"Tuýt--!"
"Aaa!"
Trong phút chốc, đường phố trở nên hỗn loạn, người đi bộ và xe điện nhỏ bên đường trộn lẫn vào nhau!
Nhiều ô tô chạy chậm ở phía trước bị một tiếng nổ văng ra xa!
Cảnh sát giao thông không ngừng tuýt còi!
Tần Tranh đưa ra quyết định dứt khoát, nắm lấy vai Sở Hiểu Đồng, mạnh mẽ đẩy cô ra xa mười mét!
Sở Hiểu Đồng đột nhiên ngã xuống đất, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tranh!
"Tần Tranh!"
Thịt người là hoàn toàn không thể đấu lại xe tải lớn!
Tần Tranh là người, không phải thần tiên. Những lời đồn đại cái gì người tu luyện có thể làm nổ tung một chiếc xe tải lớn chỉ bằng một cú đấm, tất cả đều là vô lý!
Trong tình huống như vậy, anh chỉ có thể kịp đẩy Sở Hiểu Đồng ra, sau đó điên cuồng chạy về một bên khác!
Tốc độ, lúc này, thứ duy nhất có thể chiến thắng tất cả chính là tốc độ!
Tần Tranh liều mạng điên cuồng di chuyển hai chân, anh đã dùng hết tốc độ mà cả đời này học được rồi!
Nhanh như chớp, biến mất trước chiếc xe tải lớn!
Bùm!
Bùm!
Chiếc xe tải lớn lao thẳng vào hồ nước xanh, toàn bộ thân xe kẹt trong đó, đầu xe va phải một cây bạch quả lớn mới đột ngột dừng lại!
Nhưng rồi sau đó, chiếc xe bốc khói, ngay giây sau, nó phát nổ tại chỗ!
Xe cứu thương!
Xe cứu hỏa!
Xe cảnh sát!
Lúc này đang cùng chạy đua trên đường.
Con đường ngay lập tức bị chặn.
Sở Hiểu Đồng được lính cứu hỏa đỡ sang bên kia đường, Tần Tranh cũng không còn sức lực từ dưới đất đứng lên.
Người qua đường và cảnh sát giao thông nhìn thấy từ đầu đến cuối, lúc này đều nhìn Tần Tranh với ánh mắt kinh ngạc!
Đây là lần đầu tiên cho đến nay họ nhìn thấy một người như vậy. Khi một chiếc ô tô đâm vào mình, anh đã đẩy vợ mình ra và tự mình thoát thân!
Cả đời này họ sẽ không bao giờ quên tốc độ chạy đó của anh!
Nhưng những người này đều không ai nhìn thấy một màu đen giống như vòng xoáy trong mắt Tần Tranh giờ phút này!
"Chồng ơi!"
Cánh tay của Sở Hiểu Đồng bị bầm tím, nhưng cô không quan tâm đến bản thân mình: "Anh sao rồi?"
“Không sao, chỉ là mất sức một chút thôi.” Tần Tranh cười với Sở Hiểu Đồng, sau đó đứng dậy, “Em còn muốn tới cửa hàng bách hóa không?”
Sở Hiểu Đồng không nhịn được khóc cười thành tiếng: "Anh đã như vậy rồi, còn đi gì nữa? Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"
"Chuyện gì xảy ra, trở về sẽ biết." Giọng nói Tần Tranh lạnh như băng.
Từ chối sự giúp đỡ của lính cứu hỏa, Tần Tranh đi đến cái hồ xanh để xem, người lái xe đã chết rồi!
Sự cố đột ngột này, nhất định là có người đã lên kế hoạch trước! Mục đích chính là gϊếŧ anh và Sở Hiểu Đồng, còn đó là ai?
Anh tới thành phố Giang không bao lâu, cộng thêm lúc trước tới nữa, người anh quen biết, người có thù oán với mình, Tần Tranh một bàn tay là có thể đếm hết.
Mà người mong cho mình chết, chỉ sợ cũng chỉ có hai người!
Một người là Kim Bình Bình, một người là Lưu Hồng Đào!
Không phải Tần Tranh xem thường Kim Bình Bình, mà là lá gan của Kim Bình Bình không lớn như vậy, cũng không quan hệ rộng, càng không có thừa tiền đi thuê người gϊếŧ anh.
Vì thế, chỉ còn lại một người là Lưu Hồng Đào!
Tần Tranh đưa Sở Hiểu Đồng về nhà trước, sau khi Sở Hiểu Đồng ổn định, liền gọi cho Giang Quân.
"Cho tôi địa chỉ nhà của Lưu Hồng Đào."
Giang Quân nghe thấy điện thoại thì sững người: "Được, tôi cho cậu. Nhưng mà, cậu muốn địa chỉ của anh ta để làm gì?"
“Thằng khốn đó muốn tôi chết. Dù thế nào tôi cũng phải dạy dỗ anh ta một chút." Đôi mắt Tần Tranh lạnh lùng.
