Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 25: Dừng tay!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi mắt Tần Tranh trở nên lạnh lùng, chính vào lúc này, Cao Khải Lượng từ cửa đi vào, muốn đón Cao Tử Lâm về.

Lưu Phi, Trần Lỗi ngay lập tức nhìn sang.

Ba người họ đều là con nhà giàu, hầu như đều đã từng gặp các cục trưởng của Dương Thành.

Lúc này nhìn thấy Cao Khải Lượng cũng thoáng sửng sốt.

Đây không phải là cục trưởng Cao sao?

Nhưng chớp mắt sau, Cao Tử Lâm đột ngột chạy ra, đôi mắt đẫm lệ chỉ vào ba người Lưu Phi: “Bố, ba người này muốn tháo khẩu trang của con, còn mắng con là đồ xấu xí!”

“Tần Tranh giúp con, họ còn muốn đánh Tần Tranh!”

Ầm!

Ba người Lưu Phi đột nhiên sững sờ, giống như sét đánh, miệng há to!

Đệch, ăn không nói có à!

Bọn tôi mắng cô xấu xí hồi nào, rõ ràng là gọi người đẹp mà!

Sắc mặt Cao Khải Lượng trở nên khó coi trong nháy mắt, nhìn về phía ba người đó. Ông ta không ngốc, đương nhiên nhìn ra được trên người ba người này đều là hàng hiệu, trong lòng lúc này cũng rõ ràng.

“Cục trưởng Cao, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Ba cháu còn từng uống rượu cùng ngài cơ mà.” Lưu Phi vội đứng dậy cười nói.

Bọn họ thực sự không dám đắc tội với người trước mặt này.

Loại nhà giàu mới nổi như bọn họ, đồ đạc của công ty, hàng năm đều phải được kiểm tra bởi cấp dưới của cục trưởng Cao, nếu như bọn họ đắc tội với cục trưởng Cao.

Thì bất cứ lúc nào cũng có thể là một tờ giấy niêm phong!

Trần Lỗi và Diêu Thiến cũng lập tức cười làm lành, ở trong mắt của Tần Tranh cảnh tượng này thật đầy mỉa mai.

Nghênh cao giẫm thấp, nịnh hót!

Thật lố bịch!

“Hiểu lầm?” Cao Khải Lượng nhìn về phía Cao Tử Lâm, nhìn thấy mũ và khẩu trang của cô ấy vẫn đeo nguyên vẹn.

Ông ta thầm nghĩ xem ra hẳn là ba người này gây phiền toái cho Tần Tranh, nếu Tần Tranh không nói thì ông ta cũng không tiện trực tiếp tát chết ba người họ.

“Đúng đúng, ba bọn cháu đến tìm Tần Tranh, bọn cháu là bạn học với cậu ta, vừa rồi chỉ là đùa giỡn thôi.” Lưu Phi cười hì hì.

Cao Tử Lâm trợn trắng mắt, người này thật không biết xấu hổ!

Đùa đến mức Tần Tranh đá bay anh sao?

Lưu Phi nói tiếp: “Đây này, thiệp mời họp lớp, địa điểm ở phòng super VIP của câu lạc bộ Hoàng Đồ.”

Nói xong, Lưu Phi ôm bụng lùi lại, vẫy tay với hai người Trần Lỗi.

“Đi, giao đồ xong rồi chúng ta đi thôi.” Lưu Phi nói xong thì kéo hai người bước nhanh ra khỏi phòng khám.

Tần Tranh nhìn thiệp mời trên bàn, vẻ mặt không có chút thay đổi.

“Anh Tần, có cần tôi ra tay không?” Cuối cùng Cao Khải Lượng vẫn hỏi một câu.

Cao Tử Lâm cũng tò mò nhìn Tân Tranh, cô nghe Cao Khải Lượng nói rằng Tần Tranh này là một người rất có sức chịu đựng.

Điều mà con mồi sợ nhất chính là người thợ săn có sức chịu đựng quá tốt, người thợ săn kiên nhẫn và sẵn sàng ẩn nấp sẽ có một tương lai vô hạn.

Chỉ có một số người làm việc bất chấp hậu quả mới sẽ bộc lộ tài năng, nhưng tại sao không phải là loại người bắn chim đầu đàn?

“Không cần đâu, cảm ơn cục trưởng Cao.” Tần Tranh mỉm cười từ chối, anh muốn tự mình xử lý chuyện này.

Tiễn Cao Tử Lâm và Cao Khải Lượng đi, Tần Tranh bắt đầu bốc thuốc và khám bệnh như thường lệ.

