Người phụ nữ từ sau cái cây bò ra, run rẩy đứng lên, ánh mắt sắc bén như dao, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tần Tranh.
Ánh mắt đó chứa đầy sát khí và sự hung dữ.
Tần Tranh dám chắc, chỉ cần giờ phút này anh có ý nghĩ muốn làm hại người phụ nữ này, cô ấy nhất định sẽ như sói xông lên, liều chết với anh.
Thật là một người phụ nữ độc ác!
Đi ủng quân đội và mặc quần rằn ri, rõ ràng là lính của Hoa Hạ. Mặc dù không biết thuộc bộ phận nào, nhưng thân hình mang dáng vẻ có phần nam tính này khiến Tần Tranh cảm thấy người này không đơn giản.
“Đây là phòng khám của tôi, tôi là bác sĩ ở đây.” Tần Tranh chậm rãi nói, tỏ ý bản thân không có ác ý gì.
Ngay lúc Tần Tranh vừa nói xong, người phụ nữ liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngã xuống đất.
Tần Tranh sửng sốt, sao nói ngã là ngã được ngay vậy? Vừa rồi không phải rất hăng sao?
Vội bế người phụ nữ vào phòng nằm xuống, tay Tần Tranh đột nhiên chạm phải một vật cứng trong túi người phụ nữ.
Lấy nó ra xem, đó là một cuốn sách nhỏ, sau khi mở ra, trên đó có một vài chữ lớn!
MI19!
Lương Khanh!
Phía dưới có hình con dấu, cùng với mã số.
Tần Tranh tim đập lỡ vài nhịp, kinh ngạc nhìn người phụ nữ.
Anh đã đoán đúng, thật sự là một quân nhân.
Lương Khanh, cái tên này nghe có hơi quen tai.
Tần Tranh lắc đầu, nhìn bộ dạng thê thảm của Lương Khanh lúc này, đành phải bưng một chậu nước đến rửa sạch cho cô ấy trước.
Nếu cơ thể không được làm sạch, không nhìn thấy vết thương thì không có cách nào để khử trùng và băng bó.
“Cô cũng xem như là bệnh nhân đầu tiên của phòng khám này, mặc dù có chút đặc biệt. Nhưng cô yên tâm, ở đây, tôi vẫn có thể bảo đảm an toàn cho cô.”
Tần Tranh cầm khăn lau vết máu trên mặt Lương Khanh, sau đó chết sững tại chỗ.
Nét đẹp của khuôn mặt này có thể được gọi là quốc sắc thiên hương!
Không khác là mấy so với Sở Hiểu Đồng!
Không có người đàn ông nào không thích phụ nữ đẹp, Tần Tranh cảm thấy mặt hơi nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống.
Cúi đầu xuống cũng không tránh được, ánh mắt của anh lại nhìn trúng phần ngực của Lương Khanh.
Người đứng trên núi cao quan sát hoa mắt chóng mặt, vết dao trên ngực đã dính vào áo phông trắng, điều đó có nghĩa là Tần Tranh phải cởϊ áσ của Lương Khanh ra!
Tần Tranh đột nhiên đứng lên, đi ra sân đi lại một lúc cho tỉnh táo, sau đó mới cầm cây kéo đi tới chỗ Lương Khanh.
Quần áo căn bản là không thể cởi ra, chỉ có thể cắt ra.
Tần Tranh tập trung hết sức, cả căn phòng chỉ còn tiếng kéo lách cách và tiếng thở dốc của Tần Tranh.
Ngay khi đường viền cổ áo sắp bị cắt, Lương Khanh trên giường đột nhiên ho lên, Tần Tranh bị dọa cho lập tức đứng dậy.
Đợi một lúc thấy Lương Khanh chưa hề tỉnh, Tần Tranh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi phản ứng lại Tần Tranh không khỏi cười khổ, anh chữa bệnh cũng đâu dễ dàng gì!
Không được, sau này anh phải tìm một nữ hộ tá!
Đây đúng là quá thách thức đối với sự tự chủ của anh!
Rắc rắc.
Nhát kéo cuối cùng, Tần Tranh lau mồ hôi trên đầu, mở một lọ thuốc khử trùng ở bên cạnh và đổ một lượng lớn lên ngực Lương Khanh.
Chiếc áo phông trắng dính lên vết thương đó đã được Tần Tranh từ từ lột ra.
Khử trùng, cắt bỏ, khâu vết thương.
Sau khi làm xong một loạt thủ tục, Tần Tranh kiểm tra lại một lượt các bộ phận khác trên cơ thể Lương Khanh, phát hiện không có vết thương nào khác, mới quay người rời đi.
Lúc này đã hơn 12 giờ đêm.
“Xem ra hôm nay chỉ có thể ngủ ở sô pha.”
