Chương 36: Đây chính là rác rưởi

"Sao lại không có một điểm nào?" Đàm Thành Huân sửng sốt.

Con ngươi Tần Tranh lóe lên, thầm nghĩ quả nhiên là như thế, anh biết có người muốn chỉnh bọn họ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như thế, động tay động chân trên người chuyên gia, là đơn giản nhất.

Nhưng trong lòng Tần Tranh lại có chút tức giận, không vì cái gì khác, chỉ vì những thứ của Tần Tranh anh, sao nhịn được chung kết lấy 0 điểm?

"Điểm số hiện tại đã được xác định, tiếp theo để cho chuyên gia của chúng tôi giải thích vì sao chúng tôi đánh giá điểm số này!"

Đây là khâu cuối cùng, nếu triển lãm của bạn có bất kỳ điểm nổi bật nào mà chưa được nhìn thấy đánh giá, bây giờ nói ra, sẽ được cộng thêm điểm!

"Bọn họ cố ý!" Đàm Tử Khâm cắn răng: "Cố ý muốn đặt Đàm Ký vào chỗ chết!”

Sắc mặt đám người lão Từ cũng không tốt lắm, bọn họ đều biết là cố ý, nhưng vậy thì làm sao, bọn họ căn bản không làm được gì!

"Bỏ đi, xem ra Đàm Ký thật sự không có cơ hội." Đàm Thành Huân trong nháy mắt hình như già đi mười tuổi, vẻ rạng rỡ trên mặt hoàn toàn không còn nữa, trong mắt cũng không còn thần sắc.

"Vì sao lại bỏ?" Tần Tranh chậm rãi mở miệng.

Đàm Thành Huân nhìn về phía Tần Tranh với vẻ bất đắc dĩ: "Không bỏ thì còn có thể làm gì được? Chúng tôi không có cách nào có quan hệ với chuyên gia!”

Tần Tranh lại nở nụ cười: "Chờ xem đi.”

Chờ xem?

Xem cái gì?

Đã đến lúc này rồi, còn chờ gì nữa?

Đàm Thành Huân cho rằng Tần Tranh đang an ủi ông ấy, cũng không để ở trong lòng, ông ấy đã suy nghĩ đến việc sơ tán Đàm Ký sau khi trở về.

Mấy năm gần đây, Đàm Ký vẫn luôn xuống dốc, ông ấy cho rằng đây là một cơ hội, nhưng lại không ngờ, một bước đã bước vào vực sâu!

Những người khác nghe thấy lời của Tần Tranh cũng chầm chậm lắc đầu, sự thật bây giờ đã chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn không có cách nào lật lại, cái này không giống với cá cược đá, có ba cơ hội.

Cái này chỉ có một lần thôi!!

Mọi người cười khổ, ngẩng đầu nhìn, ban giám khảo đã đánh giá đến cái thứ bảy, châu báu Linh Ngọc.

Bọn họ là người thứ mười, phía sau là châu báu Nguyên Phúc và cửa hàng châu báu Phụng Ký.

Trước đây mấy người này rồi đến bọn họ, nhưng vào lúc này, bọn họ đã không có bất kỳ hy vọng nào nữa.

"Châu báu Linh Ngọc đưa đến là một bình hoa hình hoa sen, hình thức chiếc bình hoa rất đẹp, chỉ tiếc là không có chỗ nào đặc biệt, so với những chiếc bình hoa trên thị trường, không có gì nổi bật, cho nên năm mươi điểm đã coi như rất cao rồi."

Châu báu Linh Ngọc bên kia không nói gì, thật ra trong lòng bọn họ rất hài lòng, dù sao so với châu báu Đàm Ký, bọn họ cao hơn năm mươi điểm!

"Tiếp theo là cửa hàng châu báu Phụng Ký, bọn họ đưa ra chính là bức bích họa Đôn Hoàng, bức họa này trông sống động như thật, đáng tiếc một điểm, chính là không có điểm nhấn, ở bên trong thiếu đi nét đoan trang, tám mươi điểm các người có gì muốn nói không?"

