Chương 47: Cô Cho Rằng Tôi Muốn Làm Gì? (2)

Hai má nóng bừng, lúc này Kiều Vãn nghĩ đến sự mạnh mẽ của Cố Cảnh Đình, cô thật sự không nhịn được mà hai chân mềm nhũn đi. Trong lòng cô cũng nảy sinh sự sợ hãi đối với người đàn ông này.

Thứ có thể khiến cô sợ hãi không phải là nữ quỷ ngàn năm kia, cũng không phải là yêu tinh tu luyện vạn năm, hoá ra lại là một người đàn ông không biết xấu hổ như vậy. Kiều Vãn tuyệt đối không bao giờ ngờ tới điều này.

"Lên xe." Cố Cảnh Đình mở ra ghế sau xe.

Kiều Vãn im lặng lên xe.

Cố Cảnh Đình cũng đi theo ngồi vào vị trí ghế sau của xe. Kiều Vãn ngồi vào vị trí sát bên kia cửa xe, cả người cô đều toát ra vẻ đề phòng và cơ thể cũng căng thẳng vì sự tập trung cao độ.

Nhìn ngắm Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình bèn nhớ đến giấc mộng đêm qua.

Sắc thái lạnh lùng trong tròng mắt đen láy càng lạnh hơn thêm vài phần, đôi môi mỏng của Cố Cảnh Đình mấp máy: "Cởi ra."

Cảm giác vô cùng xấu hổ lập tức bao phủ toàn bộ cơ thể Kiều Vãn. Cô nhắm hai mắt lại, chậm rãi cởi bỏ từng chiếc cúc trên chiếc váy của mình.

Không biết bởi vì không khí ở trong xe hơi lạnh hay cô quá xấu hổ, Kiều Vãn cảm nhận được cơn lạnh buốt đến thấu xương.

Lúc cô cởi hết quần áo và chỉ còn sót lại một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ, Cố Cảnh Đình quan sát cơ thể mảnh mai giống như một đóa hoa bách hợp, một vẻ ngạc nhiên loé lên bên trong đôi mắt đen láy dài hẹp kia.

Mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ thể mảnh mai kia của Kiều Vãn, nhưng Cố Cảnh Đình vẫn có cảm giác kinh ngạc như lúc ban đầu.

Chỉ cần là ngắm nhìn mà không hề làm gì, nhưng một ngọn lửa như thiêu như đốt bốc lên ở bụng dưới của anh.

Người phụ nữ trước mặt giống như một liều thuốc độc đầy ngọt ngào đối với anh. Anh biết rất rõ rằng nếu cứ tiếp tục, có thể anh sẽ rơi vào địa ngục chẳng bao giờ có thể quay lại, nhưng anh vẫn tham lam mà chẳng thể từ bỏ.

Hai tay Kiều Vãn ôm vòng qua bầu ngực, ôm lấy toàn thân và cúi thấp đầu. Cô cảm nhận được ánh mắt làm càn của người đàn ông kia.



Bỗng nhiên, cô cảm thấy mình giống như một món hàng rẻ tiền và Cố Cảnh Đình chính là ông chủ đã chi tiền ra để mua cô. Cho nên anh có thể tùy ý điều khiển cô và thậm chí là cả việc chà đạp cô nữa.

Nghĩ như vậy, Kiều Vãn càng cảm thấy nhục nhã hơn và hai mắt nhắm nghiền lại đầy vẻ tuyệt vọng.

Trông thấy dáng vẻ này của Kiều Vãn, đôi môi mỏng của Cố Cảnh Đình khẽ nhúc nhích: "Cô xoay người lại nhìn tôi."

"Anh muốn làm gì thì làm nhanh lên." Kiều Vãn vẫn ngồi ở đó mà không hề nhúc nhích. Cô nhắm mắt lại nói, giọng điệu như thể hành động qua loa làm cho có lệ.

Khi câu từ vừa thốt ra, một bàn tay to lớn đã nắm lấy chiếc cằm của cô buộc cô phải quay mặt lại.

Sau đó, đôi môi mỏng của Cố Cảnh Đình đặt lên bờ môi mềm mại của cô, nụ hôn mang theo sự trừng phạt. Anh hung hăng mυ"ŧ lấy vị ngọt giữa môi và răng của cô.

Thái độ qua loa có lệ vừa rồi của cô khiến anh cảm thấy không vui.

Kiều Vãn lẳng lặng chịu đựng nụ hôn chứa đầy sự tức giận của Cố Cảnh Đình, cô không chào đón cũng không từ chối nó.

Nhưng điều này lại càng kí©h thí©ɧ Cố Cảnh Đình hơn. Nụ hôn của anh càng lúc càng thô bạo hơn, anh trực tiếp cắn cánh môi mềm mại của cô. Mùi máu tươi tràn ngập khắp khoang miệng, nhưng anh lại hoàn toàn chẳng quan tâm đến điều đó.

Cho đến khi anh hôn đến mức Kiều Vãn không thể hít thở, Cố Cảnh Đình mới buông cô ra.

"Cô đã đồng ý bán mình bán cho tôi. Cô không cần bày ra dáng vẻ lạnh lùng và không cam tâm tình nguyện như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi." Hơi thở hơi nặng nề, ánh mắt Cố Cảnh Đình nhìn chằm chằm vào Kiều Vãn giống như một con dã thú bị chọc giận, tràn ngập vẻ lạnh lùng khát máu.

"Ồ…" Kiều Vãn cười chế giễu một tiếng, cô vẫn bị Cố Cảnh Đình chọc tức: "Chuyện tôi bán mình cho anh là không sai. Nhưng anh cũng đừng quên rằng dù sao thì tôi vẫn là một con người. Tôi không phải là một món hàng, tôi vẫn có tôn nghiêm."

"Tôn nghiêm sao?" Đôi mắt đen láy của Cố Cảnh Đình nheo lại. Nụ cười chế giễu nơi khoé môi cô khiến mắt anh đau nhói: "Tôi đã làm điều gì khiến cô đánh mất tôn nghiêm hay sao?"

"Anh đang làm điều đó ngay lúc này!" Kiều Vãn đỏ mặt, hơi nâng cao giọng.