Chương 1: Đánh chết nó

Bảo Diệp nhíu mày nhìn cái bánh bao lớn với chén nước đặt trên mặt đất.

Anh cảm thấy mình quả thật vô cùng xui xẻo, rõ ràng là muốn xuyên từ năm 2048 trở về năm 2047 lịch thế giới thay đổi vận mệnh chết thảm của các anh em, vậy mà lại xuyên hẳn về tận ba mươi năm trước, ngày 4 tháng 8 năm 2018 lịch thế giới, cái thời mà anh còn chưa được thành hình nữa.

Đã xuyên sai thời gian thì thôi, đã vậy linh hồn còn xuyên vào cơ thể của một tên nô ɭệ hạ đẳng nhất. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, nô ɭệ không chỉ mất đi tự do về thân thể, nghe lệnh chủ nô, làm việc cho chủ nô, thậm chí chủ nô còn có thể toàn quyền mua bán hoặc gϊếŧ chết nô ɭệ, cuộc sống vô cùng tăm tối.

Lúc này, bụng đói liên tục réo inh ỏi cắt ngang suy nghĩ của Bảo Diệp.

Anh lấy lại tinh thần cầm chén nước đưa đến bên miệng, nhìn thấy gương mặt xấu xí phản chiếu qua mặt nước, sợ tới mức run tay, làm nước trong chén đổ ra ngoài.

"Má ơi, hù chết người ta."

Gương mặt phản chiếu qua nước bị mụn nhọt đen lớn có bé có che phủ toàn bộ, có mấy chỗ còn chảy máu lẫn với dịch mủ, đặc biệt xấu xí ghê tởm.

Ở giữa trán còn in một chữ "Nô", chỉ rõ thân phận nô ɭệ của anh.

Bảo Diệp nhìn bản thân trong nước kinh ngạc nói: "Tên này... Là mình á? Cái... Cái dung nhan này lớn lên cũng con mẹ nó kinh tâm động phách quá đi."

Nếu là buổi tối ra đường gặp khuôn mặt này, chắc chắn sẽ bị cho là quỷ.

Đột nhiên, một cẳng chân trần bẩn thỉu duỗi qua, đạp cái bánh bao trước mặt Bảo Diệp, dùng sức hung hăng đè nghiến, cái bánh bao ngay lập tức tan xác.

Bảo Diệp ngẩng đầu nhìn qua, thấy một người đàn ông chỉ mặc một cái quần dài bảy phân rộng thùng thình hung ác trừng anh.

"Leng keng --"

Gã một chân đá văng chén trong tay Bảo Diệp, hừ lạnh một tiếng, xoay người trở lại chỗ cũ.

Tên gầy ngồi cạnh gã vội vàng hạ giọng hỏi: "Anh Bằng, anh cứ như vậy tha cho nó?"

Bảo Diệp giật giật mang tai, liếc mắt tính toán khoảng cách từ mình đến chỗ hai tên kia ít nhất cũng mười lăm mét, vậy mà vẫn có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ, trong lòng không khỏi vui vẻ, thần lực của anh không hề vì thay đổi thân thể mà biến mất.

Đỗ Bằng lạnh lùng liếc qua Bảo Diệp: "Bây giờ đánh chết nó mà bị chấp sự biết được, đến lúc đó chúng ta sẽ bị trừng phạt tàn nhẫn hoặc xử tử, nó không đáng để chúng ta liều lĩnh như vậy, mày không cần gấp, đợi lát nữa tới thời gian nô ɭệ giải lao, chúng ta có thể nhân cơ hội gây hỗn loạn gϊếŧ nó."

"Được."

Bảo Diệp nghe đến đó, yên lặng vuốt nước văng trên mặt xuống.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, thân thể này từng hại chết vợ của Đỗ Bằng cùng vô số lần cướp công của tên gầy kia, cho nên bọn họ hận nguyên chủ tận xương tủy.

Ngoài bọn họ ra, còn có rất nhiều người chán ghét nguyên chủ đến cực điểm, hận không thể gϊếŧ anh cho hả giận, bởi vì trong mắt bọn họ, thân thể này chính là một tên cặn bã đê tiện, vô sỉ, hạ lưu.

Người này có thể sống đến tận bây giờ, hoàn toàn là nhờ có anh trai ruột che chở. Đáng tiếc là hai ngày trước, vì nguyên chủ bán đứng anh em của anh trai, hại hai người anh em đó bị đánh đến chết, anh trai anh dưới sự giận dữ đã đoạn tuyệt quan hệ với nguyên chủ, không qua lại nữa.

Những người từng bị thân thể này đắc tội qua sau khi biết việc này, đều đồng loạt nổi lên sát ý.

Bảo Diệp nhìn quanh bốn phía, lập tức thu về cả rổ ánh nhìn chết chóc.

Người đàn ông trung niên ngồi đối diện anh từng bị nguyên chủ đánh gãy một chân, bây giờ chỉ có thể đi lại khập khiễng, người bên trái từng bị anh hãm hại, bị chấp sự hung ác đánh một trận, còn có ông lão ở bên phải, vì nguyên chủ nửa đêm mơ mộng xuân, xém chút bị nguyên chủ cưỡиɠ ɠiαи.

Ông lão để ý thấy ánh mắt của Bảo Diệp, lập tức cầm cái chén bên cạnh lên đề phòng, nếu như Bảo Diệp dám đi qua sờ mó ông, ông tuyệt đối sẽ đập chết anh.

Bảo Diệp thấy ông lão dùng ánh mắt tựa như đề phòng sắc lang trừng mình, không khỏi đỡ trán: "Mẹ nó."

Ông lão này thậm chí còn dư sức làm ông nội của anh, rốt cuộc là thân thể này làm sao mà hạ miệng được vậy?

Đúng lúc này, một chấp sự mặc quần áo sạch sẽ, tay cầm roi dài đi vào lều, la lớn: "Đã đến giờ giải lao, tất cả mọi người đi ra ngoài cho ông."