Tần Tranh thở dài.
May mắn là căn phòng được trang bị đầy đủ thiết bị, ghế sofa, giường, bàn và tủ quần áo đều lớn, còn có một chỗ có thể nấu nướng.
Ngủ trên ghế sofa cả đêm, khi tỉnh dậy thì trời vừa sáng.
Tần Tranh liếc nhìn Lương Khanh vẫn còn đang ngủ ngon lành, sau đó đi ra khỏi phòng khám.
Hôm nay phòng khám khai trương, anh phải chuẩn bị đón tiếp.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại vang lên.
Người gọi là Lưu Chính, Tần Tranh vội vàng trả lời: “Lưu Chính.”
“Ha ha, không phải nói hôm nay khai trương sao? Tôi bảo người mang lẵng hoa qua chỗ anh, buổi trưa tôi mới đến”
“Vâng, anh cứ lo việc của anh đi.”
Vừa mới cúp điện thoại, một chiếc xe bán tải dừng trước cửa.
“Xin lỗi, đây có phải là nhà của Tần Tranh không?”
Tần Tranh bước ra: “Là tôi.”
“Đây là lẵng hoa, phiền anh kí nhận vào đây.”
Tần Tranh nhìn mấy lẵng hoa, hay quá, mười lẵng hoa đều là hoa tươi.
Lưu Chính đúng là quan tâm tới anh.
Sau khi mấy lẵng hoa được đặt xuống, Sở Hiểu Đồng đột nhiên gọi điện tới.
“Hôm nay anh khai trương à?” Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng hỏi tức giận của Sở Hiểu Đồng.
“Anh có nhầm lẫn gì không, tôi còn tưởng là anh nói đùa, vậy mà anh lại làm thật! Kết hôn được một hai năm tôi không hề biết anh biết chữa bệnh, tình cờ anh chữa khỏi bệnh cho Lưu Chính, liền mở phòng khám, nếu anh chữa bệnh làm chết người thì làm thế nào?”
Tần Tranh sững lại một hồi, bất đắc dĩ nói: “Không phải trước đó đã nói rồi sao, tôi chỉ chữa một vài bệnh nhẹ như sốt, cảm cúm thôi, em yên tâm đi.”
Sở Hiểu Đồng tức đến hết hơi, lạnh lùng nói: “Nếu thật sự có người chết, sẽ không có người thay anh ngồi tù đâu!”
Tên khốn này, chẳng lẽ nghe không ra là mình đang lo lắng cho anh ta sao!
Một người vừa có bằng hành nghề y đã đi mở phòng khám bệnh, làm sao cô có thể không lo lắng!
Có phòng khám nào mà không có một bác sĩ có kinh nhiệm phụ trách, tới lúc thực sự xảy ra chuyện, nhà họ Sở căn bản không thể giúp đỡ được!
“Tần Tranh có ý tưởng là chuyện tốt, Hiểu Đồng con đừng để ý nhiều như vậy.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Sở Kinh, “Nó đã lâu rồi không được làm việc, bố ủng hộ quyết định này.”
“Bố!”
Sở Hiểu Đồng tức giận thở gấp, “Bố cứ chờ đi, nếu sau này có chuyện gì, con xem bố còn nói như vậy không!”
Sở Hiểu Đồng nói xong, lại cầm điện thoại nói tiếp với Tần Tranh: “Nhớ kỹ, khám được thì khám, không khám được thì đừng giả vờ hiểu! Hôm nay không phải anh khai trương sao? Đốt pháo là được rồi, tôi và bố mẹ sẽ không qua đó nữa.”
“Nói cái gì vậy, Tần Tranh cũng không dễ gì có được sự nghiệp riêng, chúng ta có thể không qua đó sao? Chúng ta chẳng những qua đó, chúng ta còn phải gọi cả cô cả và cô hai của con đi cùng nữa!”
Hàn Anh đột nhiên xen vào.
Bà ta nhớ lại dáng vẻ ấm ức của chị cả và chị hai yrong bữa tiệc gia đình khi đó, cơ hội tốt như vậy sao lại không gọi bọn họ tới chứ!
Sở Hiểu Đồng thấy thái độ của bố mẹ cô như vậy, đột nhiên cảm thấy mình đã bị phản bội!
Thở hổn hển xoay người rời đi!
Cúp điện thoại không lâu, Tần Tranh còn chưa kịp hoàn hồn, phía xa đã có mấy chiếc ô tô chạy tới.
Cô cả, cô hai, cùng với Trình Văn, Đỗ Hào, Phạm Minh Minh và mấy người nữa đều tới rồi.
Những người trong bữa tiệc gia đình khi đó, có thể nói là không thiếu một người.
Phía sau Hàn Anh và Sở Kinh cũng xuống xe đi tới, theo sau là Sở Hiểu Đồng.
