Chương 11: Tao chính là cha của hắn

Từ khi mình bị Lưu Minh Hạo ôm lên giường, đến khi Tần Tranh gõ cửa, đi vào và đá bay Lưu Minh Hạo.

Cho đến khi Tần Tranh làm cho cô tỉnh, và cô cho Tần Tranh một cái tát

Sở Hiểu Đồng xem xong tất cả, chết lặng.

Người muốn hại mình không phải là Tần Tranh? Người cứu mình mới là Tần Tranh?

Chuyện này…

Vừa rồi cô còn đánh Tần Tranh, cảm giác tội lỗi lập tức dâng lên trong lòng Sở Hiểu Đồng.

Cô phải về nhà, cho dù thế nào, cô vẫn nên nói lời cảm ơn với Tần Tranh chuyện hôm nay.

Trời lúc này đã bắt đầu lờ mờ sáng, Tần Tranh không về nhà họ Sở.

Anh trực tiếp nằm xuống trên một chiếc ghế dài trong công viên rừng nghỉ ngơi một lúc, sau đó ngồi xếp bằng tại chỗ.

Bầu không khí trong công viên vào sáng sớm, linh khí dao động cũng rất lớn.

Từ xa đã có tiếng người mơ hồ vang lên, rất nhiều cụ ông đã bắt đầu tập thể dục buổi sáng.

Chính vào lúc này, điện thoại của Tần Tranh vang lên, hiển thị cuộc gọi đến là một số lạ.

Điện thoại vừa được kết nối, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên kia.

“Xin hỏi là Tần Tranh phải không? Tôi là Lưu Uyển.”

Mười phút sau, Tần Tranh nhìn thấy Lưu Uyển bước nhanh đi về phía mình,

“Chào chị.” Tần Tranh bước về phía trước, “Lúc trước tôi đã nghe Lưu Chính nói chị sẽ đến tìm tôi.”

“Đúng vậy, tôi muốn lấy một ít thuốc mỡ từ chỗ cậu với số lượng lớn.”

Tần Tranh gật đầu: “Được thì được, nhưng tôi cần một vài thứ, chị nói cho tôi biết chị cần bao nhiêu, trở về tôi sẽ chuẩn bị cho chị bấy nhiêu.”

Lưu Uyển mỉm cười, đưa cho Tần Tranh một tấm thẻ ngân hàng: “Tôi mua giúp bạn của tôi, đương nhiên còn có cả tôi nữa. Nhưng tôi muốn hỏi, thuốc mỡ kia có thể bôi toàn thân không?”

Tần Tranh gật đầu: “Cái đó không vấn đề, chị cũng có thể cho vào trong nước tắm để tắm.”

Mắt Lưu Uyển sáng lên: “Hóa ra tốt như vậy, đây là năm triệu, tôi cần năm trăm tuýp.”

Sau khi cô ấy nhìn thấy hiệu quả của thuốc mỡ đã muốn lấy đi, chỉ là về sau bởi vì lo lắng chuyện của bố mà cô ấy mới không lấy.

Cô ấy dự định sẽ sử dụng cái này như một sản phẩm chăm sóc da của mình sau này.

“Nhưng, tôi muốn cậu thay đổi để mùi thơm hơn một chút, cũng không phải đặc biệt trị mụn, chủ yếu là làm trắng da.”

Lưu Uyển vừa nói như vậy, Tần Tranh xem như đã hiểu được dụng ý của Lưu Uyển.

“Tôi hiểu, nhưng số tiền này hơi nhiều.” Tần Tranh bất đắc dĩ, giá thành của số thuốc mỡ kia không cao, năm triệu quả thực hơi nhiều.

“Tôi đã nghe em trai tôi nói, cậu muốn mở một phòng khám, sau này chắc chắn sẽ có nhiều chỗ phải dùng đến tiền.”

Lưu Uyển cười nói: “Đúng rồi, có bao giờ cậu nghĩ, vợ cậu là nhân viên của công ty mỹ phẩm, tại sao cậu không đưa thuốc mỡ này vào tay cô ấy để vợ cậu quảng cáo nó?”

