Chương 70: Sóng Thần (1)

Cô thì chẳng sao, đến lúc đó cô chỉ cần trốn vào không gian là bình yên vô sự! Nhưng mấy người Khúc Lãnh phải làm sao, cô cũng không phải loại người táng tận lương tâm như Tăng Tấn Nhân, đối mặt sinh tử có thế không mảy may do dự vứt bỏ thuộc hạ, thậm chí còn đẩy họ ra chết thay như thế!

Tô Duyệt cô mặc dù không thể coi là người tốt, cũng chẳng phải thánh mẫu, nhưng cô biết nếu người ta đã chọn đi theo mình, vậy bọn họ là trách nhiệm của cô, Tô Duyệt có cái gì bọn họ cũng sẽ có được thứ đó! Tác phong của cô trước sau như một, người phụ cô, đáp trả gấp mười! Người giúp cô, báo ân trăm lần! Một người có thể cay độc, có thể âm hiểm, có thể tư lợi, có thể máu lạnh, có thể tàn bạo, có thể hiếu sát, nhưng tuyệt không được phép quên đi nhân tính cơ bản của con người.

Tô Duyệt nhíu chặt cặp mày nhìn kiến trúc bên ngoài đang bị mưa axit ăn mòn nhanh chóng, còn có khe nứt toang hoác trên mặt đường bị xói bởi nước mưa, ngữ khí nghiêm trọng nói với nhóm Khúc Lãnh:

"Đây là mưa axit, nên nói là mưa độc, so với loại mưa axit trước tận thế hoàn toàn không cùng một cấp độ! Các ngươi cũng biết độ nguy hiểm của mưa axit trước tận thế không lớn, sẽ không hủy hoại kiến trúc đường sá, cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng đến da thịt. Nhưng loại mưa độc này, mức độ ăn mòn bên trong vô cùng mạnh mẽ, ngay cả lớp kính chống đạn bị mưa quất vào cũng bắt đầu thủng rồi, không quá hai giờ đồng hồ, toàn bộ tòa nhà thí nghiệm lắp kính chống đạn kiên cố cực kì này sẽ hóa không dưới màn mưa! Kiến trúc bên ngoài đã dần bị xói mòn hết, đến cả đường cái cũng bị ăn mòn không thể đi được rồi!"

Tô Dạng, Từ Quân và Trương Hành nghe cô nói vậy kinh ngạc đưa mắt nhìn Tô Duyệt đang căng thẳng quan sát cảnh vật bên ngoài cửa số, sau đó quay đầu khó tin nhìn trời đất tối sầm nhìn không rõ năm ngón ngoài kia. Hóa ra ở nơi bọn họ không nhìn thấy, thế giới đã bắt đầu bị hủy diệt rồi! Quả nhiên đứng trước thiên nhiên, bất kể sinh mệnh nào cũng đều trở nên nhỏ bé.

"Lão đại, vậy chúng ta nên làm sao, chỉ có hai tiếng!" Trong giọng Từ Quân thoáng nỗi lo lắng, nhưng ngữ khí vẫn giữ được sự bình tĩnh, không hề kinh hoàng mà mất năng lực phán đoán.

Tô Duyệt khoanh hai tay, mím chặt đôi môi đỏ diễm lệ, nghe Từ Quân hỏi vậy, nhàn nhạt lên tiếng trấn an: "Đừng hoảng, ta chỉ chuẩn bị tinh thần cho mọi người thôi! Nhất định sẽ có cách. Tin tưởng ta!"

Một câu "Tin tưởng ta" này không hiểu sao thực sự khiến lòng họ ổn định trở lại, không còn cảm giác khủng hoảng và bất an ban nãy. Bọn họ không quấy rầy cô nữa, nhất loạt im lặng, giữ cho cô an tĩnh.

Từ Quân và Trương Hành trao đôi ánh mắt, ăn ý đạt thành hiệp nghị, lão đại nhà họ có một không gian có thể tùy ý ra vào, nếu về sau thực sự bó tay hết cách, bọn họ sẽ tự tìm cách, tuyệt đối không vướng bận lão đại!

Tô Dạng đứng trong góc, dợm bước đi về phía Tô Duyệt, sau đó dừng lại vị trí bên cạnh cô, kề vai cùng cô quan sát thế giới đen thẫm ngoài cửa sổ. Hắn vươn tay tháo xuống cặp kính gọng vàng trước nay chưa từng tháo trước mặt người khác, lộ ra cặp mắt sắc bén nguy hiểm, cả người tản mát khí tức âm trầm trí mạng.