Người phụ trách của cửa hàng châu báu Phượng Ký lập tức đứng lên nói: "Chúng tôi có lời muốn nói.”

Ngay sáu đó người này nói, và nâng điểm số thêm mười điểm!

Chín mươi điểm, gần châu báu Nguyên Phúc!

Tiếp theo là châu báu Nguyên Phúc!

“Ngọc Quan m, vẻ mặt hiền hòa, nói thật, đây là Ngọc Quan m điêu khắc tốt nhất từng thấy!”

Nhiều khán giả xung quanh đã không nói nên lời khi nghe thấy điều này, bọn họ đều cảm thấy cái của Đàm Ký đẹp, kết quả lại là Đàm Ký 0 điểm.

Ngọc Quan m này bọn họ thật sự chán ngấy rồi, nó tràn lan khắp trên thị trường, nhìn không ra nó có chỗ nào đép.

Đột nhiên nghe thấy những lời này của chuyên gia, nhiều người trong lòng cười lạnh.

Tần Tranh cũng cười haha: Kiến thức của mấy người thật hạn hẹp!

Châu báu Nguyên Phúc không ai nâng thêm điểm, bọn họ biết đây là điểm cao nhất rồi, dù sao cũng có tổng giám đốc Hà ở phía sau giúp đỡ.

"Được rồi, dừng lại ở đây." Micro của chuyên gia để xuống sau đó định ngồi xuống.

Lập tức Đàm Thành Huân không mặc kệ nữa, mẹ kiếp không cho điểm, ngay cả lý do cũng không đưa ra sao!

"Đàm Ký vẫn chưa nói kìa!"

Đàm Thành Huân không nói gì, có một số khán giả không hài lòng, mấy người bọn họ đều bỏ phiếu cho Đàm Ký, hiện tại Đàm Ký 0 điểm bọn họ đều rất không vui, vậy mà ngay cả giải thích cũng không có.



Trong mắt bọn họ cảm thấy mình bị ban tổ chức coi như kẻ ngu!

Vị chuyên gia kia dừng lại, khóe mắt liếc Hà Hồng Khang ở phía sau.

Trên mặt Hà Hồng Khang lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn xua tay, ý bảo giải thích đi.

Nếu không sẽ không thể giải thích cho khán giả.

Chuyên gia kia gật đầu, ánh mắt híp lại cười lạnh: "Cái này của Đàm Ký, cho tới bây giờ, là tác phẩm điêu khắc tệ nhất mà tôi từng thấy! Không, hoàn toàn không thể gọi là điêu khắc, đây là một cái rác rưởi! Rác rưởi hoàn toàn! ”

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, toàn bộ người trong đại sảnh thi đấu sôi trào, đều quay đầu nhìn về phía chuyên gia!

Sắc mặt đám người Đàm Thành Huân tức giận đến đỏ bừng, cái này rõ ràng là trợn mắt ngoác mồm nói nhảm!

Chuyên gia kia vừa dứt lời còn nhìn về phía Hà Hồng Khang, khi phát hiện Hà Hồng Khang nở nụ cười, càng vênh váo đắc ý hơn: "Hừ! Tôi cũng không hiểu, thứ rác rưởi như vậy, Đàm Ký làm sao có mặt mũi cầm lên vậy!”

Đàm Thành Huân lúc này không nhịn được nữa, đứng lên giận dữ nhìn chuyên gia: "Vậy ông nói thử xem, rác rưởi chỗ nào! Khán giả bỏ phiếu nhiều như vậy, ý ông là, khán giả đều là kẻ ngốc phải không?”

“Đúng vậy!”

“Người này ăn nói gì vậy!”

"Còn là chuyên gia, không biết chút lịch sự nào, loại trường hợp này nói chuyện như vậy, thật sự là quá đáng!"

Khán giả xung quanh lúc này cũng nhíu mày.

