Chương 8: Nhà anh có thứ bẩn thỉu

Luồng khí đen đó, lúc đó vì vội chữa bệnh nên anh không để ý tới, bây giờ nghe thấy Lưu Chính nói như vậy, Tần Tranh đã đoán rằng nguyên nhân xuất hiện rất có thể là ở nhà của Lưu Chính!

“Mà hai tháng gần đây, vợ và con của tôi, thậm chí cả tôi đều cảm thấy cơ thể không khỏe, nhưng khi đi kiểm tra thì lại không phát hiện ra điều gì.”

Những gì Lưu Chính nói một lần nữa càng khiến Tần Tranh khẳng định suy đoán của mình.

“Vì vậy tôi muốn mời anh Tần, có thời gian đến nhà tôi một chuyến, thăm khám cho vợ và con tôi.” Lưu Chính cười gượng, “Cả đời cố gắng làm việc, tôi có lỗi nhất chính là gia đình, vì thế...”

“Tôi hiểu.” Tần Tranh gật đầu, “Ngày mai tôi sẽ đi tới nhà anh.”

“Nhưng mà.” Tần Tranh nói, “Bây giờ để tôi bắt mạch cho anh trước được không?”

Lưu Chính chợt sững người, không ngờ Tần Tranh lại đồng ý dễ dàng như vậy, nhất thời cảm xúc lẫn lộn, đối với một người như Tần Tranh, anh ta lại càng thêm cảm kích.

“Đương nhiên là được rồi.” Lưu Chính đưa tay mình ra.

Tần Tranh đón lấy tay Lưu Chính, nhắm mắt cẩn thận bắt mạch cho anh ta, mạch rất thuận, không thấy cơ thể có chỗ nào không khỏe.

“Anh Tần, thế nào ạ?”

Thấy Tần Tranh mở mắt ra, Lưu Chính hỏi.

“Quả nhiên, chỉ dựa vào mạch đập này thì không thấy có điều gì cả.” Tần Tranh nheo mắt, đầu ngón tay buông thõng khẽ búng một cái, một luồng linh lực màu trắng bay vào cơ thể của Lưu Chính.

Ngay sau đó, vốn dĩ đứng trước mặt anh là khuôn mặt cương nghị của Lưu Chính, đột nhiên lóe lên một luồng khí đen mờ nhạt.

Khí đen này hiện ra bên ngoài, nhưng nhìn nó vô cùng kì dị.

Chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với anh tưởng tượng, không biết gia đình Lưu Chính rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Quả nhiên, tôi đã xem qua Đông y và Tây y thì họ đều nói như vậy.” Ngay lúc Lưu Chính tưởng rằng Tần Tranh cũng không có cách chữa trị.

Nhưng Tần Tranh lại nói: “Tôi biết nguyên nhân của việc này, chỉ cần tôi tới nhà anh thì chắc chắn sẽ chữa khỏi.”

Cái gì?

“Anh Tần, anh nói thật sao?” Lưu Chính sửng sốt, anh ta đã gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng không có ai dám nói những lời như vậy cả!

“Chắc chắn bao nhiêu phần trăm?”

Tần Tranh cười: “Trăm phần trăm!”

“Tốt quá!” Lưu Chính rất kích động, “Ngày mai tôi sẽ bảo người đến đón anh tới nhà tôi, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho vợ con tôi, tôi nhất định có thưởng!”

Hai người nói chuyện một lúc, Lưu Chính lại đưa Tần Tranh quay vào phòng rồi mới rời đi.

Tần Tranh vừa quay về, hai nhà vừa nãy còn không thèm để ý tới anh, thậm chí còn chửi bới anh, bỗng nhiên trở nên vô cùng thân thiết.

Không ngừng gắp đồ ăn cho Tần Tranh và xin lỗi.

Đỗ Hào thậm chí còn bưng ly rượu tới trước mặt Tần Tranh: “Em rể, không ngờ em lại lợi hại như vậy, ly rượu này anh mời em, sau này anh phải tới tìm chú em xin giúp đỡ rồi!”

Tần Tranh khách sáo nói vài câu, nhấp một ngụm rượu, khóe mắt liếc Trình Văn.

Chiếc bát sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên đó đang đặt cạnh Trình Văn, trên góc của hộp đàn hương đựng chiếc bát sứ lại bị khuyết một mảnh.

Xem ra vừa rồi lúc anh không có ở đây, đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

Một bữa cơm quay đi quay lại, đến cuối cùng, vẫn là chị cả và chị hai vô cùng tò mò đưa cả nhà Tần Tranh lên xe rồi mới rời đi.

Bình thường, bọn họ sẽ rời đi mà không thèm nhìn Tần Tranh.