"Cái gì? Anh ta đã ra tay với cậu? Khi nào vậy?" Giang Quân bị dọa tới mức đứng dậy khỏi bàn ăn.
Giang Lợi Dân ngồi đối diện anh ấy, và ông bà cụ nội nhà họ Giang đều sửng sốt.
"Vừa rồi, thuê người lái xe tới đâm. Tôi như thế nào cũng không sao cả, nhưng bên cạnh tôi còn có vợ tôi, cô ấy không có năng lực phản ứng giống như tôi, nếu như hôm nay tôi không ở bên cạnh cô ấy, tên kia ra tay với cô ấy thì... bây giờ tôi đã là người độc thân rồi!"
Đây là lần đầu tiên Tần Tranh nói những lời thô tục, anh thật sự rất tức giận!
Bất cứ ai. Mắng anh, xúc phạm anh, đánh anh đều được.
Nhưng tuyệt đối không được ra tay với gia đình anh!
Sau khi cha mẹ mất tích, bố mẹ vợ, Sở Hiểu Đồng và Sở Tử Đàn chính là người nhà duy nhất mà bây giờ Tần Tranh có.
Sắc mặt Giang Quân dần trở nên âm trầm: "Bây giờ em dâu thế nào rồi?"
“Cô ấy không sao, anh yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ tự mình xử lý.” Tần Tranh dứt lời, liền cúp điện thoại.
Nhưng Giang Quân làm sao có thể để Tần Tranh tự mình xử lý được, lúc này anh ấy cũng không ăn cơm nữa, quay đầu ra cửa.
Nếu Tần Tranh đã nói đi gặp Lưu Hồng Đào, vậy thì anh ấy cũng chỉ có thể khiến Lưu Hồng Đào hoàn toàn phá sản. Và...
Đi tù.
Những người làm ăn không trong sạch.
Muốn anh ta phá sản, muốn tìm thấy dấu hiệu vi phạm của anh ta, quá dễ dàng!
Mà giờ phút này, tại khu biệt thự Minh Nguyệt.
Đây là một khu biệt thự ở ngoại hoàn thành phố Giang, Lưu Hồng Đào vẫn luôn sống một mình ở đây, thỉnh thoảng đưa tiểu tam tiểu tứ đến vui chơi.
Vợ và mẹ già đều đã được anh ta đưa về quê. Để có thể tận hưởng niềm vui của tiền một mình!
Lúc này, anh ta ngồi ở trên giường, nhìn người phụ nữ đang nằm sấp trước mặt mình, thoải mái thở dài một hơi.
"Thật thoải mái cục cưng." Lưu Hồng Đào mặt đỏ bừng, đánh một cái vào mông của người phụ nữ!
Người phụ nữ vặn vẹo mông và dùng lực!
Đột nhiên Lưu Hồng Đào run lên.
Ngay sau đó, thứ đen tối kia lại đứng dậy. Lưu Hồng Đào lập tức đè người phụ nữ dưới thân!
"Bố mày bây giờ con vui vẻ, diệt trừ được một tai họa! Hôm nay anh sẽ cưng chiều em..."
"Lưu Hồng Đào." Đột nhiên một giọng nói từ cửa sổ truyền đến, cắt ngang lời Lưu Hồng Đào.
Nụ cười nham hiểm trên mặt Lưu Hồng Đào lập tức đông cứng lại, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai!"
Chợt, khi Lưu Hồng Đào nhìn thấy Tần Tranh đang đứng ở cửa sổ, sợ tới mức co rút lại ngay lập tức, đẩy người phụ nữ ra, sau đó không ngừng lui về phía sau: "Cậu là người hay quỷ?"
Tần Tranh vốn còn có chút không chắc chắn, nhưng khi nghe được những lời này của Lưu Hồng Đào, Tần Tranh liền nở nụ cười.
"Anh nói xem?" Anh một bước vượt qua cửa sổ, nhìn cũng không thèm nhìn người phụ nữ, "Không muốn chết thì cút ra ngoài!"
Người phụ nữ vội vàng bò ra ngoài. Ngay cả quần áo cũng không dám lấy.
Lúc đi còn đóng cửa phòng lại!
Lưu Hồng Đào vốn định rời đi cùng người phụ nữ, nhưng đã bị Tần Tranh một cước đá trở về: "Sốt ruột rời đi làm gì? Trả lời hai câu hỏi của tôi trước."
“Cút! Cậu là cái thá gì mà cậu hỏi tôi phải trả lời chứ? Mau cút đi!" Lưu Hồng Đào dường như biết Tần Tranh định hỏi gì, lập tức chộp lấy điện thoại cạnh giường, "Nếu cậu không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!"
“Báo đi! Tôi chờ anh gọi cảnh sát đấy." Tần Tranh làm động tác mời, "Vừa hay, chúng ta cùng tới đồn cảnh sát. Để cho cảnh sát hỏi anh cũng giống nhau cả thôi.”