Sở Hiểu Đồng nói không tới, thực tế chỉ là miệng cứng miệng thôi.
Cô đã thay đổi cách nhìn nhận đối với Tần Tranh rồi, nói trắng ra là cô lo lắng Tần Tranh xảy ra chuyện, làm sao không tới được?
“Nhà họ Sở có một người con rể tốt, tôi không biết từ khi nào Tần Tranh biết khám bệnh vậy.”
“Đúng vậy, bỗng dưng mở phòng khám, đừng bảo là lừa đảo nha.”
Cô cả và cô hai mỗi người một câu đi tới phòng khám, vào trong đại sảnh lập tức ngồi xuống.
Trình Văn bước lên phía trước, bắt gặp ánh mắt của Tần Tranh, bốn mắt nhìn nhau.
Anh ta còn nhớ rõ khi còn ở Mai Lan Cư, nếu không phải có Tần Tranh, nhà họ Sở đã bị anh ta hại chết rồi.
“Tưởng là kết thân được với cục trưởng Phương là mọi thứ đều ổn sao? Dám mở phòng khám, cậu thực sự không muốn sống nữa rồi.” Trình Văn đứng bên cạnh Tần Tranh, nghiến răng thấp giọng chế nhạo.
“Ồ? Tôi thật sự không biết tôi không muốn sống chỗ nào.” Tần Tranh quay đầu lại, “Anh tự lo cho bản thân đi.”
Trình Văn nheo mắt: “Đừng quên, địa bàn của cậu cũng do người của tôi kiểm tra!”
Nói xong, Trình Văn đi vào, ngồi xuống bên cạnh cô cả.
Trong lòng Tần Tranh xuất hiện một chút không kiên nhẫn, anh đã cho Trình Văn mấy cơ hội, nếu như Trình Văn còn không biết nhận, đừng trách Tần Tranh anh không khách sáo!
Mấy người họ hàng đang nói chuyện rôm rả, Tần Tranh ở trước cửa đốt pháo, vén mở biển hiệu ra.
Càn Khôn Đường!
Chữ màu vàng trên nền đen, phía dưới biển hiệu còn có một dòng chữ nhỏ.
Cứu thế cứu người, xoay chuyển trời đất.
m thanh náo nhiệt thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhưng sau khi nhìn thấy đó là một phòng khám Trung y, những người xem náo nhiệt đều tản đi.
Chờ đợi một lúc lâu, cũng không thấy có ai tới.
“Tôi nói, nơi này không phải quá vắng vẻ sao? Chúng ta ở đây làm kẻ lừa đảo sao?” Trình Văn cười nhạt.
“Ha ha, hay là cháu khám cho cô cả?” mẹ vợ của Trình Văn đứng dậy, ra vẻ khoác lác đưa tay cho Tần Tranh.
Sắc mặt Sở Hiểu Đồng đột nhiên trở nên khó coi, sắc mặt của Hàn Anh và Sở Kinh cũng có chút bất an.
Người ta khai trương cái gì đó, ít ra cũng có người tới, ở đây sao lại không có lấy một ai?
“Ai lại tự dưng đến phòng khám khi không có chuyện gì, cậu coi cả thế giới đều là bệnh nhân sao? Tôi thấy đừng khai trương nữa, hay là đóng cửa luôn, dù sao cũng không kiếm được tiền.”
“Vừa sáng sớm đã tới đây, một chút lòng thành cũng không có, đã lâu như vậy rồi mà cũng không được mời cốc uống.”
Phịch!
Mấy người vừa dứt lời, Sở Hiểu Đồng liền nặng nề đặt một ấm nước lên giữa bàn của mấy người đó.
“Ai uống nước tự rót!”
Nói xong, Sở Hiểu Đồng quay người bước ra ngoài.
“Này! Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Những người ngồi ở đây đều là trưởng bối của cô, bố mẹ cô cũng không nói chuyện với chúng tôi như vậy!” Cô cả đột nhiên đứng dậy hét lên.
“Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, uống nước uống nước đi.” Sở Kinh lập tức đi lên phía trước giảng hòa.
Chỉ là trên khuôn mặt đó có chút không vui.
“Xấu mặt chưa? Đã bảo anh bí mật khai trương là được rồi!” Sở Hiểu Đồng đi tới trước mặt Tần Tranh, nghiến răng hạ giọng nói.
“Haha, không sao, không cần quan tâm tới bọn họ. Một lúc nữa sẽ có một nhân vật lớn đến, sắp rồi.”
Tần Tranh khẽ sờ vào đầu Sở Hiểu Đồng.
Mặt mũi của mấy người họ hàng vừa rồi, anh nhìn thôi cũng đã thấy tức giận, không ngờ Sở Hiểu Đồng lại nói giúp anh, còn tức giận với mấy người đó.
