong rồi!

Ba chữ “không xong rồi” làm mọi người ở đây ngơ ngẩn.

Bộp bộp bộp! Xuân Oanh không ngừng dập đầu:

- Hoàng thượng, nương nương có ngàn sai vạn sai, nhưng cầu xin ngài nể tình cảm ngày xưa mà tới gặp nương nương một lần đi. Nương nương….. nương nương vẫn luôn gọi Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng không tới, chỉ sợ là….

Giọng nàng nghẹn ngào, nức nở không ngừng, từng câu từng chữ đều lộ ra ý đây có lẽ là lần cuối cùng.

Khang Hi đau đớn:

- Sao lại thế này? Nương nương nhà ngươi bị sao vậy?

Xuân Oanh liên tục lắc đầu, vẻ mặt bi thương vạn phần:

- Nương nương, nương nương…. Ngài ấy…..

Lời kế tiếp không nói nên lời, khóc không thành tiếng.

Khang Hi thấy Xuân Oanh khóc đến dường như ngất xỉu đến nơi, không giống như giả bộ, trong lòng mềm nhũn, đứng dậy đi đến Thừa Càn cung.

Trong nháy mắt, tin tức Đồng Giai thị bệnh nặng, sợ là không qua khỏi, đã truyền khắp lục cung.

Dận Nhưng đầy đầu là dấu chấm hỏi. Hiện giờ mới là năm Khang Hi thứ 19, mà dựa theo lịch sử thì Đồng Giai thị qua đời là ở năm 28. Còn 9 năm nữa cơ mà, sao lúc này đã sắp không qua khỏi rồi?? Có điều, dựa theo lịch sử thì Đồng Giai thị không bị tước danh hiệu “quý phi”.

Cho nên, đây là hiệu ứng cánh bướm hay sao? Hay là trong đây có điều gì khuất tất?

Dận Nhưng vô cùng nghi ngờ, còn nương nương các cung lại ước gì đây là sự thật. Một đám nghểnh cổ nhón chân mong chờ xem khi nào thì Đồng Giai thị tắt thở. Chỉ có mình Ô Nhã thị sau khi nghe xong thì khẽ lắc đầu, nói với Ngọc Thiền:

- Chắc không quá hai ngày nữa, Hoàng thượng sẽ khôi phục tước vị “quý phi” cho nàng.