Chương 77: Tàu Ngầm Và Cá Zombie Ăn Thịt Người

Mẹ Tô cảm nhận tình trạng thân thể mình, sau đó thoải mái duỗi người, nói:"Mẹ hiện tại rất thoải mái, trong cơ thể như có dòng nước ấm chạy dọc cơ thể, ngoài ra không có chuyện ưu gì khác!"

Tô Duyệt nghe được lời nói của mẹ Tô, lúc này mới thở dài một hơi, dù Tiểu Minh đã xác định hấp thu một bình thuốc hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng mà nàng vẫn không yên lòng, tuy nhiên bây giờ nhìn mẹ không có chút đau đớn nào mà ngược lại vô cùng thoải mái, Tô Duyệt đã yên tâm.

Lúc này mẹ Tô cảm giác mắt mình mở không lên, liên tục ngáp mấy cái, mẹ Tô không chống đỡ nổi cái buồn ngủ liền nói với Tô Duyệt:"Bây giờ mẹ có cảm giác vô cùng muốn ngủ, nói không chừng ngủ một cái tỉnh dậy liền có dị năng đi.Ha Ha."

Tô Duyệt cẩn thận nhìn mẹ, quả thật là buồn ngủ đến chảy nước mắt, thế là thay mẹ Tô kéo chăn mền, dặn mẹ ngủ ngon mới xoay người rời đi.

Đúng lúc Tô Duyệt muốn rời khỏi cửa, mẹ Tô ngăn Tô Duyệt lại, nghiêm túc nói:"Duyệt Duyệt à, nam nhân càng dễ có thì càng không trân trọng. Con nên để hắn không dễ có được thứ mình muốn. Còn có buổi tối hôm nay không được phép qua đêm trong phòng của hắn, có chuyện gì liền nói bây giờ, nửa đêm phải ở bên cạnh mẹ, xem mẹ có thể xảy ra gì không! " Được rồi, mẹ Tô sẽ không nói là bà đã ghen tị đâu.

Khi mẹ Tô nói hai câu đầu tiên, Tô Duyệt vẫn còn có chút mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra, tuy nhiên, sau khi nghe những lời mẹ Tô nói, cô đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hóa ra chính là những gì bà vừa nói ở tầng dưới. Mẹ hiểu lầm ý cô nên buồn cười nói: "Mẹ đừng lo, nói chuyện với hắn một lát con sẽ qua ở với mẹ. Tối nay sao con có thể để mẹ ngủ một mình được! Được rồi, mẹ đi ngủ trước đi!" rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Duyệt đi đến căn phòng Khúc Lãnh đang ở, trực tiếp mở cửa, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Khúc Lãnh bước ra khỏi phòng tắm với một chiếc khăn tắm quấn quanh hông gợi. Thân hình với tam giác vàng hoàn hảo, thừa thì quá béo, thiếu thì sẽ quá gầy, vừa mới tắm xong vẫn còn những giọt nước trên mặt và cơ thể, những giọt nước trông đặc biệt trong như pha lê dưới ánh đèn.

Nghe thấy tiếng động, Khúc Lãnh ngẩng đầu nhìn thấy Tô Duyệt đi vào. Nhìn thấy ánh mắt Tô Duyệt dán chặt vào mình, hắn đột nhiên cảm thấy có chút khát nước.

Nhưng Tô Duyệt chỉ liếc nhìn một cái rồi lại quay đi, cô đi đến phòng Khúc Lãnh, ngồi xuống chiếc ghế sofa lần trước cô rời đi, vẫy tay chào Khúc Lãnh.

Nhìn thấy Tô Duyệt chỉ thoáng nhìn mình, Khúc Lãnh quay mặt đi, không khỏi có chút thất vọng, tuy nhiên khi nhìn thấy Tô Duyệt vẫy tay với mình, hắn có chút mong đợi đi về phía Tô Duyệt, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, trên ghế sô pha.

Tô Duyệt lấy tinh hạch đào ra khỏi đầu Chu Nhu từ trong túi, đặt nó vào tay Khúc Lãnh và nói: "Ta lấy tinh hạch này ra khỏi đầu Chu Nhu. Lúc đó ta không phải đi theo bọn chúng sao? Phải không? Chu Huống và những người khác đi xuống tầng hầm? Ta nghe thấy ngoài cửa rằng Chu Nhu có một không gian, nhưng không gian của cô ấy chỉ là một không gian đơn giản, chỉ có thể chứa hàng hóa và có giới hạn về kích thước. Chu Nhu có thể có không gian bằng cách hấp thụ tinh hạch này. Nếu ngươi lấy nó và hấp thụ nó, ta nghĩ sự kết hợp giữa sức mạnh không khí và tinh hạch hệ không gian này có thể có tác dụng bất ngờ!"