Chuyên gia kia vừa nhìn thấy phản ứng lớn như vậy, trong lòng chợt có chút chột dạ, ông ta chỉ là đang lấy lòng tổng giám đốc Hà, không nghĩ tới lại chọc phải rắc rối lớn như vậy.

Lập tức ông ta vội vàng nói: "Các vị đừng loạn, nếu muốn tôi giải thích, vậy được tôi giải thích cho mọi người nghe!”

"Toàn bộ vật trưng bày của đại sảnh điêu khắc, đều là bình hoa, ngọc quan âm và các tác phẩm nghệ thuật khác, Đàm Ký này lại điêu khắc cái gì? Chim!”

"Tôi thậm chí còn nhìn thấy phía trên giới thiệu là Phượng Hoàng, quả thực nói giỡn, các người đã từng nhin thấy Phượng Hoàng như thế nào rồi sao? Trong văn cổ không có hình ảnh chi tiết, vậy sao các người biết điêu khắc là một con phượng hoàng chứ?”

“Tôi thấy, các người điêu khắc chính là một con chim!”

Đàm Thành Huân tức giận đến run người: "Bộ lông sống động như thật kia, ông là người mù sao!”

“Thưa ông, xin hãy dùng từ lịch sự!” Chuyên gia trừng mắt nhìn Đàm Thành Huân: "Đây chính là điều tôi muốn nói, toàn bộ tác phẩm điêu khắc, ngoại trừ những chiếc lông vũ đáng xem ra, thì không có chỗ nào khác bắt mắt! Hơn nữa, tác phẩm điêu khắc này, chẳng lẽ các người không phát hiện ra, ngay cả một cái mắt cũng không có sao!”

"Một con chim không có mắt, không phải là một mù sao? Thứ này không phải là hàng bị lỗi, không phải rác rưởi, thì là gì? Cho nó 0 điểm là nể mặt rồi, muốn tôi tính điểm, bọn họ âm một trăm cũng đáng!”

Cuối cùng Đàm Thành Huân tức giận ngã ngồi xuống ghế: "Đồ khốn vô sỉ hèn mạt!”

“Bố, bố cẩn thận tức giận hại thân!”

Đàm Tử Khâm cắn môi dưới: "Đám khốn nạn này!”

Tần Tranh từ đầu đến cuối đều không nói gì, nhưng lúc này lại đứng lên, anh chậm rãi đi xuống bậc thang, lúc chuyên gia kia tiếp tục chỉ vào tác phẩm điêu khắc của anh, chửi rủa, anh mở tủ thủy tinh ra.

"Đó là ai? Muốn làm gì!”

Xung quanh có người phát hiện hành động của Tần Tranh.

Chuyên gia ngay lập tức cau mày: "Anh kia, xin đừng tự ý động vào các tác phẩm điêu khắc trên sân khấu."

Tần Tranh nở nụ cười, nhìn chuyên gia cười rất sáng lạn, điều này chứng tỏ anh thật sự tức giận rồi.

Khán giả cách anh rất gần, lập tức cảm giác được một luồng khí lạnh đánh thẳng tới, bọn họ còn tưởng rằng do địa điểm tổ chức bật điều hoà.

Lại không biết, đây là do sự tức giận của Tần Tranh, làm cho linh khí trong cơ thể anh không khống chế được!

Tần Tranh chậm rãi nói, đột nhiên trong tay xuất hiện một cây ngân châm.

"Có biết tại sao tôi không khắc mắt cho nó không?"

Tần Tranh cười lạnh nhìn về phía chuyên gia: "Bởi vì tôi tin vào ánh mắt của chuyên gia, có thể nhìn ra vẻ đẹp của con phượng hoàng này, nhưng tôi đã sai rồi!”

"Tôi vốn không muốn điêu khắc mắt, chính là vì để cho mọi người ở đây quan sát, bởi vì nếu khắc mắt, thì nó sẽ bay đi. Đáng tiếc, có quá nhiều người giả vờ mù.”

Mọi người ở đây đều sửng sốt, nhất là ban giám khảo và chuyên gia, lúc này cười to thành tiếng.

