"Cô Giang rơi xuống từ căn phòng cô ấy ở, kinh động đến người của câu lạc bộ Hoàng Đồ, bọn họ nhận ra đây là Giang Nhiễm, nên lập tức thông báo cho tôi, gọi xe cứu thương."
"Lúc tôi đến xe cứu thương vẫn chưa tới, nên tôi dẫn cô ấy đến phòng khám, tôi vẫn tin tưởng y thuật của bác sĩ Tần."
Tần Tranh nhíu mày: "Người đang yên đang lành lại rơi xuống từ lầu hai?”
"Rơi xuống khi ngủ! Camera giám sát rõ ràng chụp được cô ấy đứng ở cửa sổ lúc nhảy xuống hai mắt nhắm lại! Bọn họ hỏi cô ấy có thói quen mộng du không, tuyệt đối không thể!” Giang Trạch nhíu mày.
Sau đó đưa cho Tần Tranh một cái điện thoại di động: "Đây là hình ảnh video, tôi chụp lại.”
Tần Tranh quay đầu nhìn, quả nhiên, Giang Nhiễm đứng trên bệ cửa sổ, nhắm chặt mắt, rõ ràng đang ngủ say.
Không đúng!
Tần Tranh đột nhiên ánh mắt tập trung: "Dừng lại!”
Giang Trạch vội vàng nhấn dừng.
"Phóng to, phóng to lên." Tần Tranh nhìn chằm chằm vào phòng ngủ phía sau Giang Nhiễm.
Chỉ thấy đầu giường trong phòng ngủ, đúng lúc chụp được một bóng đen.
Bóng đen kia không có mặt mũi, giống như một khối chất rắn màu đen đang lưu động.
"Phóng to lên, chụp màn hình lại." Tần Tranh chỉ chỉ bóng đen kia.
Da đầu Giang Trạch có chút tê dại, anh ta hoàn toàn không nhìn thấy chỗ này còn có thứ này, nhưng: "Không được, điện thoại di động nhiều nhất chỉ có thể phóng to đến đây.”
"Ở đây tôi có máy tính, anh có thể xử lý nó không?" Con ngươi Tần Tranh rét run: "Tôi chỉ sợ, là có người muốn hãm hại, hơn nữa tôi đại khái biết người đó là ai, nhưng tôi cần chứng cớ.”
Giang Trạch nhíu mày: "Tôi không có phương diện này..."
"Tôi có thể!" Lương Khanh đột nhiên đi tới, cởi găng tay ra: "Tôi vốn là nhân viên tình báo của Cục tình báo quân đội, phụ trách giám sát chuyện nghe lén, việc như này tôi rất quen thuộc.”
“Thật tốt quá!” Giang Trạch lập tức đưa điện thoại di động cho Lương Khanh: "Làm phiền cô.”
Lương Khanh cầm lấy điện thoại di động, trực tiếp đi đến cạnh máy tính, bắt đầu tải xuống các loại phần mềm giải phẫu, để có thể chụp ảnh rõ ràng nhất có thể.
Tần Tranh ở trong lúc rảnh rỗi, vội vàng xoay người xử lý cuối cùng cho Giang Nhiễm: "Cũng may là rơi xuống từ tầng hai, không phải tầng năm hoặc tầng sáu, nếu không thật sự sẽ rất phiền phức.”
Giờ phút này, Giang Nhiễm chậm rãi chớp chớp mắt, tỉnh lại.
Khi tỉnh lại cô ấy hoảng sợ mở to hai mắt, đồng tử còn đang co rút, dường như trước khi rơi xuống lầu đã nhìn thấy cái gì đó!
Nhưng ngay sau đó khi cô ấy phát hiện ra người đứng bên cạnh mình, hốc mắt chợt đỏ lên: "Tần Tranh? Giang Trạch?”
"Khá hơn chưa?" Tần Tranh vội vàng tiến lên, anh không bỏ qua thứ vừa mới lóe lên trong mắt Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm giật giật cánh tay, đột nhiên có một cơn đau xuyên tim.
"Cánh tay và chân của cô đều đã bị trật khớp, tôi chỉnh xương cho cô rồi, ngày mai mới hết đau." Tần Tranh giải thích, nhìn vết thương trên người Giang Nhiễm: "Cũng may đều là vết trầy xước, không có thương tích đến gân.”
Giang Nhiễm gật gật đầu không nói gì, trong mắt có chút đờ đẫn.
“Được rồi!”
