Chương 69: Thuốc Cường Bạo Huyết Tử Dịch (2)

Vừa thấy Tô Dạng rời đi, Tiếu Minh liền lập tức ra khỏi không gian, xuất hiện bên cạnh Tô Duyệt, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc cùng nghi hoặc của những người khác, nó đi đến chỗ cánh cửa khóa mật mã, từ hai mắt phóng ra tia sáng đỏ, quét một lượt qua bảng nhập mã, sau đó vươn tay ra chớp nhoáng ấn một dãy số, một luồng sáng đỏ quét qua giác mạc của Tiêu Minh, một giọng nữ robot vang lên: "Xác nhận thông qua, tiến vào an toàn!"

Tiếng nói vừa dứt, cánh cửa sắt rầm một tiếng bật mở, chỉ có điều cảnh tượng đập vào mắt lại khiến cả nhóm hít một hơi lạnh.

Toàn bộ cầu thang lênh láng là máu, còn có những mảnh vụn nhớp nháp lổn nhổn kia rõ ràng là thịt vụn, khung cảnh vừa đẫm máu vừa buồn nôn, không biết tình hình ở phòng thí nghiệm trên kia còn đáng sợ đến đâu.

Cửa sắt vừa mở, Tiểu Minh không bị bận tâm bởi cảnh tượng tanh máu kinh tởm kia mà trực tiếp đi lên trên. Tô Duyệt thì nhíu mày, quan sát cầu thang máu me, đứng tại chỗ nghĩ ngợi hai giây, cuối cùng vẫn cất bước đi lên phòng thí nghiệm trên tầng.

Khúc Lãnh cũng rất phản cảm với những máu cùng thịt lép nhép trên đất, bất quá nhìn hành động của Tô Duyệt, hắn cũng theo sau Tô Duyệt một bước chân, cùng cô lên trên. Lão đại nhà mình đều đã đi rồi, Từ Quân và Trương Hành đương nhiên không thể cứ đứng ngây ở đó, chịu đựng cảm giác dạ dày cuộn trào mà đi theo lên.

Vừa bước vào phòng thí nghiệm, Từ Quân và Trương Hành đã không còn chịu nổi nữa, trực tiếp xoay người chạy thục mạng xuống lầu, một mạch đến tầng hai, hai người liền nôn thốc nôn tháo, bởi cảnh tượng kia buồn nôn máu me không thể tưởng tượng nổi.

Toàn bộ phòng thí nghiệm màu trắng đã không còn nhận ra màu sắc ban đầu, nơi này đã bị sắc đỏ chói mắt của máu và thịt nhuộm kín, thêm vào đó trên đất, trên tường, trên tủ, đủ loại nội tạng vật bài tiết trong cơ thể người rải rác dính đầy. Mùi máu tanh tưởi xen lẫn mùi xú uế nồng nặc, tình cảnh nơi phòng thí nghiệm kí©h thí©ɧ thị giác và vị giác con người đến mức vượt quá chịu đựng.

Ngay cả zombie quen nhìn máu me bạo lực như Tô Duyệt cũng có phần không thể chịu nồi, có điều cô vẫn cắn răng chống lại cảm giác muốn nôn. Còn Khúc Lãnh, khi vừa thấy khung cảnh này đã muốn lập tức rời đi, nếu không phải Tô Duyệt vẫn ở lại, hắn sớm đã giống bọn Từ Quân chạy xuống dưới nôn rồi.