"Vốn dĩ dự định về căn cứ sẽ lập tức từ bỏ cái tước vị thiếu tướng này đi, sau đó đi theo em, giờ cơ hội có vẻ xa xôi bất định quá, có điều..." Tiếng nói đột ngột dừng lại, Tô Dạng quay mặt nhìn gò má mềm mại mà kiên nghị kia, nở một nụ cười mãn nguyện, nhẹ giọng nói: "Có điều... Có thể cùng chết cũng có vẻ không tồi!"

Thấy cô sửng sốt quay sang nhìn mình, Tô Dạng không nói lời nào, cũng không giải thích hàm nghĩa trong câu nói đó, hắn chỉ quay đầu đăm đăm nhìn bóng Tô Duyệt phản chiếu trên kính.

Hắn vô cùng rõ ràng vì sao bị người phụ nữ đứng bên hấp dẫn đến thế. Bởi trên người cô sở hữu điều mà hắn vẫn luôn mong cầu có được, tùy tâm sở dục, không e không sợ, không giống hắn mỗi ngày đeo mặt nạ mà sống, ngày ngày ép mình theo đủ mọi quy tắc luật lệ, theo kì vọng trông mong của người đời.

Khúc Lãnh nhìn theo hướng mắt của Tô Duyệt, lạnh lùng quan sát Tô Dạng, không lên tiếng. Hắn vẫn luôn biết tình cảm đặc biệt Tô Dạng dành cho Tô Duyệt, chỉ là hiện tại hắn cũng chẳng muốn thêm lời vô nghĩa.

Hắn chỉ vươn tay nắm chặt bàn tay lạnh băng của Tô Duyệt, sau đó cúi thấp người, kề bên tai cô nhỏ tiếng nói: "Một lúc nữa nếu thực sự hết cách, em cứ vào thắng không gian đi! Đừng để tâm đến bọn ta! Chỉ cần em còn sống là tốt rồi!"

Tô Duyệt lạnh lùng liếc nhìn Khúc Lãnh,Tô Dạng, Từ Quân, Trương Hành, ngữ khí đè ép lửa nộ: "Các ngươi đừng tưởng lão nương không biết suy nghĩ của các ngươi! Tỉnh táo đầu óc lại cho ta, đừng có nghĩ về cái chết nữa, chết cái lông! Các ngươi ai cũng chẳng phải kẻ tốt lành lương thiện gì, đời nào chết dễ như vậy!"

"Chủ nhân, ta nghĩ ra cách rồi!" Đột nhiên giọng nói non nớt của Tiểu Minh vang lên trong đầu Tô Duyệt.

"Cách gì?"

"Chủ nhân không phải thu thập được rất nhiều vật tư trong công xưởng quân đội sao? Vận may của chủ nhân tốt thật đấy.

Bởi đây là quân xưởng sát biển nên bọn họ thường cần ra biến, suy ra chắc chắn có tàu ngầm, mà chủ nhân như cường đạo càn quét cả kho xưởng ấy, trong không gian ta phát hiện thấy tàu ngầm thật!"

Tô Duyệt co giật khóe môi nói: "Ngươi bảo ta lái tàu ngầm trên đường cái? Ngươi lái thử ta xem!"

"Chủ nhân dốt thật đấy! Người biết không, bờ biển, động đất, mưa axit, là báo hiệu điều gì? Báo hiệu tiếp sau đây sẽ có sóng thần!"

"Sóng thần!" Nghe lời này của Tiểu Minh,

Tô Duyệt giật mình bật thốt.

Nhìn mấy người đang dán mắt vào mình, Tô Duyệt hắng giọng, lại biến trở về hình tượng lãnh diễm, vốn định im lặng, có điều thấy ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, Tô Duyệt đành gian nan lên tiếng: "Mới rồi chúng ta gặp động đất, hiện tại lại xuất hiện mưa axit, như vậy sau đây có khả năng sẽ có sóng thần!"

Bỏ qua vẻ mặt sửng sốt bàng hoàng của nhóm người, Tô Duyệt tiếp tục nói: "Chúng ta chỉ còn một cách, chính là chờ đợi sóng thần ập tới!" Bắt gặp ánh mắt khó tin của mấy người, Tô Duyệt nặng nề gật đầu nói:

"Đúng! Các ngươi không nghe nhầm, chính là đợi sóng thần ập tới! Hiện giờ bên ngoài đường sá đã bị hủy hoại hoàn toàn, xe căn bản không đi được! Vì thế ta không dùng các trang bị trên bộ, chuyến sang phương án đường thủy, chính là tàu ngầm!Đến lúc sóng thần đã tới, chúng ta liền thuận theo dòng nước biển dâng lên, lái tàu về phía trước, đến vùng mép nước! Trước mắt chỉ có thể như vậy!"