Đúng lúc này, Lương Khanh đột nhiên hét lên, Tần Tranh vội vàng chạy tới, liếc mắt một cái nhìn thấy trên mặt Lương Khanh tràn đầy vẻ khϊếp sợ.
Giang Trạch cũng đi tới, cùng Tần Tranh nhìn về phía máy tính.
Khi hai người đồng thời nhìn thấy hình ảnh trên máy tính, đồng tử chợt co rút!
Chỉ thấy vị trí đầu giường trên màn hình, có một bóng đen đứng cao tầm đầu giường, có một sợi dây đỏ quấn quanh cổ của bóng đen kia, rơi xuống một bên vai.
Ở cuối dây đỏ, có một quan tài nhỏ!
Tần Tranh nhất thời cảm giác lưng tê dại, lại là nuôi tiểu quỷ!
Mà tiểu quỷ này, rõ ràng đã hút rất nhiều dương khí của con người, trưởng thành có thể rời khỏi nơi ký sinh, thành đạo cụ đả thương người!
Quản ngục đi theo nảy giờ, bây giờ cũng đã đến cửa, vừa hay nhìn thấy cảnh này, lập tức kêu lên: "Cái này... Giống như con rối vải đó!”
Tần Tranh quay đầu: "Anh có mang theo con rối vải không?”
Người đàn ông gật đầu, đưa cho Tần Tranh: "có mang theo.”
Con ngươi Tần Tranh lóe lên, nhìn về phía ngườiđàn ông: "Trở về đi, chuyện này anh không cần xen vào, anh còn có vợ con.”
Người đàn ông sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày: "Không được! Cậu đã giúp con tôi, tôi không thể mặc kệ, huống hồ, thứ đó còn suýt chút nữa hại vợ con tôi.”
Tần Tranh thở dài: "Không phải không cho anh giúp, mà là chuyện này, anh thật sự không giúp được gì, nếu như anh cảm thấy áy náy, anh có thể đến thăm Mao Kiến Phong.”
"Thăm anh ta? Làm gì vậy?” Người đàn ông nghi ngờ.
"Nhìn xem gần đây mặt mũi anh ta có phải vàng vọt, giống như bị đói bụng mấy đời hay không." Trong mắt Tần Tranh hiện lên tơ máu.
Nuôi tiểu quỷ, nếu lần trước khi người đàn ông nhìn thấy Mao Kiến Quốc, Mao Kiến Quốc là một gã béo, vậy chỉ có thể nói rõ, tiểu quỷ này là do Mao Kiến Phong nuôi!
Nuôi tiểu quỷ, cần hút máu, nuốt chưởng ác mộng, gϊếŧ hại mạng người!
Chỉ sợ hiện tại Mao Kiến Phong cũng rất khó chịu!
Chỉ là không biết ai giới thiệu cho anh ta chiêu thức âm độc như vậy!
"Được rồi! Tôi sẽ đi ngay bây giờ!” Người đàn ông xoay người rời đi, để con rối vải lại phòng khám cho Tần Tranh.
Nhìn người đàn ông rời đi, Tần Tranh mới quay đầu nhìn Giang Trạch: "Đây không phải chuyện bình thường.”
Vốn tưởng rằng Giang Trạch sẽ rất tò mò, không nghĩ tới dáng vẻ anh ta lại rất bình tĩnh: "Tôi đã từng gặp thứ này, tương tự như huyền học.”
Tần Tranh nhướng mày: "Gặp rồi?”
"Ừm, lúc tôi vừa đi theo cậu Giang ra ngoài, một mình đi đến Đông Nam Á một chuyến, gặp ở đó. Vô số người dùng thủ đoạn nàyđể gϊếŧ người, chỉ là không nghĩ tới hôm nay sẽ xảy ra ở bên người mình.”
"Ai làm?"
Tần Tranh nhìn về phía Giang Nhiễm: "Gần đây nhà Giang đang điều tra ai, chính là người đó làm.”
Giang Nhiễm còn đang mê mang, tất nhiên đã bị thi khí ảnh hưởng đến thần trí, loại chuyện này hai ngày sẽ tự động biến mất, sẽ không gây hại đến thân thể.
"Điều tra?" Giang Trạch sửng sốt một chút: "Mao Kiến Phong? Cho nên anh vừa rồi mới cho người đàn ông kia đi thăm Mao Kiến Phong? Sao anh ta lại có thể biết loại chuyện này?”
