Chương 14: Không phải người, không phải yêu, ta là một con tang thi

Tác giả: Ý Chi Huyễn

Edit: Cam

Số từ: 1905

Nhị cấp tang thi khiêng Vương Hoa Mẫn vào trong biệt thự của Tô Duyệt, trực tiếp đi lên lầu hai, không chút thương tiếc đem người ném thẳng xuống nền đất!

Trên mặt đất tuy rằng đã trải thảm nhung thật dày, nhưng nàng vẫn là bị rơi đau đến méo cả miệng!

Vương Hoa Mẫn vốn đang muốn chửi ầm lên, lúc này, một đôi boot lông cao gót màu đen ập vào trong mắt Vương Hoa Mẫn. Sau đó đánh liều chậm rãi đem tầm mắt hướng lên trên, là đôi chân trắng nõn mảnh khảnh nuột nà, tiếp đến là một bộ váy công chúa màu trắng tinh tế số lượng có hạn của Chanel được may thủ công hoàn toàn bởi tay nghề của thợ thủ công chuyên nghiệp, bên ngoài mặc một cái áo khoác lông dê màu đen, mái tóc dài óng mượt màu nâu hạt dẻ được buộc gọn gàng sau đầu thành đuôi ngựa cao.

Trên cổ tay mảnh khảnh mang một cái đồng hồ nữ bằng thuỷ tinh màu trắng của hãng trang sức xa hoa nổi tiếng Cartier, điểm thêm trên người là một chiếc vòng cổ trân châu cùng một đôi khuyên tai kim cương nạm trân châu.

Đuôi mắt hạnh vυ"t cao câu nhân, đôi mắt đỏ rực mị hoặc, không chút cảm tình nhìn nhân loại đang nằm dài trên nền đất, mang theo cảm giác nguy hiểm trí mạng lại cố tình như có như không toát ra dáng vẻ câu hồn nhϊếp phách.

Làn da có chút trắng nhợt lại đặc biệt làm nổi bật cánh môi đỏ thắm như son, khát máu nhưng lại thần bí. Mà lúc này cô chỉ là tùy ý dựa nghiêng trên trên sô pha lại có thể tản ra một loại hơi thở mị hoặc trí mạng.

Mỹ nữ! Mỹ nữ toàn thân sạch sẽ, mang theo khí phách át người của độc đoán nữ vương cùng sức quyến rũ chết người của đại đại mỹ nhân! Đồng thời Vương Hoa Mẫn phát hiện bên người mỹ nữ còn có một tiểu hài nữ tang thi mặc bộ trang phục thể thao màu hồng phấn, đầu thắt bím tóc hai bên ngoan ngoãn đứng ở bên người cô, làn da chỗ xanh chỗ tím nhợt nhạt, còn có đôi đồng tử màu xanh lá. Là… là nhị cấp tang thi!

Mẹ nó, ai tới nói cho nàng biết hiện tại đang xảy ra loại chuyện gì a!

“Cô là người hay là yêu quái?” Vương Hoa Mẫn trừng lớn đôi mắt nhìn Tô Duyệt, không tự chủ được buột miệng thốt ra.

Không phải nàng chưa từng gặp qua mỹ nữ, kỳ thật bản thân nàng nhan sắc cũng không tồi, bất quá ở trong hoàn cảnh khi sự an toàn của bản thân không được đảm bảo, mạt thế tài nguyên cùng nước sạch thiếu hụt trầm trọng, mỗi người đều đang gian nan chạy trốn cùng chật vật tìm kiếm vật tư gắng gượng sống qua ngày, làm sao có thời giờ cùng điều kiện tắm gội sạch sẽ, trang điểm xinh đẹp như vậy!

Hiện tại đột nhiên nhìn thấy một mỹ nhân một thân sạch sẽ, trang phục chỉnh tề, trang điểm xinh đẹp, mà điều quan trọng chính là cô ấy còn là một nữ nhân, lại đơn độc tồn tại trong một đàn tang thi lớn như vậy. Những tang thi đó không chỉ có không ăn thịt cô ấy, thậm chí trông như còn đang phục tùng. Trong đầu nàng chợt lóe lên một câu: Có chuyện khác thường tất có yêu.