Bệnh của Lương Khanh ít nhất cũng phải hai ngày, nên hôm nay cô ấy không thể xuống giường.

Tần Tranh tùy tiện gọi hai bát mì, vừa định ăn thì nhận được điện thoại của Sở Hiểu Đồng.

“Hôm nay về nhà không?”

Tần Tranh lắc đầu: “Không đâu.”

Sở Hiểu Đồng ngồi trong phòng khách nhà họ Sở nghe vậy nhíu mày: “Được thôi, tôi gọi điện cho anh là hỏi anh một chuyện, hôm này Đàm Tử Khâm gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tham gia họp lớp, địa điểm là ở Hoàng Đồ.”

“Anh muốn đi không?”

Tần Tranh thoáng sửng sốt, nhìn tấm thiệp mời trên bàn.



“Không đi cũng không sao, miệng của đám người đó không kín đáo, thứ gì cũng nói ra được, anh không đi thì tôi cũng không đi.” Sở Hiểu Đồng thản nhiên nói.

Đôi mắt Tần Tranh chợt lóe: “Tại sao không đi?”

Sở Hiểu Đồng thoáng sửng sốt: “Không phải bọn họ luôn sỉ nhục anh…”

“Đó cũng là chuyện trước đây, bây giờ đã khác rồi.” Tần Tranh cười lạnh, “Thời gian dường như là ngày kia, đến lúc ấy tôi sẽ về nhà.”

Sở Hiểu Đồng ngơ ngác gật đầu, luôn cảm thấy Tần Tranh đã thay đổi rất nhiều.

Cô luôn cảm thấy đàn ông không đáng tin cậy, năm đó ở trường đại học sau khi bị người kia lừa dối, cô đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn với đàn ông, vì thế lựa chọn ở bên người cùng giới.

Không ngờ sau này lại bị phản bội, dường như cô đã nhìn thấu một chuyện.

Con người đều giống nhau, không phân biệt nam nữ, chỉ liên quan đến bản tính con người.

Sự thay đổi của Tần Tranh, giống như một tia sáng, xua tan đi sự u ám trong lòng cô!

Mà người này, là người mà cô từng xem thường và khinh bỉ.

Bây giờ lại dùng thực lực nói cho cô biết rằng, ánh mắt của cô đã đúng!

Cúp điện thoại, Sở Hiểu Đồng ngồi trên sô pha rất lâu vẫn chưa hoàn hôn, rốt cuộc tình cảm của cô với Tần Tranh bây giờ là gì?

Giúp đỡ trước mặt họ hàng cũng tốt, hay suy nghĩ cho Tần Tranh trong buổi họp lớp cũng được, dường như có thứ gì đó đã đột nhiên thay đổi một cách thầm lặng và kín đáo.

Sở Hiểu Đồng đang đắm chìm trong hồi ức, đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng đá tung cửa.

Quay đầu lại nhìn thấy Sở Tử Đàn về nhà vào kỳ nghỉ, mặt mày tái mét đứng ngay cửa.

Trên mặt Sở Tử Đàn vẫn còn một chút nước mắt, nhưng trong mắt lại tràn đầy bi thương và trào phúng: “Đàn ông, không phải là thứ tốt lành gì!”

Dứt lời, Sở Tử Đàn đi thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại.

Sở Hiểu Đồng nhíu mày, lo lắng đi tới, lại nghe thấy Sở Tử Đàn đang khóc thật to trong phòng.

“Phương Tử Diệu, đồ khốn nạn!”

Sở Hiểu Đồng thoáng sửng sốt, nhớ ra Phương Tử Diệu dường như là bạn trai của Sở Tử Đàn lúc trước.

Cô không đi vào nói gì cả, bởi vì người làm chị gái như cô cũng không biết gì về chuyện tình cảm.

“Cậu chính là Tần Tranh?”

Trái ngược với sự thê lương của nhà họ Sở lúc này, cửa Càn Khôn Đường lúc này có một người đàn ông mặc quân phục đột nhiên đi vào, nhíu chặt mày, nhìn Tần Tranh với vẻ khinh thường.

“Là tôi.” Tần Tranh khẽ gật đầu, không biết người này là ai, đến đây làm gì.

Người kia quan sát Tần Tranh từ trên xuống dưới, nhíu mày đi lên kéo cánh tay Tần Tranh: “Phải là được, tôi đến là yêu cầu cậu đi cùng tôi gặp một người, nếu cậu khám được cho người này thì sẽ có lợi cho cậu.”