Lưu Hồng Đào sợ hãi, hôm nay lúc ký hợp đồng anh ta cũng chỉ động đến người phụ nữa đó một chút mà thôi, thế nhưng lại bị tập đoàn Giang Thị trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ!
Các tập đoàn khác thấy vậy, căn bản không dám đối nghịch với Giang Thị, tất cả các hạng mục hợp tác của công ty bọn họ đều bị chấm dứt với số lượng lớn!
Cổ phiếu trong nháy mắt giảm mạnh, một giờ trước, đã xuống tới giá thấp nhất!
Cứ tiếp tục như vậy, anh ta nhất định sẽ tổn thất hơn phân nửa!
Nguyên nhân của tất cả chuyện này là do cặp vợ chồng đó!
Cho nên, anh ta mới thuê người muốn báo thù, muốn gϊếŧ hai người bọn họ!
Nhưng. Người mà anh ta thuê vừa báo cáo với anh ta là đã ra tay, nhưng tại sao người này vẫn còn sống?
Đột nhiên, điện thoại của anh ta vang lên, Lưu Hồng Đào nhìn qua!
Trên trang điện thoại di động, một còi báo động màu đỏ không ngừng nhấp nháy, lúc này sắc mặt Lưu Hồng Đào lập tức trở nên xám xịt.
Còi báo động này là của kẻ gϊếŧ người mà anh ta thuê. Nếu thành công, kẻ gϊếŧ người sẽ đến tìm anh ta lấy tiền, nếu như không thành công, báo động tự động trên người tên gϊếŧ người sẽ vang lên sau ba mươi phút.
“Sao cậu có thể tránh được!” Lưu Hồng Đào hét lớn về phía Tần Tranh.
Giống như một con chó bị mắc bệnh dại!
Ánh mắt của Tần Tranh trong nháy mắt trở nên đỏ bừng. Một bước đi tới, hung hăng nắm lấy đầu Lưu Hồng Đào đập vào tường!
Bụp!
Mắt Lưu Hồng Đào nhất thời hiện lên những ngôi sao, đầu anh ta đen lại, máu mũi cũng nhanh chóng chảy ra.
Thấy Tần Tranh lại muốn ra tay. Lưu Hồng Đào sợ tới mức ôm lấy cánh tay Tần Tranh, khóc lên: "Đại ca đừng đánh nữa, sẽ chết người sẽ chết người! Tha cho tôi, tha cho tôi! Tôi sai rồi, tôi không nên động thủ gây phiền phức cho cậu..."
"Phiền phức? Anh là muốn mạng của tôi!" Tần Tranh cười lạnh, "Anh một lòng muốn mạng của người khác, quay đầu liền dùng lời xin lỗi để giải quyết?"
Lưu Hồng Đào hoàn toàn chết lặng.
Anh ta không hiểu Tần Tranh sống sót như thế nào, không hiểu tại sao mình sẽ thất bại, càng không hiểu tại sao Tần Tranh lại lợi hại hơn tưởng tượng của anh ta?
Anh ta cũng là một người tu luyện, nhưng ở trước mặt Tần Tranh, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có!
Ném Lưu Hồng Đào giống như giẻ rách xuống đất xong, Tần Tranh chậm rãi mở miệng: "Hoặc là tôi chặt hai tay anh, hoặc là... Vĩnh viễn rời khỏi thành phố Giang, anh tự lựa chọn đi!"
Tần Tranh không muốn gϊếŧ người, anh và Sở Hiểu Đồng không sao, tên gϊếŧ người kia đã chết, Lưu Hồng Đào cũng đã nhận được giáo huấn.
Lúc này Lưu Hồng Đào liền nằm rạp dưới đất: "Tôi, tôi sẽ lập tức cút ra khỏi thành phố Giang!"
Tần Tranh gật đầu, vừa định rời đi, nhưng vào lúc này, cửa phòng bị đá văng ra!
Năm sáu người mặc quần áo đen trong nháy mắt xông vào, triệt để vây quanh Tần Tranh.
Một trong những thanh niên đi đến bên cạnh Lưu Hồng Đào: "Anh, anh nói, nếu 10 giờ tối nay không thấy anh gọi điện thì đến đây tìm anh. Em tới đây, anh còn ổn không?"
Bước chân của Tần Tranh đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu, ánh mắt như băng lạnh vạn năm nhìn thẳng vào Lưu Hồng Đào.
Lúc này Lưu Hồng Đào không giống bộ dáng uể oải vừa rồi, mà đứng lên vỗ vỗ thanh niên kia: "Làm tốt lắm!"
Sau đó anh ta nhìn về phía Tần Tranh: "Diễn xuất hiểu không? Hừ, thật không thể tin được, trên đời còn tồn tại loại người diệt cỏ không diệt tận gốc như cậu!"