“Nếu thuốc mỡ này bán ra ngoài, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí cậu có thể cùng vợ cậu mở một công ty mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da hiệu quả này, một số nhà sản xuất lớn chuyên về dưỡng da cũng không thể nào so sánh được.”

Lưu Uyển nói rất nhiều với Tần Tranh, ngày hôm đó khi về nhà Tần Tranh đã suy nghĩ đến chuyện này.

Hai hôm nay đồng ý châm cứu cho Lưu Trung Quốc cũng đã kết thúc, hôm nay Lưu Trung Quốc xuất viện về nhà, Lưu Chính còn đặc biệt gọi điện thoại cảm ơn Tần Tranh.

Nhân tiện nói đã tìm được cửa hàng, hẹn anh thời gian đi xem.

Khi Tần Tranh đồng ý, đã đi về tới nhà.

Lúc vừa vào cửa thì nhìn thấy Sở Hiểu Đồng ngồi trên sô pha, Tần Tranh sửng sốt: “Không đi làm?”

Rõ ràng Sở Hiểu Đồng đang suy nghĩ việc gì đó, nghe Tần Tranh nói vậy chỉ lắc đầu, nhưng ngay sau đó cô đột nhiên bừng tỉnh.

“Tần Tranh! Buổi sáng anh không về nhà anh đã đi đâu!”

Vừa hỏi ra Sở Hiểu Đồng đã hối hận, Tần Tranh cũng sững sờ.

Bởi vì Sở Hiểu Đồng chưa bao giờ hỏi về hành trình của anh, hôm nay cũng thật sự là ngày đầu tiên!



“Đi xử lý chút việc…”

“Xem như tôi chưa hỏi gì.”

Hai người cùng lúc mở miệng và cùng lúc ngây người.

Không biết tại sao sắc mặt của Sở Hiểu Đồng không tốt lắm: “Anh không cần báo cáo với tôi.”

Nhưng sau khi nói xong cô lại thấy lời này dường như có hơi nặng, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng giải thích điều gì.

Tần Tranh mím môi, cứ cảm thấy Sở Hiểu Đồng hôm nay có hơi lạ: “Sắc mặt của em không tốt lắm.”

“Còn không phải bởi vì công ty kia! Chuyện của Lưu Uyển lúc đó đã làm giảm đi mức độ tin tưởng của tôi một cách đáng kể trước mặt lãnh đạo công ty, họ nói rõ với tôi rằng nếu thành tích tháng này của tôi lại sụt giảm thì sẽ cho tôi từ chức.”

Nói đến đây, Sở Hiểu Đồng bỗng trở nên kích động: “Nếu tôi bị sa thải, thì anh cứ chờ chết đói đi!”

Tần Tranh vô tội nhìn Sở Hiểu Đồng, đột nhiên nghĩ đến lời Lưu Uyển nói.

Anh suy nghĩ một lúc vẫn mở miệng: “Em còn nhớ chuyện tôi giúp người ta khám bệnh khi ở bệnh viện nhân dân không?”

Sở Hiểu Đồng nghi ngờ nhìn Tần Tranh, không hiểu vì sao.

“Lúc đó tôi đã trị khỏi cho ông cụ đó, về sau lại trị khỏi cho vợ con Lưu Chính nên anh ta tặng cho tôi một cửa hàng bán lẻ, cho tôi dùng nó để mở phòng khám.”

“Sáng hôm nay Lưu Uyển lại đến tìm tôi, đặt mua một lượng lớn năm trăm lọ thuốc mỡ từ tôi, bảo tôi bàn bạc với em, dùng thuốc mỡ này để tạo dựng tên tuổi, tự mình mở một cửa hàng mỹ phẩm.”

“Tôi đang nghĩ, trước đây tôi có một trăm triệu tiền phí điều trị, lần này Lưu Uyển đưa cho tôi năm triệu, số tiền này tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để mở một cửa hàng lớn.”