Tần Tranh không để cho người này chạm vào mình, anh nhíu mày nói: “Buổi chiều tôi còn có hẹn, không có thời gian đi khám.”

“Hủy đi! Cậu biết tôi là ai không? Cậu biết người tôi muốn cậu khám là ai không? Cậu dám từ chối thì hãy cẩn thận cái mạng chó của cậu!”

Sắc mặt Tần Tranh lập tức khó chịu: “Thứ nhất tôi không biết cậu là ai và tôi cũng không muốn biết. Thứ hai, bất cứ việc gì cũng có thứ tự đến trước đến sau, không có lý do gì mà tôi phải cho bệnh nhân của mình leo cây chỉ vì một người không quen biết như cậu!”

“Thứ ba.” Dưới vẻ mặt u ám của người đàn ông đó Tần Tranh tiếp tục nói: “Tôi là bác sĩ, tôi muốn khám cho ai đó là quyền tự do của tôi!”

“Cậu!” Người đàn ông không ngờ Tần Tranh lại ngang bướng như vậy, ngay lập tức nổi giận, “Ông đây là Trần Dương, con trai của chị cả Lưu Chính! Người ông đây muốn dẫn cậu đi khám là bố của lãnh đạo tỉnh Thanh hôm qua đến Dương Thành kiểm tra xem xét đấy!”

Đôi mắt Tần Tranh lóe lên, người này là con trai của Lưu Uyển? Tại sao tính tình lại kém hơn Lưu Uyển đến vậy?

“Tôi đã nói, tôi có hẹn.” Tần Tranh tiếp tục cúi đầu đọc sách Y.

Trần Dương tức giận lấy điện thoại ra bấm một dãy số: “Cậu út, tên Tần Tranh này thật to gan, cậu ta vậy mà không muốn!”

Lưu Chính thoáng sửng sốt, nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó cười nói: “Tôi nhận một cuộc điện thoại.”

Người đàn ông gật đầu, Lưu Chính mới đứng dậy đi đến một bên: “Cháu bảo Tần Tranh nghe điện thoại.”

“Điện thoại của cậu út tôi!” Trần Dương đưa điện thoại cho Tần Tranh, “Chú ý thái độ của cậu!”

Tần Tranh không quan tâm: “Bí thư Lưu.”

“Tần Tranh, chỗ tôi có một người, vừa đến Dương Thành cơ thể không được khỏe, đã có vài bác sĩ đến khám đều bó tay, cậu đến xem một chút nhé.”

Bí thư Lưu đã đích thân lên tiếng, nếu Tần Tranh không đi nữa thì cũng không hay.

“Bí thư Lưu, tôi khám xong bệnh nhân trong tay sẽ đến ngay.” Tần Tranh nói xong, đưa điện thoại cho người đàn ông.

Trần Dương ngơ ngác nhìn điện thoại đã ngắt máy, không thể tin được nói: “Cậu thật là điên rồ! Còn đẩy lùi thời gian lời mời của bí thư!”



Tần Tranh phớt lờ anh ta, lúc này có một ông lão từ cửa đi vào, ông lão vào cửa liền nói: “Tôi đã hẹn trước.”

Tần Tranh gật đầu: “Ông khó chịu ở đâu?”

Trần Dương thấy vậy ngồi xuống ở một bên, không an phận, một lúc thì xem đồng hồ, một lúc thì mở điện thoại, một lúc thì đứng dậy, nhíu mày nhìn Tần Tranh.

Trong miệng liên tục lẩm bẩm: “Chỉ là một bác sĩ Đông y trong phòng khám như cái rắm mà thôi, chết tiệt! Thật không biết cậu út nhìn trúng cậu ta ở điểm gì!”

Nhà khách Dương Thành.

Trong nhà khách Dương Thành lúc này, các lãnh đạo lớn của Dương Thành đều tập trung ở đây.

Ngồi trong sảnh với vẻ mặt nghiêm túc.

Lãnh đạo cấp kiểm tra xem xét, vừa mới đến Dương Thành, bố của lãnh đạo đã lâm bệnh!

Trên chiếc sô pha ở đại sảnh, bí thư tỉnh Lý Vĩnh Khang ngồi ở giữa, sắc mặt khó coi.

Một vài bác sĩ đến khám, đều không có cách nào.

Mà hai người đàn ông đang ngồi ở phía trước Lỹ Vĩnh Khang, trên mặt cũng đầy vẻ lo lắng.

Một người là bí thư Lưu Lưu Chính, người còn lại là phó bí thư mà Tần Tranh từng nghi ngờ chỉnh Lưu Chính, Mao Kiến Phong.