Đây là lần đầu tiên.
“Anh chỉ biết khoác lác!” Sở Hiểu Đồng cau mày, mắt nhìn bộ dạng của đám họ hàng đó, cô không khỏi tức giận!
“Này, phía sau chỗ này có sân sau, chúng ta đi xem một chút đi.” Đột nhiên, cô cả lên tiếng, Tần Tranh bỗng sửng sốt.
Hỏng rồi, Lương Khanh vẫn còn chưa tỉnh dậy!
Vừa định quay người ngăn cô cả lại, Sở Hiểu Đồng hai ba bước đi tới, đóng sầm cửa sau lại: “Phía sau là chỗ ở riêng, trong đại sảnh này chẳng lẽ không có chỗ ngồi sao?”
“Nha đầu này ăn phải thuốc súng rồi sao?” Cô hai cau mày, “Chỉ là xem một chút thôi, đâu có mất mát, tổn hại gì!”
“Được, xem một lần 100 tệ, trả tiền rồi con đưa cô qua đó xem.” Sở Hiểu Đồng cười nhạt.
“Hàn Anh, xem con gái của cô này, là ai chứ!” Cô cả hét lớn.
“Con chính là loại người đó, không có tiền thì tiếp tục ở phòng khách, không đồng ý thì rời đi! Không ai quan tâm tới việc mọi người ở lại!”
Vốn dĩ đám người này được gọi đến là vì mục đích đoàn tụ gia đình, nhưng ai biết rằng mặt mũi của đám người này không mảy may bị bữa tiệc gia đình lần trước mất đi!
Sở Hiểu Đồng tính tình vẫn luôn rất mạnh mẽ, mấy người họ hàng thấy vậy, sắc mặt tối sầm, xoay người muốn rời đi!
Tần Tranh trong lòng cảm thấy ấm áp, vừa định đi dỗ dành Sở Hiểu Đồng, để cô không tức giận, thì trước cửa vang lên một tràng cười lớn.
“Anh Tần vẫn khỏe chứ, chúc mừng khai trương.”
Tần Tranh quay đầu lại, ánh mắt sáng lên.
Toàn bộ người trong phòng cũng sửng sốt, những người họ hàng vừa rồi còn tỏ ra kiêu ngạo đều sững sờ tại chỗ.
Vừa bước vào cửa đã giúp Tần Tranh áp đảo khí thế, Trịnh Văn cũng ngạc nhiên!
“Lưu Chính, xin chào xin chào.”
Người vừa tới chính là Lưu Chính.
Cả hiện trường trong giây lát chìm trong im lặng.
Mấy người họ hàng nhìn Tần Tranh, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên.
Lưu Chính và Tần Tranh có quan hệ gì, lần trước nâng ly chúc mừng, lần này lại đặc biệt đến chúc mừng khai trương?
Hàn Anh và Sở Kinh rất vui, trong lòng trỗi dậy cảm giác chờ đợi người khác. Sở Hiểu Đồng ánh mắt lấp lánh, trong lòng thầm nghĩ những lời vừa rồi Tần Tranh nói với cô, hóa ra đúng là sự thật.
Nhân vật lớn, Lưu Chính không phải chính là nhân vật lớn sao!
Cô cười nhạt nhìn những người họ hàng xung quanh, vừa rồi tất cả bọn họ đều như mắc bệnh dại, giờ phút này lại không ai dám cử động!
Nhưng ngay khi Tần Tranh dẫn Lưu Chính vừa mới vào cửa, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng kêu cứu khàn khàn!
“Cứu con trai tôi, cứu con trai tôi!”
Tần Tranh và những người khác bất ngờ nhìn sang, thấy một người đàn ông ôm một đứa trẻ đứng ngoài đường kêu cứu.
Sắc mặt của đứa bé lúc này tái xanh, toàn thân không ngừng co giật!
Tần Tranh thấy vậy, liền nhanh chóng đi ra đó!
“Tôi là bác sĩ!” Anh nói lớn.
Câu này vừa được nói ra, Hàn Anh, Sở Kinh và Sở Hiểu Đồng toàn thân run sợ: “Anh điên rồi, loại bệnh này anh cũng dám nhận, anh căn bản không có khả năng đó!”
Lưu Chính biết Tần Tranh rất lợi hại, không có bất kỳ lo lắng nào, ngược lại, lại có chút hứng thú.
Những người họ hàng khác trên mặt tràn đầy kinh ngạc và giễu cợt, trong lòng không khỏi cười mỉa mai.
“Tần Tranh này cũng quá kiêu ngạo rồi, nhìn xem đứa bé kia xem, rõ ràng không phải chỉ là cảm cúm bình thường!”
“Tự cao tự đại, nhìn xem, Tần Tranh này chắc chắn tiêu đời rồi!”