Chỉ có Tiểu Minh là không bị tình hình nơi này ảnh hưởng, vừa nghiêm túc quan sát vừa kính cẩn báo cáo với Tô Duyệt: "Người này hấp thụ lượng lớn năng lượng cuồng bạo, cơ thể không tiếp nhận nổi mới nổ tung mà chết." Nói đoạn liền đi đến tủ đặt dịch thuốc, vươn bàn tay nhỏ nhấc ống thí nghiệm dính đầy vụn thịt, quay đầu cười nói với Tô Duyệt: "Nhưng cũng may còn một bình! Chủ nhân không phí công phải thấy cảnh mắc ói này rồi!" Dứt lời liền mở nắp ống, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó nút lại, đưa ống nghiệm về phía Tô Duyệt: "Dịch thuốc này không tồi, người phát minh ra nó quả thực là một thiên tài! Dịch thuộc này có thể khai phá tiềm lực cơ thể người đến giới hạn cao nhất, lại còn không có tác dụng phụ!"

Tô Duyệt câm nín nhìn ống nghiệm Tiểu Minh nâng ở trước mắt, sau khi lấy từ không gian một chai nước khoáng ra rửa ống nghiệm sạch sẽ, cô mới đón lấy cái lọ từ tay Tiểu Minh, cẩn thận đặt vào phòng bên trong không gian.

"Được rồi, chúng ta mau đi thôi! Nơi này quả thực buồn nôn quá đi mất!" Tô Duyệt vừa nói xong, thời tiết vốn đang trong lành sáng sủa đột ngột biến mất, trong chớp mắt bên ngoài gió lớn quăng giật, nắng tươi chợt trở nên ảm đạm, mây đen cuồn cuộn như ngựa hoang vó dồn, vần vũ dồn xoáy, bầu trời như muốn sụp đô, lại như một con dã thú ngoác lớn cái miệng đen lòm như hang đá, hung thần ác sát, đại địa trong phút chốc bị bóng đêm nuốt chửng.

Tiếu Minh chắp tay sau lưng, đầu mày nhíu chặt, bộ dạng tiêu đại nhân nhìn trời cuộn mây đen bên ngoài cửa số, rõ ràng vẫn là ban trưa, lúc này lại tựa như đêm tối, đen thẫm mịt mùng, đưa tay ra không thấy nồi năm ngón, chỉ nghe tiếng nói nghiêm túc của nó: "Không ổn! Xem ra sắp đổ mưa rồi! Nơi này gần bờ biến, thật sự mong là đừng xuất hiện sóng thần!"

Nghe Tiếu Minh nói vậy, Tô Duyệt giật thót, sóng thần với sức công phá điên cuồng trong truyền thuyết, nhớ đến cảnh tượng sóng thần ngày tận thế được tái hiện trên vô số bộ phim truyền hình, một màn đáng sợ kinh hoàng đó, cô thề rằng thực sự cô không muốn thấy!

Sau lại nhìn phòng thí nghiệm máu me lênh láng, nhìn khuôn mặt bởi nghiêm túc mà cứng đờ như một ông già của Tiếu Minh, cô nói: "Ta xuống dưới, ngươi tự vào không gian đi!" Dứt lời Tô Duyệt xoay người xuống lầu, vừa đến tầng hai thì gặp Tô Dạng, Trương Hành hai người đang hợp lực dùng tấm sắt bịt kín lại những đoạn cửa kính bị phá vỡ, tránh cho gió lớn cùng mưa to tạt vào.

Tô Duyệt đi về phía cửa sổ thủy tinh, nhìn xuống phía dưới liền thấy Từ Quân vừa hay đang lái xe việt dã đỗ vào trong đại sảnh, sau đó ầm một tiếng đóng sập cửa lớn của tòa nhà, ngăn cách gió lớn bên ngoài.

"Tiểu thư, xem ra trận mưa này sẽ rất đáng sợ, mong rằng nước sẽ không ngập." Từ Quân đỗ xong xe liền đi lên tầng hai, thấy

Tô Duyệt đứng bên cửa kính quan sát tình hình bên ngoài, hắn liền thoáng lo lắng nói."Đúng vậy, hi vọng tình hình không chuyển biến xấu thêm, động đất, cuồng phong, không rõ sau đây chúng ta còn phải ứng phó với tình huống tồi tệ đến đâu nữa. Chỉ không biết mẹ và Vương Hoa Mẫn bên đó thế nào, chỉ mong đừng như chỗ chúng ta."