“Mặt tiền cửa hàng có thể đặt cùng với phòng khám, như thế tôi có thể điều chế thuốc mỡ theo từng loại da khác nhau của mỗi khách hàng. Đồng thời cũng sẽ không ảnh hưởng tôi khám bệnh cho bệnh nhân.”

“Hơn nữa, em cũng không cần lo lắng bị sa thải.”

Nói xong, Tần Tranh nhìn về phía Sở Hiểu Đồng.

Nói thực, nếu không phải hôm nay Sở Hiểu Đồng nói sắp bị sa thải, thì anh không định nói với Sở Hiểu Đồng việc này.

Dù sao anh cũng không quan tâm lắm đến chuyện tiền nhiều hay ít.

Nhưng, dường như Sở Hiểu Đồng rất thích tiền, nếu vợ mình thích thì cho cô ấy là được.

Dù sao anh cũng không chi tiêu gì cần đến tiền.

Sở Hiểu Đồng hoàn toàn ngây ngốc, một trăm triệu!

Đây là số tiền mà cả nhà họ Sở có thể kiếm được trong bảy tám năm đấy?

Tần Tranh mới bắt đầu nói chuyện được vài ngày, đã kiếm được một trăm triệu?

Sở Hiểu Đồng lập tức phản ứng được rằng, ý của Tần Tranh vừa rồi là cho cô số tiền này? Để cô mở cửa hàng của riêng mình?

“Em cứ suy nghĩ trước đi, nghĩ xong rồi thì nói với tôi.” Tần Tranh nói xong thì xoay người đi ra khỏi nhà, “Tôi và Lưu Chính đã hẹn đi xem cửa hàng, có việc gì em cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Nhìn thấy Tần Tranh rời đi, tâm trạng của Sở Hiểu Đồng trongchốc lát trở nên vô cùng phức tạp.

Người đàn ông này ở trong nhà từng làm gì cũng sai, chỉ biết gây ra dư luận cho cô, lại đột nhiên đứng ở trước mặt mình.

Đêm hôm qua đánh nhau, hôm nay còn bảo cô mở cửa hàng.

Sở Hiểu Đồng có hơi hoang mang, cảm thấy rất không chân thực, đây vẫn là Tần Tranh sao?

Lắc đầu, Sở Hiểu Đồng lấy điện thoại ra, nhìn vào danh bạ với vẻ mặt lạnh lùng, chồng yêu.

Sau đó dứt khoát gọi đi: “Đang bận sao? Cùng uống cà phê nhé, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tần Tranh ra khỏi nhà, bắt một chiếc xe đi đến địa chỉ Lưu Chính đưa cho anh.

Phòng khám ở vị trí tương đối trung tâm trong khu vực này, cách nhà cũng gần.

Khu vực này có rất nhiều người, cũng có một vài phòng khám và có nhiều bác sĩ Đông y. Rõ ràng là cạnh tranh khốc liệt, nhưng cửa hàng y tế của Tần Tranh còn lớn hơn thế nhiều.

Sau khi Tần Tranh đến nhìn thấy Lưu Chính đứng ở cửa, anh lập tức bước nhanh tới.

“Thế nào? Anh thấy vị trí này thế nào?” Lưu Chính mỉm cười.



“Thứ Lưu Chính anh nhìn đương nhiên không tệ.”

Lưu Chính nói: “Cái anh này, tâng bốc đấy à!”

“Không dám, không dám.” Tần Tranh cười ha ha.

“Đúng rồi, vợ tôi bảo tôi nói với anh là cô ấy có một cô cháu gái, ngoại hình xinh đẹp, các anh có thể trò chuyện vui vẻ, cô ấy rất thích người trẻ tuổi có triển vọng như anh.”

Nói xong, Lưu Chính dẫn Tần Tranh đi quanh một vòng trong cửa hàng.

Hai người chậm rãi đi về phía bên kia đường.

