- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Đệ Nhất Tần Tranh
- Chương 14: Mỗi người lùi một bước
Đệ Nhất Tần Tranh
Chương 14: Mỗi người lùi một bước
Tần Tranh không quan tâm đến Sở Tử Đàn, mà ngạc nhiên khi Sở Hiểu Đồng nói ra những lời như vậy.
Nghĩ đến những chuyện anh đã nói với Sở Hiểu Đồng hôm nay, xem ra trong lòng Sở Hiểu Đồng vẫn còn một cán cân.
Trong lòng Tần Tranh rất vui mừng về điểm này.
Dù cho như thế nào, thì vào lúc anh khó khăn nhất Sở Hiểu Đồng đã cho anh ăn uống, cũng chưa bao giờ yêu cầu anh phải báo đáp cái gì.
Cho nên, Tần Tranh rất biết ơn Sở Hiểu Đồng.
Mà bây giờ Sở Tử Đàn lại hận Tần Tranh muốn chết, chỉ mong sao Tần Tranh chết đi, nhìn thấy Tần Tranh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mặt cô ta đỏ bừng!
“Được, anh không đi thì tôi đi!” Sở Tử Đàn hét lên, giậm chân rầm rầm vào cầu thang đi lên sân thượng.
Các bạn học đi theo phía sau Sở Tử Đàn vừa đi, vừa dỗ cô ta.
“Đừng tức giận, vì một kẻ câm như vậy không đáng.”
“Phải đấy, loại người này không phải là người một thế giới với chúng ta. Thế này nhé, hôm anh Diệu làm chủ, buổi tối dẫn mọi người đi chơi kí©h thí©ɧ.”
Anh Diệu này nói chuyện dường như rất có uy tín, anh ta vừa mở miệng thì sắc mặt Sở Tử Đàn vừa rồi còn khó coi đã đỏ bừng ngay lập tức.
Mọi người xung quanh la ó: “Vẫn là anh Diệu lợi hại, chỉ một câu nói đã khiến cho Tử Đàn nghe theo.”
“Phu xướng phụ tùy, anh Diệu và Tử Đàn là kim đồng ngọc nữ nổi tiếng của trường chúng ta mà.”
Sinh viên đại học yêu nhau không phải là chuyện hiếm, bây giờ chín năm nghĩa vụ đều có yêu đương.
Tần Tranh không để ý đến nội dung trò chuyện của họ, cũng không đi tìm Sở Hiểu Đông.
Tần Tranh cảm thấy, tốt hơn hết là nên để cho Sở Hiểu Đổng tự suy nghĩ rõ ràng.
Dù sao, một kẻ câm vô dụng đột nhiên biết mở miệng nói chuyện, còn đột nhiên có số tiền hơn một trăm triệu.
Đối với Sở Hiểu Đồng, tình huống này thật sự khiến cho cô rất khó mà tin được.
Mà Sở Hiểu Đồng lúc này khóa trái cửa phòng, ngồi lên giường gọi điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tràn đầy nghi ngờ: “Cậu nói tên câm kia biết nói chuyện rồi? Còn nói với cậu là anh ta đã kiếm được một trăm triệu?”
“Không thể nào, trước đây thằng nhóc đó nổi tiếng là nhát gan, nếu không phải bởi vì nhát gan thì cậu cũng sẽ không chọn anh ta. Vậy phải làm sao đây? Chuyện của cậu bị anh ta phát hiện rồi sao?”
Sở Hiểu Đồng nhíu mày, rất cạn lời với bạn thân trong điện thoại: “Chuyện tớ đang nói với cậu bây giờ không phải là chuyện của tớ, mà là có phải trước đây tên đó lừa gạt tớ không?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút: “Ừm, tớ cảm thấy hẳn là không phải vậy đâu, đâu có ai rãnh rỗi không có việc gì thích người khác mắng chửi mình chứ.”
Sở Hiểu đồng gật đầu, cũng phải.
“Vậy thì chỉ có một khả năng.”
Sở Hiểu Đồng sửng sốt: “Khả năng gì?”
“Chính là, bây giờ anh ta đang lừa gạt cậu!”
Sở Hiểu Đồng bỗng nhiên mở to đôi mắt: “Ý của cậu là, anh ta gạt tớ chuyện anh ta kiếm được một trăm triệu?”