Tô Duyệt mắt nhìn những đυ.n mây đen kịt không ngừng quay cuồng, tâm tình lo lắng mà buồn bực nói, không rõ vì đâu, trong lòng cô xuất hiện dự cảm không lành mạnh mẽ, tựa hồ đợi chờ bọn họ không chỉ có cuồng phong bạo vũ đơn giản thế này.Khúc Lãnh nhìn Tô Duyệt đứng bên cửa kính tâm tình xuống dốc liền đi đến bên cô, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo tựa băng của Tô Duyệt, cất lời an ủi: "Sẽ không có chuyện gì." Nói xong, hắn mới phát hiện lời nói của mình biết bao tang thương bất lực.

Nhưng Tô Duyệt lại không hề hất tay hắn ra, chỉ mặc kệ hắn nắm, sự tức giận của cô cũng đã vơi bớt, chỉ là với việc hắn phản kháng mệnh lệnh của cô có chút bực bội, vì thế cũng không đáp lời hắn.

"Khúc ca, lưng ngươi bị thương rồi!" Đột nhiên Từ Quân nhìn thấy từ trên người Khúc Lãnh có máu đen nhỏ giọt xuống đất, lúc này hắn mới phát hiện mảng áo sau lưng của Khúc Lãnh đã ướt đầm một khoảng, do y phục cùng màu máu đều màu đen, vì thế nhất thời không nhận thấy.

Tô Duyệt xoay lại nhìn Khúc Lãnh, sau đó vươn tay xoa nhẹ lưng hắn, quả nhiên một mảng nhớp nháp, nhìn máu đen nổi bật trên lòng bàn tay trắng nõn, Tô Duyệt lạnh lùng trừng Khúc Lãnh, sau đó kéo hắn vào một gian thí nghiệm.

Sập của đánh rầm, sau đó cô không hề thương tiếc đẩy Khúc Lãnh ngã nằm xuống giường thí nghiệm, cứ thế cao cao tại thượng nhìn xuống hắn.

Nhìn dáng vẻ này của Tô Duyệt, khuôn mặt lạnh nhạt tái nhợt của Khúc Lãnh lại xuất hiện một nụ cười rực rỡ, hắn hướng đôi mắt nâu đỏ trực diện nhìn vào đôi mắt bởi tức giận mà long lên của cô, con ngươi lãnh huyết không mang tình cảm lúc này tràn đầy niềm si mê đối với Tô Duyệt.

"Khúc Lãnh, ngươi còn dám cười! Ngươi mưu toan câu dẫn lão nương ở đây chiếm đoạt ngươi, đúng không!" Tô Duyệt nhíu chặt mày nhìn khuôn mặt mê hoặc của Khúc Lãnh, thân mình không ngừng tiến gần về phía hắn, cánh môi đỏ mọng cách bờ môi diễm lệ kia một cm thì dừng lại, cô lạnh lùng nhìn Khúc Lãnh nói.

Khúc Lãnh nghe lời này của Tô Duyệt, đáy mắt một vạt sáng động lòng người lướt ngang, hắn vươn tay cẩn trọng vuốt khe gò má vương bụi của Tô Duyệt, ánh mắt gắt gao đặt trên bờ môi kiều diễm chỉ cách trong gang tấc, hô hấp đột nhiên nặng nề.

Nữ vương của hắn luôn có thể dễ dàng khơi gợi du͙© vọиɠ của hắn với cô. Hắn nhếch nhẹ môi mỏng, thanh âm trầm khàn mà gợi cảm: "Hoan nghênh người lập tức chiếm đoạt ta, nữ vương đại nhân của ta! Bởi ta đã đợi không nổi nữa rồi!"