Tần Tranh nở nụ cười: "E rằng anh không biết, nửa năm trước, anh ta đã dùng chiêu thức âm độc này, từng hại một nhà Lưu Chính, vợ con của anh ta suýt chết, cuối cùng tôi đã phát hiện.”
"Cho nên tôi mới co quan hệ khá tốt với anh ta, anh ta vẫn luôn chiếu cố tôi."
Giang Trạch ngạc nhiên, không nghĩ tới giữa Tần Tranh và Lưu Chính, còn có mối quan hệ này.
"Nói như vậy, người của Mao Kiến Phong phát hiện tôi điều tra anh ta, đây là cảnh cáo cho tôi?" Con ngươi Giang Trạch sắc bén: "Nhưng loại chuyện này tôi thật sự không có cách gì, anh Tần anh xem?”
"Không sao anh cứ tiếp tục điều tra, tôi sẽ gặp người kia." Tần Tranh nhìn Giang Nhiễm: "Lương Khanh, cô chăm sóc tốt cho Giang Nhiễm, tối nay cẩn thận một chút.”
Giang Trạch mở miệng: "Tôi ở lại, không đi.”
Anh ta thật sự không dám đi, chuyện Giang Nhiễm bị thương, anh ta vẫn chưa nói cho Giang Quân biết, chỉ sợ vừa nói, ngày mai Giang Quân sẽ lập tức chạy tới Dương Thành!
Tần Tranh gật đầu, xoay người ra cửa lái xe chạy tới câu lạc bộ Hoàng Đồ!
Nếu Giang Nhiễm vừa mới được đưa tới không bao lâu, tiểu quỷ kia tất nhiên vẫn chưa bị thu hồi!
E rằng, anh còn có thể đúng lúc gặp mặt người kia một lần!
Mà lúc này bãi đậu xe dưới lầu câu lạc bộ Hoàng Đồ, một người đàn ông mặc quần áo màu đen cầm điện thoại di động nhíu mày: "Tôi đã nói rồi, thời gian anh bảo tôi làm chuyện này quá ngắn, xác suất gϊếŧ người rất nhỏ!”
"Có thể, ngày mai ta sẽ đưa cho anh mấy cái quan tài nữa, anh cho anh trai cậu tiếp tục ăn. Cái gì? Sắp xảy ra chuyện gì rồi à? Vậy anh ăn đi, không phải mối quan hệ của hai người rất tốt sao?”
“Thật sự không được, anh không phải có con gái nuôi sao?
Tôi cúp máy đây, tôi phải đi lên thu đồ của tôi, hôm nay đã bỏ một cái, cái này không thể bỏ nữa, đây chính là thứ tôi thật vất vả lắm mới nuôi lớn!”
Dứt lời, người đàn ông cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn tầng hai, xoay người muốn đi lên!
Nhưng lúc xoay người, cậu ta sợ tới mức lui về phía sau một bước, suýt nữa hét lên: "Anh là ai?”
Anh đứng đằng sau từ khi nào vậy?
"Rất vui được gặp anh, anh định... lên tầng 2 lấy đồ, phải không? Hay là tôi lên xem cùng anh?” Tần Tranh cười tủm tỉm nhìn người đàn ông trước mắt, đánh giá người kia từ trên xuống dưới.
Không có bất kỳ khí tức linh khí nào, càng không có bất kỳ khí tức nội lực nào, chỉ có sát khí làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Thật không biết trên người người này, còn có bao nhiêu quan tài!
Người đàn ông nghe vậy nhất thời trợn tròn mắt: "Rốt cuộc anh là ai?”
Đột nhiên, cậu ta nghĩ tới cái gì đó: "Anh là tên đập chết tiểu quỷ của tôi!”
Tần Tranh không nói gì, rồi đột nhiên ra tay, chộp về phía cổ người đàn ông!
Còn người đàn ông này hình như đã chuẩn bị tốt, ngay lúc Tần Tranh ra tay, cậu ta chợt ném ra một thứ gì đó.
Ngay lập tức tràn ngập một làn sương mù, Tần Tranh bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, chờ anh phản ứng lại đã không còn thấy người nữa!
Tần Tranh híp mắt, đột nhiên nhìn về phía tầng hai, người nhanh như tia chớp chạy vọt lên cầu thang, trong nháy mắt, phanh một tiếng mở cửa phòng ra.
Chỉ thấy tiểu quỷ vốn đang ở đầu giường, đã không còn bóng dáng!