“Đúng vậy, thế này đi, đêm nay cậu dẫn anh ta đến tìm tớ, tớ cho cậu một địa chỉ, đến lúc ấy dò la anh ta một chút thì sẽ biết anh ta có phải lừa gạt hay không.”
Sở Hiểu Đồng nhíu mày: “Được, cậu cho tớ địa chỉ đi.”
Cúp điện thoại, Sở Hiểu Đồng xuống giường mở cửa, thấy Tần Tranh không có ở bên ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt cô có chút phức tạp.
Cô thật sự không thể tin được một gã chẳng biết gì, bỗng trở thành triệu phú.
Đi xuống lầu, Sở Hiểu Đồng tìm được Tần Tranh đang gặm bánh mì ở phòng bếp.
“Tám giờ tối, anh đi cùng tôi đến một nơi.”
Tần Tranh sửng sốt: “Đi đâu?”
“Bảo anh đi đâu thì anh đi đấy, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!” Sở Hiểu Đồng nhíu mày lạnh lùng quát, rồi xoay người bỏ đi.
Tần Tranh nuốt bánh mì trong miệng xuống lắc đầu: “Tại sao phụ nữ đều cáu kỉnh như vậy nhỉ?”
Nhỏ là như thế, lớn cũng là như thế, thậm chí cả người già trong nhà kia cũng là như thế.
Tần Tranh thở dài, làm người thật khó, làm đàn ông càng khó hơn!
Biết tám giờ tôi phải đi ra ngoài cùng với Sở Hiểu Đồng nên Tần Tranh không ra ngoài nữa, anh ngồi ở phòng khách một tiếng đồng hồ, lúc Sở Hiểu Đồng gọi anh liền đi tới.
“Anh lái xe.” Sở Hiểu Đồng ném chìa khóa xe cho Tần Tranh, còn mình thoải mái ngồi vào ghế sau.
“Đi đâu?”
Sở Hiểu Đồng liếc nhìn địa chỉ trong điện thoại: “Câu lạc bộ Hoàng Đồ ở trung tâm thành phố.”
Hoàng Đồ?
Đó là câu lạc bộ giải trí lớn nhất ở Dương Thành, trang trí hạng nhất hạng nhì, chủ yếu là chi phí cũng không thấp.
80% người dân Dương Thành, đều mơ ước mình có thể tiêu tiền như nước ở câu lạc bộ Hoàng Đồ này.
Khi Tần Tranh còn học đại học, rất nhiều phú nhị đại đều dẫn bạn gái đến nơi này, cho nên anh cũng xem như biết một chút vể Hoàng Đồ.
Nhưng Sở Hiểu Đồng đột nhiên yêu cầu đi Hoàng Đồ để làm gì?
Trong khi đang suy nghĩ, chiếc xe đã lái vào cao tốc.
Từ nhà đi cao tốc đến chỉ mất khoảng hai mươi phút, hai người đến nơi đỗ xe xong, đi về phía cửa Hoàng Đồ.
Bởi vì Tần Tranh không biết đi làm gì, nên cũng tùy tiện mặc một bộ đồ thể thao. Ngược lại là Sở Hiểu Đồng, mặc một chiếc váy đuôi cá hở vai màu trắng, váy quấn theo hình tròn uốn lượn.
Đường cong trên toàn bộ cơ thể Sở Hiểu Đồng đều được chiếc váy này khoe ra, có lồi có lõm, thu hút ánh nhìn trong nháy mắt.
Trên đường đi vào câu lạc bộ Hoàng Đồ, những người nhìn thấy Sở Hiểu Đồng, không có ai là không dán mắt vào.
Mà Tần Tranh đi bên cạnh Sở Hiểu Đồng, tất cả những gì anh nhận được đều là ánh mắt khinh thường và chán ghét.
“Lại là một cải trắng bị heo ăn.”
Một cô gái bên cạnh lắc đầu, thậm chí còn không muốn nhìn Tần Tranh.
Nghe thấy lời này Tần Tranh liếc mắt nhìn Sở Hiểu Đồng, trước đây vào mỗi lúc như thế này trên mặt Sở Hiểu Đồng đều không hề có biểu cảm.
Mà sắc mặt của Sở Hiểu Đồng hôm nay lại có hơi khó coi.
Vào lúc này, có một người phụ nữ mặc váy ngắn màu đen từ trong sảnh đi ra, trạc tuổi với Sở Hiểu Đồng, Tần Tranh cũng đã từng gặp.
Đàm Tử Khâm, là một trong những người bạn thân của Sở Hiểu Đồng.
Là con gái của một doanh nhân giàu có ở Dương Thành, cô ấy và Sở Hiểu Đồng là bạn học đại học, quan hệ giữa hai người luôn tốt đẹp.
Nhưng nhìn thấy Đàm Tử Khâm, trong lòng Tần Tranh lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Con người Đàm Tử Khâm thật ra luôn có những ý tưởng quanh co vô tận, trước kia khi chưa mở miệng nói chuyện, Tần Tranh đã bị người phụ nữ này lừa mấy lần.
Thậm chí những người theo đuổi Sở Hiểu Đồng, đều bị người phụ nữ này đuổi đi.
Hôm nay Sở Hiểu Đồng dẫn anh đến tìm Đàm Tử Khâm, chắc sẽ không phải là người phụ nữ này lại nghĩ ra cách gì để chỉnh anh đấy chứ?
“Hiểu Đồng đã lâu không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy.” Đàm Tử Khâm ôm eo Sở Hiểu Đồng, rồi mới nhìn Tần Tranh.
Mà ánh mắt Tần Tranh lúc này lại dừng trên vòng eo của Sở Hiểu Đồng, trước đây khi không biết xu hướng của Sở Hiểu Đồng, cũng không cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ lại không nhịn được suy nghĩ, làm thế nào mà… người phụ nữ này với phụ nữ?
“Nhìn đi đâu đấy!” Đàm Tử Khâm trừng mắt nhìn Tần Tranh, “Hôm nay tôi dẫn Hiểu Đồng chơi, anh chỉ cần làm tốt công việc hậu cần là được.”
Đàm Tử Khâm cũng đã quen với việc Tần Tranh không nói chuyện, cô ấy kéo Sở Hiểu Đồng đi về phía thang máy.
“Tầng cao nhất của Hoàng Đồ có một hội trường, tớ sẽ dẫn cậu đi mở mang kiến thức, chắc chắn là cậu chưa bao giờ nhìn thấy. Tớ cũng là được anh tớ dẫn đến đây một lần nên mới biết đấy.”
Đàm Tử Khâm nói xong bèn nhìn Tần Tranh: “Hời cho anh đấy.”
Vẻ mặt Tần Tranh sững sờ, hời cho tôi cái gì?
Tầng trên cùng là một đại sảnh lớn có kích thước bằng sân bóng đá, sàn nhà không phải làm bằng gạch lát sàn mà làm bằng đá cẩm thạch.
Trên mặt đá cẩm thạch, còn thêm một lớp kính cường lực.
Tần Tranh đang thắc mắc tại sao sàn nhà lại như thế này, ngẩng đầu lên nhìn thấy người ra kẻ vào trong sảnh, và một khối đá chất đống ở đằng xa, chợt hiểu ra.
Tầng trên cùng của câu lạc bộ Hoàng Đồ này, hóa ra là một tụ điểm đánh bạc bằng đá cỡ lớn!
Và những viên đá xếp chồng lên nhau ấy đều là đá thô.
Anh nhìn Đàm Tử Khâm một cách khó hiểu, người phụ nữ này dẫn Sở Hiểu Đồng đến nơi này làm gì? Theo như anh biết, Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng đều không biết đánh bạc bằng đá.
Tần Tranh không biết rằng, lúc này Đàm Tử Khâm đang nói chuyện với Sở Hiểu Đồng bằng điện thoại.
Đàm Tử Khâm: “Nơi này là tụ điểm đánh bạc bằng đá lớn nhất Dương Thành, những viên đá bên trong nhỏ thì vài trăm, lớn thì hàng trăm nghìn, một triệu. Lát nữa cứ giao hết mọi việc cho tớ!”
“Có quá đáng lắm không?” Trong lòng Sở Hiểu Đồng vẫn có chút không nỡ, dù sao Tần Tranh làm lá chắn cho cô cũng không phải ngày một ngày hai.
“Tội khi quân, chém đầu cũng không quá đáng. Cậu đau lòng cho một tên vô dụng như vậy làm gì? Nhiều đàn ông tốt như vậy cậu không cần, tên vô dụng này biết nói chuyện thì chuyện của cậu rất có khả năng sẽ bị phơi bày, chi bằng bây giờ kiểm tra xem rốt cuộc anh ta có thật lòng với cậu hay không.”