Khi cả đại sảnh im lặng thì bên ngoài có một người đột nhiên đi vào với tiếng la hét, đi theo phía sau ông ta là một ông lão đeo hộp thuốc.

“Ông Đường mà bí thư Mao mời đã đến!”

Ồn ào!

Ngay lập tức, tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn sang.

Mao Kiến Phong lập tức đứng dậy giới thiệu cho Lý Vĩnh Khang: “Đây là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới Đông y của Dương Thành, ông Đường Đường Bá Hoài!”

Lý Vĩnh Khanh lập tức nhìn sang, chỉ thấy ông lão đầu tóc bạc phơ ở cửa, nhìn độ tuổi ít nhất là sáu mươi tuổi!

Đường Bá Hoài cũng xem như là bác sĩ Đông y lăn lộn không tệ ở Dương Thành, nhưng gặp lãnh đạo lớn vẫn có chút cẩn thận, thấy Lý Vĩnh Khang nhìn mình, ông ta vội vàng đi tới.

“Chào bí thư, tôi là Đường Bá Hoài, bệnh nhân đâu?”

Lý Vĩnh Khang nhìn khuôn mặt hiền hòa của Đường Bá Hoài, trong lòng có hơi bình tĩnh, lại nghe ông ta nói thẳng là gặp bệnh nhân nên khóe miệng chậm rãi nhã nhặn: “Đi theo tôi.”

Cùng lúc đó, Tần Tranh đóng cửa phòng khám lại, ngồi vào xe của Trần Dương đi về phía nhà khách.

Trong căn phòng của nhà khách, một ông lão trạc tuổi với Đường Bá Hoài đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hô hấp khó khăn.

Trên mặt ông ấy đeo mặt nạ dưỡng khí, bị thương và đang truyền dịch.

“Không tìm ra được nguyên nhân phát bệnh là gì, để giảm bớt tình trạng của bố tôi, bệnh viện đã kê một số loại thuốc giảm đau thần kinh.” Lý Vĩnh Khang giải thích chi tiết.

Liên quan đến sức khỏe của bố mình, ông ấy sẽ không qua loa.

Trong công việc cứng rắn như thế nào, nhưng ông ấy chắc chắn sẽ không gây sự với bác sĩ vào lúc này.

Đường Bá Hoài đặt hộp thuốc xuống, trực tiếp bắt mạch cho ông lão.

Vừa chẩn đoán bệnh xong, ông ta liền cười: “Lão tiên sinh chỉ là vì không hợp đất, tôi châm cho ông ấy là khỏe.”

“Châm cứu?” Nghe thấy lời Đường Bá Hoài nói, Lý Vĩnh Khang có hơi không tin tưởng lắm, nhìn về phía Lưu Chính và Mao Kiến Phong bên cạnh.

Lưu Chính không nói gì, nhưng Mao Kiến Phong lại mở miệng cười nói: “Y thuật của ông Đường quá rõ ràng, mọi người đều biết, nhất định sẽ không sai!”

Lúc này Lý Vĩnh Khang mới yên tâm: “Được, vậy thì châm đi.”

“Bí thư yên tâm, thuật châm cứu của tôi là do tổ tiên truyền lại, nhất định sẽ khiến cho lão tiên sinh mau chóng bình phục!” Đường Bá Hoài nói xong, mở túi kim ra rút kim bạc đâm vào người ông lão!

Một kim hai kim, hơn mười kim đâm vào, Đường Bá Hoài chậm rãi thu tay lại, sắc mặt của ông lão trên giường lại thật sự hồng hào hẳn lên.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đêu không khỏi thán phục.

Lý Vĩnh Khang gật đầu vui mừng, vừa định cảm ơn Đường Bá Hoài thì vào lúc này ông lão trên giường lại co giật!

Đường Bá Hoài sững sờ, tất cả mọi người cũng sững sờ!

“Xảy ra chuyện gì!” Lý Vĩnh Khang cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt vô cùng khó coi!

Trong lòng Đường Bá Hoài rối bời: “Cái này… Tôi rút kim ra ngay lập tức!” Nói xong, ông ta đưa tay muốn nhanh chóng rút hết kim ra!

“Dừng tay lại!” Chính vào lúc này, một tiếng quát truyền đến, Đường Bá Hoài dừng tay lại, bỗng nhìn về phía sau.

Bóng dáng của Tần Tranh từ cửa đi vào: “Nếu ông muốn ông ấy chết, thì rút kim đi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »