Chương 9: Cầu ôm không thành Tiểu lục khóc

Thái Tử lập tức đi theo xem qua.

“Hoàng thúc, nàng chính là nhìn ngươi, chẳng lẽ nàng thích ngươi, muốn ngươi ôm nàng sao?” Thái Tử nhẹ giọng hỏi.

Mọi người cũng đi theo nhìn lại, trong lòng bồn chồn, đều sợ Hàn Vương hỉ nộ vô thường này phát giận.

Không ai có thể kiềm chế được vị quân vương nổi nóng này, lúc 5 tuổi vì phi tần của Hoàng Thượng đυ.ng vào góc áo hắn nên đã bị hắn đá bay ra ngoài, chết ngay lập tức.

Vấn đề là Hoàng Thượng căn bản không trừng phạt, còn xử lý người nhà của phi tần này, trách bọn họ không giáo dưỡng tốt con cái, mới chọc bực Hàn Vương.

“Đúng không? Không nghĩ tới hoàng đệ thích Tiểu Lục Đường gia vậy ôm một chút.” Hoàng Thượng cười xấu xa, muốn nhìn đệ đệ này như thế nào đối mặt.

Đôi mắt Đường Uyển trong suốt như hắc thạch nhìn chằm chằm đứa tiểu ca ca này, bàn tay nhỏ bé cầm vẩy ngọc bích, đôi mắt đen lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn nhoẻn cười, lần đầu tiên lộ ra một nụ cười đáng yêu.

Đó là kiểu cười rõ ràng, đẹp đẽ mà đáng thương, trước kia đều là nhợt nhạt, nhìn giống cười lại không phải cười.

Sau đó nước miếng lại lần nữa nhỏ giọt……

Chúng công tử Đường gia: “……”

Không nghĩ tới muội muội lần đầu tiên tươi cười cư nhiên là hướng về phía người khác!

Thật buồn, thật tức giận, thật ghen tị……

Tròng mắt Tiểu Lục chuyển động, tay nhỏ vẫy vẫy, “Cô…… Cô……?”

Có thể là cùng tiểu hoàng thúc đối thoại đi!

Còn giơ viên ngọc bích nhỏ trong tay lên, giống như muốn tặng cho hoàng thúc.

Đường gia mọi người một đầu đen, thứ này cũng không thể tùy tiện tặng người Tiểu Lục!

Nam Cung Hàn nhíu mày, thân thể cứng đờ khí thế đông lạnh, còn chưa nói lời nói, Đường Uyển bỗng nhiên mếu máo khóc lên: “Oa……”

Vừa khóc nức nở vừa nhìn chằm chằm hoàng thúc, cầu ôm một cái, tiểu hài tử muốn ôm hay khôngthời điểm đều sẽ dùng khóc để biểu đạt.

Trông chốc lát khuôn mặt nhỏ đều khóc đỏ, mọi người Đường gia đau lòng muố tiến lên dỗ..

Đường lão phu nhân chạy nhanh tiếp nhận vỗ nhẹ dỗ: “Tiểu Lục ngoan, không khóc …… Tổ mẫu thương con…… Chớ sợ chớ sợ, tổ mẫu ở đây……”

Lão gia tử nhíu mày nhìn Nam Cung Hàn đang ngồi trên tay Hoàng Thượng Nam Cung Hàn, ngón tay ‘ tạp tư tạp tư ’ vang, tựa hồ sắp xông lên giáo huấn hắn.

Mọi người vô thức nhìn Hoàng Thúc, khuôn mặt đen sạm đó, khó trách khiến đứa bé sợ đến phát khóc

Khí thế kia, đại nhân đều chịu không nổi, huống chi là tiểu hài nhi.

Dương Phỉ Phỉ vội vàng đứng dậy: “Tiểu Lục có phải hay không muốn đi tiểu? Ta ôm nàng đi xuống thay tả .”

Thấy sắc mặt Tiểu Hoàng Thúc kia càng ngày càng nghiêm trọng, Đường phu nhân có chút sợ hãi, sợ hắn tức giận đuổi Tiểu Lục đi, vội vàng bế Tiểu Lục đến sảnh phụ dỗ bé.

Không khí đại sảnh quỷ dị, trên mặt Hoàng Thượng lộ ra vẻ buồn cười, còn ý bảo đường Đại tướng quân tạm thời đừng nóng nảy.

Nhưng mà, xung quanh tiểu Hoàng Thúc lại tản ra khí lạnh, những người bên cạnh đều yên lặng tránh sang một bên, ngay cả Thái tử không hiểu chuyện gì cũng lặng lẽ lui về phía sau hai bước.

Nam Cung Hàn hừ lạnh một tiếng, hắn làm cái gì? Dọa một đứa trẻ vừa trăng tròn đến chảy nước mắt, thật là một đứa trẻ hư!

Thuận tiện liếc xéo Đường Diệc Nhạc: Đây là bảo bối cục cưng nhà các ngươi ? Nhìn không giống chút nào!

Một chút phong thái Đường gia đều không có!

Đường Diệc Nhạc trừng lại: Còn không phải đều tại ngươi, cũng không nhìn xem khuôn mặt kia của chính ngươi !

Nhi tử nhà mình cùng đệ đệ đem cục cưng bảo bối Đường gia khi dễ, hoàng thượng đương nhiên muốn nói vài câu.

“Hoài dung, không biết khuê nữ của ngươi gọi là gì, cần trẫm ban danh không?”

Đường Đại tướng quân Đường Viễn Dung, tự ‘ hoài dung ’.

“Cảm tạ Hoàng Thượng, thần nữ danh gọi Đường Uyển!” Ý tứ Đường Đại tướng quân chính là không cần, ngài vẫn là giữ cho khuê nữ mình dùng đi!