“Nếu thật sự là kẻ lừa gạt, thì không cần nói nhiều, trực tiếp bỏ chồng!”
Sở Hiểu Đồng nghĩ cũng phải, lập tức gật đầu.
Đàm Tử Khâm mỉm cười kéo Sở Hiểu Đồng đi về phía đống đá thô, Tần Tranh cũng vừa quan sát vừa đi theo.
“Wow, Hiểu Đồng, cậu xem viên đá này đi, cửa sổ đã mở rồi, rất nhiều màu xanh.” Đàm Tử Khâm chỉ vào viên đá đang được rất nhiều người vây quanh ở cách đó không xa.
Viên đá đó cao khoảng 1,5 mét, rộng 0,5 mét, có một cửa sổ với đường kính 20 cen-ti-mét.
Thế mà tất cả đều là màu xanh thủy tinh, viên đá to như vậy, nếu mở ra tất cả đều là thủy tinh thì viên đó thật sự kiếm được rất nhiều tiền.
Đàm Tử Khâm nhìn giá niêm yết, năm trăm ngàn.
“Cái này nhé?” Đàm Tử Khâm ra hiệu với Sở Hiểu Đồng.
“Cậu cứ xem đi.” Sở Hiểu Đồng không hiểu.
“Vậy được.” Đàm Tử Khâm vẫy tay với Tần Tranh, “Này, đến đây, Hiểu Đồng nhà anh nhìn trúng viên đá này, anh mua cho cô ấy đi.”
Tần Tranh đi tới, nhìn kỹ viên đá.
Đàm Tử Khâm tưởng rằng Tần Tranh sẽ trực tiếp từ chối, không ngờ Tần Tranh lại thật sự xem nó, lẽ nào Tần Tranh thật sự phát triển?
Nhưng ngay sau đó, Tần Tranh lắc đầu: “Bề ngoài viên đá này đều là trát vữa, mặc dù khả năng cao là có màu lục, nhưng bên trong lại không có, sau khi mua sẽ không kiếm được tiền mà sẽ bị lỗ.”
Đàm Tử Khâm nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Tần Tranh còn biết đặt cược đá? Cô ấy nghi ngờ đưa mắt nhìn Sở Hiểu Đồng, và phát hiện ra rằng Sở Hiểu Đồng cũng ngơ ngác.
Đàm Tử Khâm lập tức cười khẩy trong lòng, không biết lại ra vẻ hiểu biết, xem ra Tần Tranh đang lừa Sở Hiểu Đồng!
Đàm Tử Khâm mở miệng định vạch trần Tần Tranh, nhưng Tần Tranh lại nói: “Nếu như các cô thích thì chọn cái khác, không cần chọn thứ không cắt được.”
Đàm Tử Khâm lại bối rối, lẽ nào cô đã đoán nhầm?
Nhưng cô ấy vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Tần Tranh lại ngồi xổm phía trước một đống đá có kích thước bằng nắm tay, chọn tới chọn lui!
Đột nhiên, Đàm Tử Khâm trở nên nổi nóng.
“Tần Tranh, không có tiền thì nói thẳng, thế mà lại đi lấy những thứ chỉ vài trăm đồng để lừa gạt Hiểu Đồng!”
“Một tảng đá lớn như vậy, biết bao nhiêu ở đây đều đang nhìn, anh lại nói không cắt ra được xanh! Sao anh không nói là mình không có tiền đi!”
“Tôi thấy anh chính là một tên đại bịp thì có!”
Chương 14: Mỗi người lùi một bước
Tần Tranh bị những lời nói của Đàm Tử Khâm làm cho sửng sốt, nhưng anh còn chưa mở miệng, toàn bộ hiện trường đã ngay lập tức bùng nổ.
Những người vừa vây quanh tảng đá lớn đó, kể cả người phụ trách đều trừng mắt nhìn qua đó.
“Cậu nhóc, mẹ nó, cậu có hiểu đánh bạc bằng đá không? Không hiểu thì đừng nói nhảm!”
“Đúng vậy, cửa sổ lớn như vậy mà lại nói không thể cắt đá!”
“Cô gái, bây giờ loại thanh niên thích ra vẻ như này ở khắp mọi nơi, nhất định đừng để bị lừa, không nên qua lại với người này nữa.”