Khúc Lãnh cầm trong tay tinh hạch, ngẩng đầu mỉm cười vui vẻ nhìn Tô Duyệt, bởi vì tinh hạch này là giao cho hắn, nàng cũng không đưa cho người khác, như vậy có nghĩa là địa vị của hắn trong lòng nàng cao hơn mọi người!

Tô Duyệt siết chặt cơ bắp rắn chắc trên cánh tay Khúc Lãnh, trợn mắt nói: "Sao ngươi lại cười khúc khích? Nhanh tiếp thu đi! Lát nữa ta phải về bảo vệ mẫu thân!"

Khúc Lãnh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ tươi nhìn thẳng Tô Duyệt, hé đôi môi đỏ mọng nói: "Đêm nay ngươi ở lại có được không?"

"Không, tối nay không được, đêm nay ta phải ở cùng mẹ ta! Được rồi, nhanh hấp thu tinh hạch!" Tô Duyệt bị lời nói Khúc Lãnh làm sửng sốt trong giây lát, sau đó ho khan hai tiếng, mặc dù có chút nhớ hắn .. Dù là mĩ nhan nhưng mẹ cô vẫn đứng nhất!

Nghe được lời từ chối của Tô Duyệt, Khúc Lãnh cau mày khó hiểu, bực bội tự hỏi làm sao có thể lấy lòng mẹ vợ trong truyền thuyết, nhưng anh chắc chắn rằng mẹ vợ muốn mình có một mối tình nghiêm túc với con gái bà. Nếu muốn nhận được sự đồng tình của mẹ vợ, hắn vẫn cần phải đi một chặng đường dài và gian khổ.

Khúc Lãnh đưa tinh hạch trong tay vào miệng, tinh hạch vừa tiến vào miệng Khúc Lãnh, nó đã tan thành một dòng nước ấm áp, chảy vào toàn thân hắn, sau đó, sau khi dòng nước ấm áp vòng quanh cơ thể hắn, cuối cùng nó đi vào não của Khúc Lãnh và hòa nhập với tinh thần ban đầu trong tâm trí anh ấy!

Mười phút sau, Khúc Lãnh mở mắt ra, trong đôi mắt đỏ tươi của hắn lóe lên một đạo bạch quang chói mắt!

Nhìn Khúc Lãnh mở mắt, Tô Duyệt tò mò hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Khúc Lãnh tâm tình rất tốt quay đầu nhìn về phía Tô Duyệt, dưới ánh mắt có chút tò mò của Tô Duyệt, hắn đưa tay chạm nhẹ vào không khí, sau đó một bong bóng cao bằng con người xuất hiện trước mặt Tô Duyệt.

“Đây là bong bóng sao?” Tô Duyệt nhìn bong bóng trong không khí, duỗi ngón tay chọc vào, nó rất đàn hồi, quay đầu tò mò nhìn Khúc Lãnh hỏi.

Khúc Lãnh liếc nhìn Tô Duyệt tò mò, khóe miệng nhếch lên vui vẻ nói: "Có bong bóng khí này, mọi người có thể tự do thở bên trong, sau đó có thể cách ly với môi trường xung quanh, đồng thời có thể trôi nổi cùng với họ. Trong không khí, nếu ở trong nước, nó cũng có thể cô lập nước biển ăn mòn mà chúng ta gặp phải hôm nay, nhưng có một giới hạn thời gian. Cấp độ của ta càng cao, bong bóng tồn tại càng lâu! Hiện tại, ta đang ở cấp ba, nên ta chỉ có thể duy trì được nửa giờ."

Tô Duyệt hài lòng gật đầu nói: "Tuy rằng ta không biết vì sao ngươi hấp thu khối tinh hạch này, không có không gian, nhưng cái này so với không gian hữu dụng nhiều lắm! Dù sao, ta có không gian lớn như vậy!" Cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy đã là tám giờ tối nên đứng dậy nói với Khúc Lãnh: “Được rồi, ta qua bên đó, đi ngủ sớm đi, hôm nay mệt quá!”

Nói xong cô quay người định rời đi thì bị Khúc Lãnh giữ lại, Tô Duyệt quay người lại nhìn Khúc Lãnh đầy khó hiểu, liền thấy đôi mắt Khúc Lãnh đang nhìn thẳng về phía cô, đầy mê hoặc.

Tô Duyệt bất đắc dĩ quay người hôn lên đôi môi đỏ mọng lạnh lùng của Khúc Lãnh, sau đó đứng dậy vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn mỹ mịn màng của Khúc Lãnh và nói: "Ngoan ngoãn, sớm nghỉ ngơi đi!" Sau đó, cô ôm lấy Khúc Lãnh buông tay, hắn rút tay ra, xoay người rời khỏi phòng Khúc Lãnh.