“Ha ha, người này là kẻ ngốc sao?”



"Một tác phẩm điêu khắc nói có thể bay?"

"Không phải là bị tức đến ngu rồi chứ?"

Người ngồi ghế giám khảo một mảnh âm u, bọn họ cảm thấy lúc này Tần Tranh đang xem bọn họ là kẻ ngốc mà chơi đùa!

Một tác phẩm điêu khắc, có thể bay đi?

Mẹ nó không phải là một thằng ngốc sao?

“Chàng trai, chỗ này là địa điểm thi đấu, bỏ vật phẩm trưng bày xuống, lập tức trở về vị trí của anh!” Sắc mặt chuyên gia cũng không được tốt: "Một thứ hàng lỗi không có mắt, không có giá trị thưởng thức, xin mời trở về!”

Ánh mắt của Tần Tranh trở nên rét lạnh: "Tôi chờ chính là lúc này, vì sao phải trở về! Ông không phải nói đó là rác rưởi sao? Vậy tôi càng muốn cho ông xem bộ mặt thật của con Phượng Hoàng này.”

Đám người Đàm Thành Huân nghe thấy lời nói của Tần Tranh ngay lập tức sững sờ, vừa rồi Tần Tranh nói chờ xem đi.

Chính là chờ lúc này?

Lúc này có gì khác sao?

Đột nhiên, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy ngân châm trong tay Tần Tranh!

“Trong tay anh ta có một cây kim!”

"Muốn làm gì?"

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tần Tranh rót linh lực vào ngân châm, tay dùng sức, khéo léo vẽ, chợt khắc xuống một đôi mắt phượng!

Giống như vẽ rồng điểm mắt!

Ngay lúc đôi mắt được khắc lên, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh!

Ngay sau đó, giống như vụ nổ bom nguyên tử, trong nháy mắt làm cho cả hội trường nổ tung!

Quào——!.

Mọi người chỉ thấy một bóng màu xanh biếc rực rỡ, từ trong tác phẩm điêu khắc phóng lên trời, bóng của phượng hoàng khổng lồ bay lượn trên toàn bộ hội trường!

Che khuất bầu trời!

Sau một lúc, Phượng Hoàng lao ra khỏi cửa sổ hội trường, bay thẳng lên trời, không thấy bóng dáng!

Mà lúc này tác phẩm điêu khắc trong tay Tần Tranh, lại giống như tỏa ra ánh sáng ngũ sắc sặc sỡ!

Nhưng khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện, trong ngọc thạch kia đã không còn màu xanh biếc nữa.

Chỉ còn lại một khối đá màu trắng!

Im lặng!

Chỗ ngồi giám khảo, chỗ khán giả, chỗ các thí sinh dự thi và chuyên gia!

Tất cả mọi người đều há hốc miệng sững sờ nhìn Tần Tranh, nhìn tượng điêu khắc trong tay anh!

"Bây giờ, ông có muốn nói đây là rác rưởi không?" Tần Tranh nhìn thẳng vào ghế ban giám khảo.

Đột nhiên, toàn bộ khán giả của hội trường một người hai người, một trăm, hai trăm ... Mọi người đều đứng dậy!

Tiếng hô bỗng vang vọng ngút trời!

"Đàm Ký, quán quân!"

"Đàm Ký!"

"Quán quân!"

Bọn họ lắc vẫy cánh tay, hét lớn về phía ghế trọng tài!

Toàn bộ ghế trọng tài yên tĩnh, sắc mặt tràn đầy vẻ khϊếp sợ và không dám tin.

Xong rồi, quán quân lần này, xem ra phải thuộc về Đàm Ký rồi!

"Tổng giám đốc Hà?" Chuyên gia run rẩy nhìn về phía Hà Hồng Khang.

Hà Hồng Khang vẻ mặt xanh mét: "Cút đi cho tôi! Đàm Ký, Đàm Ký, tôi muốn mấy người chết!”