“Không hiểu lại làm ra vẻ hiểu, bây giờ có bao nhiêu người nghèo muốn chen chân vào giới thượng lưu, nhưng đáng tiếc cho dù có cái lòng, cũng không có cái tố chất đó.”
Trong chốc lát, Tần Tranh trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, Đàm Tử Khâm lúc này đắc ý nhìn Tần Tranh, sắc mặt Sở Hiểu Đồng trở nên lạnh lùng.
Tần Tranh đứng dậy, trong tay cầm hai viên đá đi về phía thợ cắt đá: “Tôi không muốn tranh luận gì với ông, đây là hai viên tôi chọn cho Hiểu Đồng, toàn bộ là màu xanh. Ông có thể xem thử những gì tôi nói có đúng hay không, có phải là tên bịp bợm không.”
“Thật là mạnh miệng!”
“Người trẻ bây giờ, cũng không sợ gió to rút lưỡi nhỉ!”
“Tôi thấy viên đá này có thể ra màu xanh. Viên đá này tôi mua! Tặng nó cho cô Đàm!” Một người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh mỉm cười với Đàm Tử Khâm, và ra giá 500.000 tệ.
“Cô Đàm, tôi và bố cô là bạn cũ, tài sản của Lão Hồ tôi vẫn phụ thuộc vào bố cô.”
Đàm Tử Khâm gật đầu, hóa ra là một con chó giữ nhà.
“Tôi sẽ nói tốt cho ông trước mặt bố tôi.” Đàm Tử Khâm nhận lấy hòn đá.
“Cắt luôn tại đây đi, để Lão Hồ tôi đè bẹp sự kiêu ngạo của cậu thanh niên này!” Lão Hồ cũng nhìn ra Đàm Tử Khâm muốn Tần Tranh bị khó xử, vì vậy lập tức nói.
“Được!”
Trong chốc lát, trong đại sảnh đã nhốn nháo cả lên.
Tần Tranh định đưa cho người thợ cắt đá hai viên đá, nhưng lại bị người đàn ông mập đó giành lấy cơ hội trước.
Tần Tranh cau mày, vẫn đưa viên đá của mình cho người thợ: “Hai viên nhỏ này, chỉ cần mài là được rồi.”
Cái gì?
Mài?
Đùa à! Cái này phải mài mất bao lâu?
“Tần Tranh, anh không biết xấu hổ, nhưng chúng tôi thì có đấy, có thể làm ơn đừng tự làm xấu mặt mình được không!” Đàm Tử Khâm thực sự không còn mặt mũi để chần chừ thêm nữa.
Tần Tranh này da mặt quá dày rồi! Cô vô cùng hối hận khi đưa Tần Tranh tới đây!
Sắc mặt Sở Hiểu Đồng đỏ bừng, trước đây cô nghĩ rằng Tần Tranh làm cô xấu mặt, chẳng qua là vì anh bị câm, khiến cho cô mất mặt mà thôi.
Bây giờ có thể nói rồi, mà lại không biết xấu hổ như thế!
Sở Hiểu Đồng định gọi Tần Tranh xuống, thì người thợ kia đã nhận lấy hòn đá tự mình trải nghiệm.
Người thợ cắt đá là một ông già ngoài sáu mươi tuổi, khuôn mặt hiền từ và nói chuyện rất hay.
Ông nhìn thấy người thanh niên này bị mọi người chỉ trích, ông cũng muốn giúp đỡ Tần Tranh, nhưng ông cũng không biết bên trong viên đá, thật sự có thể ra màu xanh hay không.
“Làm phiền ông rồi.”
Ông lão gật đầu, và bắt đầu mài giữa sự khinh bỉ và chế nhạo của mọi người.
“Hừm, tôi muốn xem cậu có thể mài ra cái gì!” Lão Hồ giống như đang xem kịch nói.
Ông ta thầm nghĩ chỉ cần tiểu tử này hôm nay bị làm cho mất mặt, và viên đá năm trăm nghìn tệ kia của ông lại ra màu xanh, thì sự nghiệp của Lão Hồ ông lại một lần nữa bay lên một tầng cao mới!
Giờ phút này trong mắt ông ta, Tần Tranh chỉ là bàn đạp mà thôi.
Trong khi mọi người đang xem náo nhiệt và Đàm Tử Khâm không ngừng nguyền rủa Tần Tranh, viên đá đang mài trong tay người thợ, đột nhiên hiện lên một lớp màu vàng, màu vàng này trong suốt, đẹp như quả chanh!