Cả nhà lái xe trở về, trên đường về không một ai nói chuyện.

Ngay cả Hàn Anh, người ngày nào cũng mắng mỏ Tần Tranh một hai câu, hôm nay cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt.

Ngay cả khi trở về nhà, Hàn Anh còn chủ động bảo Tần Tranh nghỉ ngơi sớm.

Sở Tử Đàn cau mày, cô ta rất khó chịu khi thứ phế vật trong nhà đột nhiên được coi trọng như vậy.

“Thật không biết đã gặp được may mắn gì.” Sở Tử Đàn hừ lạnh một tiếng, xoay người vào phòng, thầm nghĩ nhất định phải tìm cách đưa Tần Tranh ra ngoài!

Mọi chuyện hôm nay dường như cho thấy địa vị của Tần Tranh trong gia đình cô ta đã bắt đầu tăng lên.

Đây không phải là một điềm báo tốt, chị gái của cô ta nhất định phải do cô ta bảo vệ!

Cô ta tuyệt đối không thể để chị gái mình bị một người đàn ông như vậy chèn ép!

Khi Tần Tranh trở lại phòng, Sở Hiểu Đồng đã ngủ rồi, hai người ngủ trên hai chiếc giường.

Chỉ là, giường của Tần Tranh là giường gấp, một người đàn ông to lớn ngủ trên giường gấp, chân thò ra khỏi giường, vô cùng khó ngủ.

Nhưng Tần Tranh không quan tâm, anh nằm xuống và ngủ thϊếp đi, hôm nay một ngày từ lúc mở miệng nói tới bây giờ, có quá nhiều chuyện đã xảy ra.

Ngày mai vẫn còn việc phải làm, không được bất cẩn.

Nghe thấy tiếng ngáy ở bên cạnh, nét mặt của Sở Hiểu Đồng đầy sự chán ghét, nghĩ đến chuyện hôm nay xảy ra với Tần Tranh, cô luôn cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng lại càng khiến cô thêm khó chịu hơn!

Xem ra ngày mai cô phải đi dập lửa rồi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Sở Hiểu Đồng hiện lên một nụ cười, đã lâu rồi cô không gặp người đó...

Sáng sớm hôm sau, khi Tần Tranh tỉnh lại, Sở Hiểu Đồng đã rời đi, anh cũng không quan tâm Sở Hiểu Đồng sẽ đi đâu.

Hai người đã ở bên nhau được một năm, và anh cũng biết rằng cả hai chẳng qua chỉ là đạt được những gì họ cần mà thôi.

Anh đương nhiên sẽ không nghĩ tới, bởi vì chuyện ngày hôm qua, Sở Hiểu Đồng đột nhiên nhào vào trong lòng anh.

“Bố mẹ đi làm rồi, bữa sáng ở trong bếp, tự ăn đi.” Sở Tử Đàn đang chơi game trên sô pha dưới lầu, thấy Tần Tranh đi xuống, liền cau mày buông một câu, rồi trở về phòng.

Tần Tranh liếc mắt nhìn phòng bếp, nhưng không đi vào, mà là đi ra ngoài cửa gọi điện cho Lưu Chính.

Thực ra tối hôm qua Lưu Chính ngủ không ngon, tối hôm qua lúc trở về nhà, bệnh của con trai càng thêm nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh, gọi bác sĩ cũng vô dụng.

Ước gì nửa đêm có thể đưa Tần Tranh qua đó, vì thế anh ta luôn đợi cuộc gọi của Tần Tranh.

Lúc này khi nhìn thấy cuộc gọi đến, anh ta liền tự mình lái xe đến đón Tần Tranh.

Lúc nhìn thấy Lưu Chính tới bắt chuyện, Tần Tranh có chút bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy luồng khí đen vốn chỉ lưu chuyển trên bề mặt da của Lưu Chính giờ đã lan đến tim phổi, Tần Tranh liền hiểu ra.

Có vẻ như chuyển động của thứ đó càng ngày càng lớn.

Hai người ngầm hiểu ý nhau, lên xe không nói những lời thừa thãi, đi thẳng đến nhà Lưu Chính.

Còn chưa vào tới cửa chính, Tần Tranh đã nghe thấy tiếng thút thít, không phải là tiếng khóc cũng không phải là tiếng gió.

m thanh này vô cùng kì quái, lại có thể ảnh hưởng tới tâm trí của con người.

Tần Tranh ngay lập tức nhìn về phía cửa chính, nhưng nhìn hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì.

“Chúng ta đi thôi anh Tần?” Lưu Chính đang vô cùng lo lắng chờ đợi.



Tần Tranh gật đầu: “Đi gặp phu nhân và con của anh trước thôi.”