"Lão đại, không phải chứ, sóng thần thật sao?" Lần này Từ Quân thật sự không thể bình tĩnh được nữa, mặc dù hắn chưa từng chứng kiến sóng thần, nhưng có ảnh chụp vụ sóng thần mấy năm trước, hắn từng tò mò xem thử. Cảnh tượng đó dù cách một tầng màn hình, vẫn thật sự chấn động lòng người. Mà hiện giờ hắn không nghe nhầm, có khả năng hắn sắp phải thân chinh trải nghiệm sóng thần đáng sợ trong truyền thuyết rồi.

Bây giờ Trương Hành trước nay kiệm lời cũng nhíu mày nhìn lão đại nhà mình lên tiếng xác nhận: "Thực sự sắp có sóng thần?"

Khúc Lãnh và Tô Dạng đều khó tin nhìn Tô Duyệt, mặc dù không mở miệng nhưng biểu cảm trên mặt y hệt như Từ Quân và Trương Hành. Nói thật sóng thần trong ấn tượng của mọi người còn đáng sợ gấp triệu lần động đất và mưa axit!

Động đất có thể núp, có thể chạy về tránh nạn ở nơi đất bằng, thường sẽ bình an vô sự. Nhưng sóng thần không giống vậy. Nước biển chỉ cần dâng cao, cơ hội trốn chạy gì cũng không còn rồi. Vài năm trước sóng thần đến nước M không phải cũng tử vong mấy trăm nghìn người sao! Ấn tượng trong lòng người thực sự quá ám ảnh!

Mấy người họ kinh hoàng như vậy cũng bình thường, dù gì ban nãy vừa nghe Tiếu Minh nói, cô cũng kinh hoàng thất thố đó thôi. Nhưng hiện giờ đây là phương pháp duy nhất và hợp lí nhất.

"Không ổn rồi, nước mưa rỉ vào rồi!"

Giọng Từ Quân vang lên, mọi người lập tức tập trung ánh mắt qua, ban đầu những khe hở dùng miếng sắt bịt lại, giờ đã bắt đầu có nước mưa thấm vào rồi.

Xem ra tình huống ngày một hung hiểm rồi,Tô Duyệt bắt đầu hi vọng sóng thần mau tới một chút, nếu không cả tòa nhà thí nghiệm bằng kính sẽ bị ăn mòn toàn bộ, bọn họ sẽ thực sự phải thân mật với màn mưa axit rồi!

"Đi, đến tầng một!" Tầng ba máu me be bét thôi bỏ đi, Tô Duyệt nhìn những nơi có nước mưa rò vào đã bắt đầu sủi bọt xói mòn, cô liền gọi mọi người đi đến tầng một tạm thời lánh nạn.

"Mọi người nghỉ ngơi đi, hồi phục thế lực, một lúc nữa không biết sẽ còn phát sinh chuyện gì đâu!" Tô Duyệt thoáng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của mọi người, nói xong liền ra phía cửa kính chăm chú theo dõi nước biển đen đặc ngoài xa, đồng thời trao đổi với

Tiếu Minh trong đầu: "Xem ra nước biển cũng có axit!"

"Phải, chủ nhân!"

Nhận được đáp án xác nhận, lòng Tô Duyệt trầm xuống, tiếp tục hỏi: "Ngay cả kính chống đạn cũng bị ăn mòn, không phải tàu ngầm ngâm hoàn toàn trong nước biển cũng có kết cục tương tự sao? Có điều ta có thể dùng tinh thần lực tạo một lớp bảo hộ ngoài tàu, hi vọng tinh thần lực của ta có thế duy trì đến lúc tàu ngầm lên được đất liền!"

"Chủ nhân đừng lo lắng, nếu không phát sinh tình huống ngoài ý muốn, tinh thần lực của chủ nhân hoàn toàn có thể duy trì một ngày! Tàu ngầm cao tốc có thể bay vọt rất xa, vì thế chủ nhân có thể yên tâm!"

"Cơ mà nhắc mới nhớ trong chúng ta không có ai biết lái tàu ngầm!" Đột nhiên nghĩ đến vấn đề trọng yếu này, Tô Duyệt có chút rối rắm.

"Ahaha, chủ nhân an tâm! Đời nào có chuyện gì mà Tiếu Minh thông minh cơ trí không biết chứ! Đến lúc ấy giao cho ta là được! Chỉ có nam nhân không thuộc đội chúng ta kia, có cần xử lý hắn trước đã không, rồi ta ra!"

Nghe vậy Tô Duyệt cảm giác một giọt mô hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, xin ngươi đừng dùng giọng nói trẻ con này nói một câu máu lạnh như vậy được chứ!