Chương 35: Nữ Quỷ Áo Đỏ (5)

Từ trên người ông lão già nua này, Kiều Vãn cảm thấy một hơi thở khác thường.

Năng lượng thuần dương rất mạnh, loại năng lượng thuần dương này không nên thuộc về một ông lão lớn tuổi như vậy. Nhưng vấn đề là dung mạo ông lão bình thường, lại có chính khí, cả người ông lão tràn đầy năng lượng thuần dương ngay thẳng.

Một người như vậy thường khiến cho tà vật sợ hãi, nên ông lão là người thích hợp để canh gác nhà xác.

Ngay khi Kiều Vãn đang suy tính xem nên giải thích cho ông lão nguyên nhân tại sao cô lại đến đây xem thi thể, thì nghe ông lão nói tiếp.

"Cô là gì của người chết này?"

Ánh mắt Kiều Vãn tình cờ nhìn vào nhãn dán trên tủ đông, liền biết nữ quỷ này tên là Vân Xuân Chi.

Khi cô đẩy tấm ván giường vào ngăn đá, cô tỏ vẻ vô cùng đau khổ.

"Xin lỗi bác, cháu là bạn của Xuân Chi. Tối nay cháu vừa vội vàng từ nơi khác chạy tới đây để nhìn Xuân Chi lần cuối. Cháu không nhịn nổi lòng tiếc thương cô ấy nên đã tự tiện mở tủ đông mà không được bác cho phép..."

“Bạn bè?” Ông lão hồ nghi nhìn Kiều Vãn.

Nhìn vẻ đau buồn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ông lão cảm thấy cô gái này trời sinh có vẻ ngoài lương thiện. Nhưng một cô gái hiền lành như thế lại dám một mình đến nhà xác này nhìn thi thể, không khỏi làm người ta cảm thấy thật là kỳ quái.

“Ừm, cháu và Xuân Chi là bạn tốt của nhau.” Kiều Vãn hít sâu một hơi, hai mắt đỏ hoe, dường như trong đó có nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Bề ngoài thì tỏ vẻ như vậy nhưng thực ra trong lòng Kiều Vãn lại rất bình tĩnh.

Kiếp trước cô là một Âm Dương sư, đương nhiên ngoài đời không ai biết thân phận thật của cô ngoại trừ sư phụ của cô. Bởi vì sư phụ nói cô chuyên xử lý tà vật, để tránh dọa cho người xung quanh kinh hãi, và cũng để tránh những rắc rối không cần thiết nên cố gắng che giấu thân phận của cô càng nhiều càng tốt.



Bề ngoài, kỳ thật cô là một sinh viên đại học rất bình thường, đang theo học ngành diễn xuất.

Vốn dĩ cô dự định sau khi ra trường sẽ chăm chỉ theo đuổi con đường diễn viên, đây cũng chính là ước mơ thực sự của cô. Còn đối với công việc của Âm Dương Sư, đây là sứ mệnh mà ông trời ban cho cô, sứ mệnh và ước mơ là hai thứ khác nhau.

Nhưng cô không ngờ rằng kiếp trước những nỗ lực hàng yêu trừ ma của cô lại kết thúc bằng một cái chết trẻ oan uổng.

Cô không biết vị sư phụ vốn đã cùng cô sống nương tựa lẫn nhau, sẽ sống phần đời còn lại như thế nào nếu không có cô?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Kiều Vãn càng trở nên buồn bã, trong đôi mắt trong veo kia dường như vương vấn một làn sương mờ ảo, nhìn mà cảm thấy thương xót.

Bị lây nhiễm cảm xúc buồn bã của Kiều Vãn, cuối cùng ông lão cũng xua tan nghi ngờ, vẻ mặt vốn lạnh lùng cũng dịu đi phần nào.

"Thì ra là như vậy. Cô nên đợi người trông coi ở đây đến rồi mới có thể nhìn thi thể." Giọng điệu của ông lão cũng bình tĩnh hơn nhiều: "Tôi là người trông coi ở đây. Mọi người đều gọi tôi là lão Chu."

“Bác Chu, cháu muốn biết, bạn của cháu chết như thế nào?” Kiều Vãn thấp giọng hỏi, giọng nói dịu dàng êm tai như ẩn chứa một nỗi buồn khó tả.

Cô phải tìm hiểu xem nữ quỷ này chết như thế nào rồi mới có thể nghĩ ra cách đối phó với cô ta thuận lợi hơn.

Phải công nhận, khi phát hiện nữ quỷ này là một người phụ nữ đang mang thai sắp sinh, trong lòng cô cũng động chút lòng trắc ẩn, cảm thấy nữ quỷ này quá đáng thương.

Nếu cô ấy bị lạc đường còn biết quay lại, nguyện ý đầu thai, Kiều Vãn cũng rất vui lòng giúp đỡ cô ấy.

Nhưng nếu cô ấy không muốn, thì Kiều Vãn cũng phải tiêu diệt cô ấy, nhất định không thể để cô ấy tồn tại làm hại cho Kiều Thất.

“Người thông báo cho cô tới xem cô ấy không nói cho cô biết sao?” Lão Chu nghi ngờ liếc nhìn Kiều Vãn.