Tô Duyệt bó tay trợn mắt, mặc dù Khúc Lãnh quả thực rất dụ hoặc, nhất là khi hô hấp nóng bỏng của hắn phả lên mặt cô, cũng có chút khiến cô ngứa ngáy rạo rực, nhưng mà, con mẹ nó không phải lúc a!

Ngoài kia gió to mưa lớn, nguy hiểm khó lường có thể tùy thời ập tới, cô không muốn lần đầu của mình mới làm được một nửa đột nhiên động đất hay sóng thần gì đó đâu!

Nếu thế thì quá quá quá mất mặt rồi! Không ngờ Tô Duyệt đoán chính xác, chính vào một khắc cô chuẩn bị nhổm người dậy, cả phòng thí nghiệm lại bắt đầu chao đảo rung lắc dữ dội, cô không kịp đề phòng, đè ụp lên Khúc Lãnh, hai môi va chạm.

"Lão đại, lại có động..." Vốn dĩ chỉ là cảm giác được phòng thí nghiệm rung lắc muốn qua xem tình hình Khúc Lãnh và Tô Duyệt,

Từ Quân không ngờ vừa mở cửa liền bắt gặp lão đại nhà mình tựa sói bổ nhào lên Khúc Lãnh nằm trên giường thí nghiệm.Từ

"đất" chuẩn bị thốt ra bị mắc ngang cố họng, không thể bật ra.

Từ Quân ngượng ngùng ho khan nói: "Ha ha ha, lão đại, xin lỗi quấy nhiều rồi. Người tiếp tục hưởng thụ đi nha!" Dứt lời sập mạnh cửa quay người đi về bên cạnh Trương Hành đứng im, nhìn bầu trời bị mây đen vây kín bên ngoài, rồi mới chậm rãi nhả ra một câu: "Trẻ tuổi thật tốt!"

Hành vi lời nói của Từ Quân đều không tránh khỏi ánh mắt Tô Dạng, ánh mắt đảo qua cánh cửa khép chặt, nghĩ cũng biết bọn họ làm gì bên trong.Hắn ngẩng đầu nhìn vòm trời đen kịt, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cơn lạnh thấu tim khiến hắn cảm giác như con tim đang dần bị đông cứng.

Mà trong phòng thí nghiệm, khi nghe tiếng Từ Quân Tô Duyệt cũng kịp phản ứng lại, rời ngay khỏi môi Khúc Lãnh, trong mắt lóe qua xấu hổ cùng rầu rĩ, dầu gì bị đàn em của mình bắt gặp bản thân như lang như sói bổ nhào lên người đàn ông, đừng nói nữa, cô thật sự vẫn cảm thấy mất mặt.

Cảm nhận được phòng thí nghiệm vẫn chao đảo, Tô Duyệt vội vã bật dậy, nhưng lúc này lại bị Khúc Lãnh bắt lấy lôi ngược trở lại, giọng nói trầm khàn của hắn vang lên bên vành tai mẫn cảm của cô: "Thật ra làm trong lúc động đất cũng rất thú vị, sẽ bớt được không ít sức lực đâu!"

Quả nhiên người có lãnh đạm hơn thế cũng không sửa được bản tính da^ʍ đăng háo sắc vốn có của nam nhân.

Tô Duyệt ngẩn ngơ một giây mới phản ứng lại, có chút thẹn quá hóa giận đẩy Khúc Lãnh ra, đứng dậy, chỉnh trang lại y phục có chút lộn xộn, sau đó xoay người bỏ đi, đến trước cửa chợt dừng lại, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Tự cầm máu vết thương đi, đừng dùng cách này tự trừng phạt mình, tha thứ cho ngươi." Nói xong mở cửa ra ngoài.