Tô Duyệt liếc mắt nhìn Vương Hoa Mẫn thầm đánh giá. Ước chừng khoảng hai mươi ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, nhìn qua còn có dáng vẻ phóng khoáng hào sảng, nhưng khi nhìn đến biểu tình như gặp phải quỷ của nàng, Tô Duyệt vẫn là nhàn nhạt nói: “Ta không phải người, cũng không phải yêu quái, ta là một con tang thi.”

Cô cũng không sợ nàng ta chạy đi nói cho người khác, bởi vì kết cục của nàng ta chỉ có hai loại: Một là bị cô lựa chọn trở thành đàn em dưới trướng. Hai là không được cô chọn trúng, như vậy nàng ta đối với cô là kẻ vô dụng, lại biết được bí mật thân phận tang thi của cô, kết cục cũng chỉ có một, trở thành thức ăn trong miệng tang thi!

Lời Tô Duyệt vừa nói ra liền khiến Vương Hoa Mẫn cả kinh há to miệng, dùng ánh mắt “không thể tưởng tượng được” nhìn chằm chằm Tô Duyệt. Không thể tin được nữ nhân xinh đẹp trước mắt thế nhưng lại là đồng loại với đám tang thi diện mạo kinh tởm, hành vi hung bạo như trong đầu nàng hằng tưởng tượng. Loại chuyện đang diễn ra trước mắt này hoàn toàn đảo lộn nhận thức của nàng đối thế giới a.

Từ khi mạt thế bắt đầu đến bây giờ, đám tang thi nàng đã thấy qua đều là đôi mắt trắng dã hoặc là phiếm xanh, toàn thân đều là thịt thối hoặc là làn da xanh tím nhợt nhạt, trong miệng mọc ra răng nanh nhọn hoắt, móng vuốt dài sắc nhọn. Tạm bỏ qua những đặc điểm về ngoại hình này đi, nàng vẫn là chưa bao giờ gặp qua tang thi nào có thể sử dụng ngôn ngữ của nhân loại a, lại còn là một tang thi yêu cái đẹp thích sạch sẽ ăn mặc thời thượng như vậy.

“Cô thật sự chắc chắn cô là tang thi?” Vương Hoa Mẫn lại lần nữa không tin tưởng mà xác nhận lại.

Tô Duyệt khẽ cau mày, ngữ khí cũng mang theo thái độ mất kiên nhẫn: “Ta hiện tại đang tuyển cấp dưới, không phải tìm ngươi tới để phỏng vấn lại ta! Nói về năng lực của ngươi đi, để xem đối với ta có ích hay không. Nếu vô dụng, đi thẳng xuống lầu cùng tang thi chơi đi!”

Vương Hoa Mẫn một bụng cười khổ, nữ nhân trước mắt này cái gì cũng không thiếu, nàng còn cái gì có thể để cô ấy lừa mất nữa chứ. Nhìn lại biểu tình thiếu kiên nhẫn cùng nghe được những lời uy hϊếp từ miệng Tô Duyệt, nàng đương nhiên không dám cho rằng nữ nhân này đang nói giỡn. Nghĩ đến việc cùng đám tang thi giao lưu tình cảm, sắc mặt Vương Hoa Mẫn rối rắm một hồi, sau đó thình lình rùng mình một cái, phía dưới số lượng tang thi kia cũng thật là……

Tô Duyệt ngồi ở trên sô pha nhìn Vương Hoa Mẫn, có chút cảm thấy nhàm chán, sau đó trong tay trống rỗng đột nhiên xuất hiện một quả táo lớn đỏ mọng. Răng rắc cắn một ngụm, hừm, mùi vị thật tốt, loại táo trước kia mua vài tệ một quả ở chợ thực phẩm gần nhà so với những quả táo được không gian sản xuất hoàn toàn không thể sánh bằng mà. Quả nhiên là không gian cực phẩm, tất cả sản phẩm sản xuất ra đều là tinh phẩm a!

Vương Hoa Mẫn ngơ ngác nhìn Tô Duyệt trong tay trống rỗng bỗng xuất hiện quả táo đỏ mọng, lại nhìn đến Tô Duyệt vẻ mặt hài lòng răng rắc ăn quả táo, Vương Hoa Mẫn âm thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng, trong lòng âm thầm rơi lệ.