Con phố này dẫn đến chợ đồ cổ, đường nhánh là phố ăn vặt và xa hơn là chợ thương mại quốc tế lớn nhất.

Thật sự có thể nói là khu vực vàng.

“Lưu Chính anh cứ đùa, tôi đã kết hôn rồi.” Tần Tranh bất đắc dĩ.

Lưu Chính mỉm cười không nói, hiển nhiên anh ta biết tình trạng hôn nhân của Tần Tranh: “Đến phố đồ cổ xem thử nhé? Tôi nhớ anh cũng có hiểu biết về đồ cổ.”

“Chỉ hiểu một chút mà thôi.” Tần Tranh đi theo Lưu Chính về phía trước, bỗng nhìn thấy xa xa có rất nhiều người vây quanh một cửa hàng đồ cổ.

“Đúng rồi, tôi đã tìm người làm chứng chỉ hành nghề y cho anh, có lẽ vài ngày nữa sẽ có.” Lưu Chính cũng nhìn thấy cửa hàng đồ cổ kia.

“Đi, chúng ta đi xem thử.”

Tần Tranh gật đầu, và nói cảm ơn với Lưu Chính.

Lúc đi đến cửa, cả hai nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.

“Anh trai, nơi này xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Tranh kéo một người hỏi.

“Dường như là người mua đã mua một sản phẩm thật, nhưng chủ tiệm lấy lại không bán, đây không phải là đang tranh luận phải trái đấy sao.”

Tần Tranh nhướng mày, còn có chơi như vậy.

Bán ra, còn muốn lấy lại?

Anh và Lưu Chính nhìn nhau, hai người nhanh chóng chen vào, Tần Tranh chợt sững người khi nhìn thấy người mua.

Người bị vây ở giữa không phải ai khác mà chính là Sở Kinh, bố vợ của Tần Tranh!

“Bố!” Nhìn thấy là Sở Kinh, Tần Tranh lập tức bước về phía trước đẩy đám người ra.

“Tần Tranh? Cậu đến đây làm gì?” Sở Kinh nhíu mày, nhưng khoảnh khắc tiếp theo khi nhìn thấy Lưu Chính, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng.

“Lưu, Lưu Chính!”

Lưu Chính gật đầu: “Có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Sở Kinh lập tức kích động như tìm được người đáng tin cậy, nói ra sự tình ngay tức thì.

Ông ấy nhìn trúng một chiếc đĩa sứ Nguyên Thanh Hoa, giá chỉ mười ngàn đồng, nhưng khi vào tay ông ấy, bên cạnh có một người biết hàng nói đó là đồ thật.

Thì chủ tiệm lập tức không bán nữa, Sở Kinh đã lấy tiền ra, làm sao có lý này được.

Ông ấy muốn lấy đồ đi, nhưng chủ tiệm lại tìm người bao vây ông ấy!

“Giữa ban ngày ban mặt, Dương Thành lại tồn tại một cửa hàng như thế này!” Lưu Chính nhíu mày.

Dương Thành thuộc phạm vi quản lý của anh ta, xảy ra chuyện như thế này là sơ suất của anh ta!

“Các người là ai? Người không liên quan đến chuyện này thì cút nhanh ra ngoài!” Chủ tiệm đột nhiên bước về phía trước, đẩy Lưu Chính.

Sắc mặt Lưu Chính sa sầm xuống trong nháy mắt.

Sở Kinh cũng giật mình, sợ Lưu Chính bị đẩy ra ngoài sẽ có vấn đề: “Đây là Lưu Chính của Dương Thành, tôi nói cho các người biết, Lưu Chính sẽ xử phạt hành vi phạm pháp của các người!”

Ầm ĩ!

Xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn.

“Lưu Chính?” Chủ tiệm nhìn Lưu Chính, “Là mày? Nếu mày là bí thư thì tao chính là cha của hắn! Nếu mày chõ mõm vào chuyện làm ăn tao, tao sẽ tính luôn cả mày nữa đấy!”

“Đuổi ba người họ ra ngoài cho tao!”