“Hiện ra màu xanh rồi, lại là màu vàng chanh!” Người bên cạnh đang đứng nhìn chằm chằm đột nhiên hét lên.
Trong nháy mắt, mọi người chen chúc đi tới, lớn tiếng hò hét.
Ông lão lúc này cũng tăng tốc độ tay, mài sạch toàn bộ lớp bên ngoài, một viên đá màu vàng chanh kích thước bằng nắm tay, xuất hiện trước mắt tất cả mọi người!
Khuôn mặt đầy thịt của Lão Hồ đột nhiên run lên, Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng cũng sững sờ.
“Chỉ là gặp may mà thôi.” Đàm Tử Khâm cau mày, “Hiểu Đồng, đừng tin anh ta, anh ta luôn miệng nói mình có tiền, lại mua thứ mấy trăm tệ như vậy, anh ta lừa ai chứ!”
“Chẳng qua là may mắn, vừa may tìm được một cái màu xanh mà thôi!”
Tiếng khịt mũi lạnh lùng của Đàm Tử Khâm đã đánh thức Sở Hiểu Đồng, Sở Hiểu Đồng cũng gật đầu, đúng vậy.
Vận may của tên này luôn rất tốt.
Nhưng sau đó, cái thứ hai cũng mài ra rồi!
“Xanh đế vương, xanh toàn bộ!” Những người đang nhìn chằm chằm vào cảnh này lại hét lên.
“Không thể nào!” Đàm Tử Khâm nhìn lên kinh ngạc.
Trên mặt Lão Hồ cũng tràn đầy kinh ngạc.
Người phụ trách hoàn toàn chết lặng, đây là một tay lão làng ư?
Tần Tranh đưa cho ông lão hai nghìn tệ tiền tip, sau đó nhìn về phía Lão Hồ.
“Đến lượt ông.”
Thớ thịt trên mặt Lão Hồ run lên, ông ta bước lên đài đẩy người thợ ra: “Đi ra, tôi tự làm!”
Vừa nói, ông ta vừa vẽ các đường bằng bút chì và bắt đầu cắt!
Tốc độ của Lão Hồ rất nhanh, tư thế của ông ta rất chuyên nghiệp.
Nhưng nhát dao đầu tiên xuống, tất cả đều là màu xám.
Lão Hồ đột nhiên có dự cảm không tốt, lẽ nào thật sự bị tên kia nói trúng rồi?
Trong này không có gì cả?
Không, không thể nào, một tên tiểu tử tóc vàng thì biết gì!
Cho dù có hai viên màu xanh, cũng chẳng qua là may mắn mà thôi!
Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng nhìn chằm chằm vào hòn đá, hai người họ từng nghĩ rằng vì Tần Tranh không có tiền mới không mua nó, nhưng bây giờ một nhát cắt xuống đã thấy toàn là một màu xám, cả hai không khỏi sững sờ.
Cái này…
Sau đó, nhát cắt thứ hai, thứ ba.
Ngoài một chút màu xanh ở phía ngoài, còn lại toàn bộ đều là đá!
Lão Hồ ngẩn người ra, Tần Tranh lại nói đúng rồi!
Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng lúc này cũng kinh ngạc nhìn Tần Tranh, Tần Tranh đưa hai viên đá trong tay cho Sở Hiểu Đồng
“Tặng em, không phải em thích sao?”
Sở Hiểu Đồng cầm lấy hai viên ngọc thạch, ánh mắt nhìn Tần Tranh có chút phức tạp: “Anh thật sự chỉ vì viên đá kia không thể ra màu xanh nên mới không mua nó?”
Tần Tranh bất đắc dĩ nói: “Hai viên này toàn là màu xanh, nếu đem bán đấu giá, tổng cộng có thể bán được hai triệu, đắt hơn viên đá kia rất nhiều.”
“Anh em, anh muốn bán viên ngọc thạch này không? Tôi đến trang sức Dương Thành Hoa Vũ, tôi đồng ý trả giá ba triệu cho hai viên đá của anh.”
“Tôi mua bốn triệu!”
Trong chốc lát, Tần Tranh vừa mới bị mắng chửi khinh thường, đột nhiên lại trở thành thành nhân vật thu hút sự quan tâm của nhiều người.
Cả Sở Hiểu Đồng và Đàm Tử Khâm đều có chút bối rối.
