Thấy sắc mặt của bà cụ Kiều trở nên khó coi, Kiều Vãn thầm vui sướиɠ trong lòng.
Nếu số mệnh phạm Huyết Sát, khắc chồng của cô thật sự bị Kỳ thiếu gia hoặc là đại đô thống biết được, nhất định bọn họ sẽ nổi giận với bà cụ Kiều và Tô Hương Phương.
Mà bản thân cô còn có thể giải thích với Kỳ thiếu gia rằng sở dĩ cô chạy ra khỏi phủ đại đô thống, hoàn toàn là vì nghĩ đến tính mạng của ông ta.
“Vãn Vãn à...” Bỗng nhiên bà cụ Kiều đổi sang một bộ mặt tươi cười, nhìn Kiều Vãn. Bà ta đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, thì lại thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của Kiều Vãn đang nhìn bà ta.
“Bà nội, bà, phía sau của bà...” Kiều Vãn tựa như nhìn thấy một cảnh tượng nào đó rất kinh khủng, đôi con ngươi trong vắt chứa đầy sự sợ hãi. Cô giơ lên ngón tay búp măng nhỏ dài, run rẩy chỉ vào phía sau bà cụ Kiều: “Phía sau của bà, A Phúc...”
Nghe được hai chữ A Phúc, cơ thể bà cụ Kiều khẽ run lên.
Toàn bộ lời vốn dĩ muốn nói đều bị bà ta nuốt ngược vào trong bụng.
Thấy bộ dạng như gặp quỷ của Kiều Vãn, bà cụ Kiều hình như cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo âm u quanh quẩn phía sau cổ của mình, như tay của một người chết, lạnh băng vuốt ve qua lại, làm sắc mặt của bà cụ Kiều trong nháy mắt liền cứng đơ!
“A, A Phúc gì chứ?” Bà cụ Kiều còn không dám quay đầu lại nhìn, chỉ cố giả vờ mạnh mẽ, giữ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Kiều Vãn: “A Phúc không phải là con mèo mà mày đã nuôi sao? Nó đã sớm chạy mất…”
“Nó đã trở lại, bà nội, nó ở ngay sau lưng bà.” Kiều Vãn trợn tròn đôi mắt nói, bộ dáng hoảng hốt đó nhìn qua cực kỳ giống với một tiểu bạch thỏ bị kinh hãi.
Kiều Vãn vừa nói xong, móng vuốt của một con mèo đen lông xù đã đặt lên trên vai của bà cụ Kiều. Móng vuốt sắc bén chĩa ra, cong cong, dùng sức cắm vào bả vai bà ta, xuyên vào trong máu thịt, đau nhức hoà cùng với rét lạnh, làm cho bà ta có cảm giác như bả vai của mình thực sự đang bị đông cứng.
Cơ thể bà cụ Kiều lại run lên, vẻ mặt đã hoàn toàn trở nên hoảng sợ. Thân thể bà ta căng cứng. Bà ta dùng khóe mắt hơi liếc qua chỗ bả vai, nhìn thấy móng vuốt của con mèo đen quen thuộc kia, thần kinh bà ta căng thẳng cả lên.
Bà cụ Kiều xoay cái cần cổ cứng đờ lại, liền trông thấy A Phúc.Cơ thể nó lơ lửng ở giữa không trung, cáu mặt mèo bị lột mất một mảng da khiến máu tươi đầm đìa, đôi mắt đỏ như máu của nó chất chứa oán khí ngút trời nhìn bà ta.
Trần trụi... Máu thịt của nó lộ ra trong không khí, mơ hồ nhúc nhích, mùi máu tươi bốc lên nồng nặc làm cho người ta buồn nôn, mạch máu ở dưới da thịt nhảy lên. Cái mặt mèo đáng yêu trước kia của A Phúc đã hoàn toàn bị biến dạng, nó dữ tợn phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết!
“Ngao...!” Tiếng kêu của A Phúc như tiếng trẻ con nỉ non khóc vang lên rất lớn, lộ ra sự phẫn hận đau thương, tựa như muốn kể cho bà cụ Kiều biết, nó chết đau đớn cỡ nào, còn có không cam lòng cỡ nào.
“A!!!” Bà cụ Kiều rốt cuộc cũng không chịu nổi phần kí©h thí©ɧ đó, hai mắt khẽ đảo, hôn mê bất tỉnh.
Kiều Vãn trơ mắt nhìn bà cụ Kiều bị dọa cho ngất xĩu, sắc mặt sợ hãi vừa rồi của Kiều Vãn thoắt cái đã bị quét sạch, cô có chút mất hứng chu cái miệng nhỏ trơn ướt.
Cái bà già này cũng quá dễ bị doạ rồi đó.
Cô còn muốn chơi thêm một lúc nữa, vậy mà người đã ngất xĩu.
“A Phúc, ngươi đi trốn trước đi, ban ngày ở ngoài lâu sẽ không tốt cho ngươi đâu.” Kiều Vãn ôn hoà nói với A Phúc: “Nếu buổi tối không có việc gì, ngươi có thể đi theo bên cạnh bà nội ta nhiều hơn.”
Bây giờ A Phúc có thể nghe hiểu được những gì Kiều Vãn đang nói, nó nhẹ nhàng meo một tiếng, cơ thể nó hóa thành thành một mảng sương đen, dần dần biến mất ở trước mắt Kiều Vãn.
“Chị?” Sau khi A Phúc biến mất, một tiếng gọi tràn đầy ngạc nhiên và vui sướиɠ vang lên từ phía cửa.
Ngay sau đó, một bóng dáng xanh biếc như con bướm tiên, bổ nhào đến trước mặt Kiều Vãn.
“Chị cả, chị, em tưởng rằng mình sẽ không còn được gặp lại chị nữa.”