Thế đạo lúc này thật quá con mẹ nó bất công mà, tang thi so nhân loại còn sống thoải mái hơn. Không chỉ được ăn no mặc đẹp lại không cần lo lắng bị ăn thịt, thật hạnh phúc a. Vương Hoa Mẫn hiện tại mẹ nó vô cùng khao khát được trở thành đồng loại của đám tang thi này a.

Vương Hoa Mẫn chớp mắt, nữ nhân này nói muốn tuyển cấp dưới là nhân loại, như vậy chỉ cần chính mình trở thành đàn em dưới trướng của cô, chỗ tốt so với đám tang thi vô tri vô giác kia còn không phải nhiều hơn sao! Nàng nhất định phải nỗ lực được tuyển, sau đó ôm chặt đùi đại gia kiên quyết không rời.

Nghĩ đến đây Vương Hoa Mẫn trưng ra gương mặt tươi cười niềm nở, nói: “Bẩm lão đại, tôi hiện tại là dị năng giả hệ hỏa cấp một. Trước mạt thế, tôi vốn là bác sĩ đảm nhiệm hai khoa: khoa nội và khoa ngoại ở bệnh viện Nhân Dân 1 tỉnh W. Thực hy vọng có thể vì lão đại cúc cung tận tụy phục vụ. Về sau lão đại, bạn bè của lão đại hay là người nhà gì đó, xuất hiện bất kể nguy nan tạp chứng gì tôi đều có thể xem bệnh chữa bệnh!” Nói xong vuốt mặt nhìn Tô Duyệt.

Đừng nói nàng làm như vậy quá mất mặt hay là thế nào, ở mạt thế người không có thực lực cùng có bối cảnh cường đại làm chỗ dựa, liền không cần nói đến tôn nghiêm, mặt mũi hay nhân phẩm. Ở mạt thế chỉ cần còn sống sót, những thứ khác đều không quan trọng!

Dị năng hệ hoả cũng thực bình thường, đối với Tô Duyệt mà nói, cũng chỉ có thể dùng để nhóm củi lửa, bất quá cái lý lịch với nghề nghiệp bác sĩ này thật ra lại khá hữu dụng. Cô đương nhiên không sợ chính mình sinh bệnh, nhưng mà mẹ già của cô tuổi lớn, các cơ quan trong cơ thể đều đã yếu đi nhiều, thực dễ dàng sinh bệnh.

Tô Duyệt trong lòng nghĩ kỹ, liền nhìn khuôn mặt lo âu thấp thỏm của Vương Hoa Mẫn nói: “Dị năng của cô đối ta không có giá trị gì, bất quá chức nghiệp bác sĩ này của cô vẫn là rất hữu dụng, về sau cô liền đi theo ta đi! Bất quá muốn đi theo ta, nhất định phải cùng ta ký kết khế ước!”

“Ký kết khế ước là thế nào?” Vương Hoa Mẫn thật cẩn thận hỏi.

“Ký kết khế ước chính là việc ta dùng tinh thần lực ở trong đầu ngươi đóng dấu ấn ký của ta, từ đó về sau ngươi sẽ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ta! Ngươi vĩnh viễn sẽ không thể phản bội ta, vĩnh viễn tận trung với ta! Đương nhiên ngươi có thể cự tuyệt, ta sẽ không cưỡng bách ngươi, bởi vì nếu ngươi không cam tâm tình nguyện, ta sẽ không lập khế ước với ngươi được. Nếu khế ước không được thành lập, như vậy đối với ta mà nói ngươi chính là không thể dùng, mà người không dùng được ta đương nhiên sẽ đem ném cho những tang thi dưới trướng, cho các ngươi giao lưu tình cảm.” Tô Duyệt vừa gặm quả táo vừa cùng Vương Hoa Mẫn giải đáp.

Vương Hoa Mẫn nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu nói: “Tôi sẽ không phản bội lão đại. Tôi cũng cam tâm tình nguyện tưởng trở thành cấp dưới của lão đại, thỉnh lão đại lập khế ước với tôi đi!”