“Xin lỗi, viên ngọc thạch này tôi tặng cho vợ của tôi, không bán.”
Sau khi Tần Tranh nói xong, xung quanh có những tiếng thở dài.
Lão Hồ xem từ đầu tới cuối, trong tay vẫn đang giữ phần còn lại của viên đá 500.000 tệ vừa rồi, trong lòng tràn đầy sự hối hận, tức giận nhìn chằm chằm Tần Tranh!
Tên tiểu tử, nếu không có mày thì tao cũng sẽ không bị mất 500.000 tệ này.
Bây giờ, không những không kết thân được với nhà họ Đàm, mà còn bị mất mặt!
Khi ba người rời đi, toàn bộ hội trường vẫn đang nói về vụ cá cược đá vừa rồi.
Nhưng nét mặt của Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng có chút tế nhị, Đàm Tử Khâm không nói gì, chỉ bảo Sở Hiểu Đồng đưa viên ngọc thạch cho cô ấy, lát nữa để cô ấy nhờ bố cô khắc hoa văn.
Sở Hiểu Đồng đưa viên đá cho Đàm Tử Khâm, sau đó cùng Tần Tranh rời đi.
Hai người vừa lên xe, Sở Hiểu Đồng liền nói: “Anh biết đánh bạc bằng đá khi nào?”
Tần Tranh sớm đã nghĩ tới Sở Hiểu Đồng sẽ hỏi, nhưng trên thực tế, nếu hôm nay không phải là Đàm Tử Khâm khăng khăng bắt anh mua hàng thua lỗ đó, anh cũng sẽ không cá cược đá như vậy.
Dù sao thì đây cũng là loại tiền bất chính, Tần Tranh không thích vận may kiểu vậy.
“May mắn thôi.” Tần Tranh cười.
Sở Hiểu Đồng cau mày: “Nói thật cho tôi!”
Tần Tranh bất đắc dĩ nói: “Học trong sách, không khó, nếu em muốn học, sau này tôi dạy em.”
“Ai muốn học chứ!” Sắc mặt Sở Hiểu Đồng trở nên u ám, “Tần Tranh, tôi hỏi anh, anh nói thật cho tôi biết, trước đây có phải là anh luôn lừa tôi anh bị câm, lừa tôi anh là đồ vô dụng không?”
Tần Tranh thầm nghĩ trong lòng, chuyện gì đến vẫn sẽ đến.
Nhưng anh không giải thích, mà là hỏi ngược lại: “Em bảo tôi với em kết hôn, có phải cũng là để che giấu chuyện gì phải không?”
Khóe miệng Sở Hiểu Đồng mấp máy nhưng không nói ra lời.
Tần Tranh lại tiếp tục nói: “Tôi không lừa em, tôi quả thực là bị câm, chỉ là việc bị câm đó chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi.”
“Vậy anh tại sao…”
“Em không hỏi, chẳng nhẽ tôi nói với em em sẽ tin sao?” Tần Tranh cười khổ, lúc anh và Sở Hiểu Đồng vừa mới kết hôn, anh đã từng nói với Sở Hiểu Đồng.
Khi ấy anh nói rằng một ngày nào đó anh sẽ có thể nói chuyện, Sở Hiểu Đồng tất nhiên không tin điều đó.
Trong xe yên lặng một hồi, lúc về tới nhà Sở Hiểu Đồng đột nhiên nói: “Chuyện của tôi, anh không được nói cho bất kì ai! Ngược lại, tất cả chuyện của anh tôi cũng sẽ không nói với người khác.”
Các ngón tay Tần Tranh ngưng lại, gật gật đầu.
Hai người về phòng đi ngủ, chuyện hôm nay cũng không nhắc tới, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, khi Tần Tranh đang ăn cơm, Sở Kinh nói: “Lát nữa cùng tôi đi gặp khách hàng, tôi tìm được cho cậu một công việc tốt.”
“Bố, con…”
Cheng!
Tần Tranh vừa định giải thích, Hàn Anh đã ném đôi đũa xuống bàn!
“Bố tìm công việc cho cậu cũng vì tốt cho cậu, chẳng lẽ một người đàn ông như cậu, còn định để vợ nuôi cả đời thật à? Có chút mặt mũi được không?”
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Đệ Nhất Tần Tranh
- Chương 14: Mỗi người lùi một bước