Không phải lần đầu tiên cô trải qua loại chuyện này, thân thể của Kiều Vãn vẫn rất ngây ngô như cũ, tựa như một đóa hoa mới chớm nở, chọc cho người ta thương xót nhưng lại khiến Cố Cảnh Đình không nhịn được mà muốn hung hăng tàn phá.
Giống như một vị tướng quân chiến đấu trên chiến trường, mỗi một đòn tấn công của Cố Cảnh Đình đều không chừa lối thoát.
Kiều Vãn chỉ cảm thấy lúc này Cố Cảnh Đình dữ tợn và đáng sợ, cánh tay cô ôm chặt lấy Cố Cảnh Đình, móng tay cô để lại vết đỏ ở phía sau lưng anh.
Cô nắm lấy khó khăn hơn, động tác anh công thành đoạt đất thậm chí còn khó khăn hơn.
Kiều Vãn cảm giác lúc này mình giống như một chiếc thuyền nhỏ lướt trong mưa gió, không còn chỗ nào để dựa vào, chỉ có thể ôm chặt lấy người đàn ông ở trước mặt.
Cuối cùng, rốt cuộc cô không thể chịu nổi sức nóng dữ dội của anh, hàm răng vốn nghiến chặt đã nới lỏng, trong miệng cô phát ra tiếng cầu xin thương xót.
"Tứ gia, xin đừng nữa, thật không được nữa..."
Cố Cảnh Đình mặc kệ cô cầu xin buông tha, ngược lại bởi vì tiếng cầu xin lòng thương xót của cô như mèo kêu, ngọn lửa ác độc bùng cháy một phen.
Trong phòng tắm vốn đã rất ấm áp lại chìm vào một mảnh lửa nóng, đầy quyến rũ.
Khi Kiều Vãn bị Cố Cảnh Đình ôm ra khỏi phòng tắm, cô đã mệt đến mức không muốn nhúc nhích dù là một ngón út, cả người mềm nhũn ra.
Cố Cảnh Đình nhẹ nhàng đặt Kiều Vãn ở trên giường, xoay người tìm kiếm trong ngăn tủ kéo.
Gương mặt cô vẫn ửng hồng như cũ, Kiều Vãn kéo chăn bông lên che thân thể, trên người cũng che đi dấu vết hoan ái khắp toàn thân.
Hạ thể vẫn còn cảm giác đau đớn xé rách như cũ, nhưng Kiều Vãn lại vùi mặt vào trong gối đầu, không nói một lời, âm thầm chịu đựng.
Thân thể cô vốn dĩ thanh tú mảnh mai, làn da lại mịn màng mềm mại. Cố Cảnh Đình chỉ cần dùng sức một chút là có thể để lại dấu vết trên da, chưa kể vừa rồi tung hoành mãnh liệt, thân thể của cô đã đạt tới trạng thái quá sức chịu đựng, không còn khả năng chịu đựng Cố Cảnh Đình lăn lộn vào đêm nay.
Lục tung trong tủ tìm kiếm một chút, Cố Cảnh Đình tìm thấy một lọ thuốc mỡ nhỏ.
Xoay người đi đến bên giường, Cố Cảnh Đình từ cao nhìn xuống Kiều Vãn, giọng điệu cũng lạnh lùng ra lệnh.
"Bôi thuốc."
Kiều Vãn nghe xong, mi mắt giật giật.
Ở nơi như vậy, làm sao cô có thể để Cố Cảnh Đình bôi thuốc cho cô?
Cô cố chống thân thể mềm nhũn như bông của mình lên, Kiều Vãn Noãn ngồi dậy. Có lẽ là Cố Cảnh Đình hung hăng yêu thương quá mức, lúc này trong mắt cô gần như tràn ra vẻ nịnh nọt.
Hai mắt đen láy nhìn thẳng Cố Cảnh Đình, cô nhẹ giọng nói: “Không dám làm phiền Tứ gia, để tôi tự mình làm."
“Tôi không muốn làm cô bị thương, ngoan ngoãn nghe lời.” Giọng điệu anh vẫn rất độc đoán như cũ, Cố Cảnh Đình không nói gì định túm lấy bàn chân nhỏ của Kiều Vãn, ép cô vào ***.
Kiều Vãn sợ nhất có người chạm vào chân cô, chính là chỗ nhột nhất của cô. Trong lòng cô cũng biết mình không lay chuyển được Cố Cảnh Đình, cho nên phải ngoan ngoãn mở chân ra.
Đồng thời, khuôn mặt của cô đỏ bừng gần như chảy máu, cô có chút tủi nhục nhắm hai mắt lại.
Cố Cảnh Đình cầm một cái chày ngọc nhỏ lạnh lẽo dính thuốc mỡ, cẩn thận bôi thuốc lên chỗ bị thương của Kiều Vãn.
Một cảm giác mát lạnh xua tan cơn đau đớn khiến cơ thể đang căng chặt của Kiều Vãn cũng thả lỏng một chút.
Sau khi bôi thuốc rồi, Cố Cảnh Đình kéo chăn lên đắp cho Kiều Vãn.
“Cô đi ngủ trước đi, sáng mai dậy ăn điểm tâm với tôi.” Nói xong anh xoay người rời khỏi phòng.
Không ngờ tới Cố Cảnh Đình lại dễ dàng buông tha cô như vậy, trong mắt Kiều Vãn thoáng hiện lên vẻ vui mừng.
Cô cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân của Cố Cảnh Đình, cho đến khi tiếng bước chân của anh dần đi xa, cô mới thật sự yên tâm, nhắm hai mắt lại.