Khúc Lãnh không hề bỏ lỡ thoáng thẹn thùng của Tô Duyệt, một tràng cười hạnh phúc đột ngột bật ra qua làn môi mỏng đỏ tươi, ngón tay ve vuốt nơi còn vương vấn độ ấm và hơi thở của Tô Duyệt trên môi, trong mắt sóng ngầm xoay chuyên. Xem ra nữ vương của hắn vẫn là một thiếu nữ, nếu đã là lần đầu của cô, hắn đương nhiên sẽ không khiến cô thiệt thòi khi phải làm ở một nơi thế này, có điều hắn cần xúc tiến tốc độ cô xông vào hắn thôi, tránh để một ngày nào đó có người nhanh chân chen trước. Nghĩ đến đây, sự điên cuồng tàn bạo xẹt qua trong mắt hắn, hắn sẽ phát điên mất!

Hắn lanh lẹ nhôm dậy chỉnh đốn lại bộ quần áo rằn ri đen đã hơi nhăn nhúm, sau đó sử dụng năng lực dừng vết thương chảy máu, xong xuôi mới mở cửa bước ra. Nhìn tòa nhà thủy tinh liên tục lắc lư, Khúc Lãnh đi đến vị trí bên người Tô Duyệt đứng, theo hướng ánh mắt Tô Duyệt quan sát vòm trời tối tăm.

"Tình hình xem ra vô cùng không ổn, ta có dự cảm sau động đất và cuồng phong, sẽ có một thứ đáng sợ nào đó xuất hiện, có điều may mắn tòa nhà thí nghiệm thủy tinh này đủ kiên cố, trước mắt vẫn an toàn." Tô Duyệt chau mày nhìn gió lớn khuấy lên từng luồng sóng dữ ngoài biến xa, ngữ khí nghiêm trọng nói với mọi người. Mặc dù sẽ gây hoang mang, nhưng ít ra cũng coi như chuẩn bị tinh thần cho mọi người, miễn cho khi thực sự xuất hiện tình huống bất ngờ tựmình hỗn loạn trận thế.

Tiếng nói của Tô Duyệt vừa dứt, ngoài cửa kính âm thanh rào rào vang lên, mọi người nhìn từng hạt mưa gieo mình tan vỡ trên mặt kính, đều biết mưa rền đã đến.

Người trước nhất cảm nhận được điều bất thường là Tô Duyệt và Khúc Lãnh do sở hữu năng lực quan sát trong bóng đêm, bọn họ phát hiện màu nước mưa không bình thường, không ngờ đó là màu xanh vàng!

Tô Duyệt và Khúc Lãnh trao đối ánh mắt, đều nhìn ra được nỗi lo lắng, hi vọng không như suy nghĩ của mình. Tô Duyệt đến gần cửa kính, tỉ mỉ quan sát, mày ngày càng nhau chặt, quả nhiên là mưa axit ăn mòn, thậm chí so với mưa axit trước tận thế còn đáng sợ với sức tàn phá lớn hơn. Mưa axit trước tận thế thường không màu, có màu chỉ bởi do lẫn tạp chất mới biến màu, thêm vào đó mưa axit trước tận thế phải qua thời gian dài mới gây ăn mòn những chất liệu cứng như thuỷ tinh hay sắt thép, đối với da người, niêm mạc cũng chỉ có tốn hại không đáng kể.

Nhưng trận mưa axit trước mắt, trong vàng đậm ánh xanh, chính là màu sắc như dịch chất ăn mòn của Tiểu Song, bên cạnh đó

nước mưa xanh vàng vừa tạt vào, lớp kính liền bị ăn mòn lỗ chỗ, mặc dù không rõ rệt nhưng cứ dần mòn như vậy, tòa nhà này khẳng định chỉ trong hai tiếng sau sẽ bị ăn mòn triệt đế, đến lúc đó bọn họ sẽ bị phơi trần dưới mưa. Lớp kính chống đạn bền chắc như vậy còn bị nước mưa axit kinh khủng này ăn mòn, có thể tự suy luận ra cơ thể yếu ớt của bọn họ chỉ cần vài giây tuyệt đối chẳng còn một mảnh xương.