Lưu Chính vội vàng dẫn Tần Tranh vào phòng chính, hai người vừa mới đi tới phòng chính thì nghe thấy bên trong vang lên một tiếng kêu the thé, tiếng kêu này rất kỳ quái, giống như tiếng quỷ kêu vậy.

Tần Tranh cả người run lên, hai mắt đột nhiên nheo lại.

Anh vốn dĩ tưởng rằng chỉ là do phong thủy của nhà Lưu Chính không đúng, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

Trong thế giới nơi con người sống, có rất nhiều thứ không thể dùng lí luận thông thường lý giải được.

Tất cả những năng lực mà anh có được cũng vậy, những y thuật đột nhiên học được cũng vậy, thậm chí ngay cả luồng khí đen kia cũng không thể dùng lí lẽ bình thường mà suy đoán được.

Ngoài những thứ này ra, còn có một thứ rất có cơ sở lí luận, cũng là thứ mà Tần Tranh không muốn đối phó nhất.

Cũng là thứ mà người bình thường hay nói, những thứ bẩn thỉu!

Tiếng khóc của đứa trẻ vừa rồi rõ ràng không phải là tiếng người phát ra!

Lưu Chính cũng sửng sốt trong giây lát, anh ta kinh hãi: “Con tôi, tại sao…”

Anh ta muốn nói, làm sao có thể phát ra âm thanh như vậy?

Nhưng anh ta không dám nói ra, vì bản thân anh ta cũng sợ, quả thực gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện kì quái, là một bí thư, anh ta không nên nghĩ theo hướng đó, dù sao thì bây giờ mê tín dị đoan đang bị bài trừ khắp nơi.

Nhưng... anh ta thật sự không có cách nào dùng khoa học giải thích!

Hai người nhanh chóng bước vào bên trong, và những gì họ nhìn thấy trước mắt gần như khiến Lưu Chính sợ hãi hồn bay phách lạc!

Chỉ thấy cậu bé nằm trên giường, trông chừng khoảng 10 tuổi, lúc này đang điên cuồng lắc lư như cái sàng, đầu gần như vặn thành một góc đáng sợ, miệng còn không ngừng sùi bọt mép.

Tiếng kêu the thé đó phát ra từ cái miệng sùi bọt mép này.

Người phụ nữ bên cạnh đứa trẻ, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, bất lực cầm chiếc khăn lau bọt nước cho đứa trẻ.

“Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt con làm sao vậy!” Lưu Chính nhìn thấy bộ dạng của Lưu Kiệt như vậy liền vội vàng chạy tới.

Thấy vậy, Tần Tranh đột nhiên kéo lấy Lưu Chính: “Đừng qua đó!”

Sau khi bị Tần Tranh nhắc, Lưu Chính mới tỉnh táo trở lại, nhưng vẫn lo lắng nhìn Lưu Kiệt.

“Tôi châm cứu cho cậu bé là có thể khỏi.” Tần Tranh nheo mắt, lấy ra cây kim bạc mua lúc trước.

Hôm nay anh đặc biệt mang theo chiếc kim bạc.

Tần Tranh đi lên phía trước, đứng bên cạnh cậu bé, tiếng kêu khóc của Lưu Kiệt càng như xé ruột gan.

Nhưng lúc cậu bé mở mắt ra nhìn thấy Tần Tranh, đột nhiên sững sờ, toàn thân liền ngừng run, đôi mắt sáng, chứa đầy sự sợ hãi!

Nhưng Tần Tranh biết, không phải là Lưu Kiệt sợ hãi, mà là những thứ bẩn thỉu trên người Lưu Kiệt!

Nhà họ Lưu này chắc chắn đã bị ai đó bày mưu tính kế, đã đưa thứ gì đó vào!

Đôi mắt Tần Tranh sáng lên, tay cầm kim châm bạc, châm vào huyệt vị của Lưu Kiệt!

Mười mấy cây kim châm bạc cắm vào huyệt đạo, Lưu Kiệt dần dần chìm vào giấc ngủ say, Tần Tranh nhìn Lưu Chính nói: “Mấy cây kim này chỉ trị triệu chứng chứ không trị tận gốc, nếu muốn điều trị triệt để, tôi cần một viên Ngọc Quan m.”

Ngọc Quan m?

Lưu Chính sững người, vừa định bảo người đi mua, thì Lưu Kiệt đang mê man miệng mở ra như sợ hãi thứ gì đó, tiếng gào khóc chói tai đột nhiên vang lên.

Không chỉ như vậy, cậu bé còn nhảy dựng lên, chạy ra ngoài: “Con khỏi rồi, con khỏi rồi, bố mau bảo ông ta cút đi, cút đi!”