Chương 26: Tràn Đầy Tinh Lực Rất Đáng Sợ (2)

Phòng tắm rất lớn, ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp chiếu xuống, phản chiếu ra sự ái muội mơ hồ.

Kiều Vãn nhắm mắt ngồi trong bồn tắm, ngâm phần dưới xương quai xanh vào trong làn nước nóng, tận hưởng cảm giác thoải mái hiếm có này.

Cô không ngờ rằng ở đây lại có suối nước nóng.

Ngâm mình trong nước suối nóng là thoải mái nhất, từ trước đến nay Kiều Vãn luôn biết hưởng thụ, tâm trạng u ám ban đầu cũng biến mất.

Trong phòng ngoài phòng tắm có một chiếc máy quay đĩa đang phát ra bản nhạc piano thật du dương, có lẽ là dì Liễu đã mở máy.

Kiều Vãn duyên dáng nhẹ nhàng đi tới phòng tắm, toàn thân thả lỏng, cô cảm giác một cơn mệt mỏi như thủy triều ập tới, cơn buồn ngủ cũng đánh úp lại.

Ngay lúc Kiều Vãn đang mơ màng sắp ngủ bỗng có một bàn tay to đột nhiên chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô.

Kiều Vãn không khỏi giật mình một cái, cô vươn tay nắm lấy cổ bàn tay to kia theo bản năng, dùng sức bẻ ngược một cái.

Tuy nhiên, sức mạnh của cô kém quá xa so với người nào đó, cô không thể lay chuyển được anh một chút nào.

Ngước mắt nhìn lên, Kiều Vãn nhìn thấy một người đàn ông trần như nhộng đang đứng ở bên cạnh bồn tắm.

Dáng người anh hoàn mỹ như Thần Mặt Trời Apollo, làn da trắng mịn như gốm sứ tốt, trên người không có một chút mỡ thừa, cơ ngực nở nang trông mạnh mẽ gợi cảm, cơ bụng tám múi cũng hoàn mỹ khiến người ta muốn hét lên…



Ánh mắt Kiều Vãn giật mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông không mặc quần áo.

Nhìn xuống đường nhân ngư tuyến hoàn hảo của người đàn ông, Kiều Vãn thấy được một thần binh lợi khí có thể nói là thật lớn.

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, như một vị tướng dũng mãnh.

Chính thứ thần binh lợi khí này đã lăn lộn cô cơ hồ là chết đi sống lại.

Khuôn mặt xinh xắn đột nhiên nóng lên, Kiều Vãn nhanh chóng dời mắt đi, ngay cả giọng nói cũng lộ ra ngượng ngùng: “Sao anh vào mà không mặc quần áo?"

Cô thực sự rất xấu hổ, thật xấu hổ!

“Tại sao tôi lại mặc quần áo vào phòng tắm để đi tắm?” Giọng nói lạnh lùng của Cố Cảnh Đình từ trên đầu cô truyền đến.

Kiều Vãn: “..."

Những gì anh nói rất có lý, vậy mà cô không tìm được gì để phản bác.

Nhưng...

“Tôi còn chưa tắm xong, sao anh lại vào?” Kiều Vãn khoanh tay bảo vệ ở trước ngực, đôi mắt cụp xuống che đi làn sương lạnh trong mắt, cũng che khuất một tia quẫn bách.

Nhưng đôi má đỏ bừng như ánh nắng chiều của cô, lúc này đã bán đứng sự e thẹn của cô.



Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng táo bạo, không phải là người đàn ông này muốn cùng cô tắm rửa sao?

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Kiều Vãn, hầu kết của Cố Cảnh Đình lên xuống.

Thân hình trắng nõn không tì vết của cô thấp thoáng trong làn sóng nước nhấp nhô, lại càng thêm hấp dẫn.

Tuy rằng con thỏ nhỏ trước ngực bị vòng tay của cô che khuất, nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh đẹp xuân sắc kia.

Bụng dưới lập tức bùng cháy lên ngọn lửa du͙© vọиɠ làm cho ánh mắt Cố Cảnh Đình tối sầm lại.

Anh trở tay nắm lấy cánh tay của Kiều Vãn, ngang ngược kéo Kiều Vãn ra khỏi bồn tắm. Sau đó anh duỗi chân dài ngồi vào trong bồn tắm, thuận tay ôm Kiều Vãn vào trong lòng ngực, để cô ngồi ở trên người anh.

Kiều Vãn chỉ cảm thấy nhiệt độ trong nước trở nên nóng như thiêu như đốt, làm hô hấp của cô nóng bừng lên.

“Anh tắm rửa trước đi, tôi đi ra ngoài trước.” Kiều Vãn không thể tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, theo bản năng muốn chạy trốn.

Nhưng Cố Cảnh Đình làm sao có thể cho cô cơ hội chạy trốn. Cô vừa mới đứng dậy, hai tay Cố Cảnh Đình liền nắm lấy eo cô hung hăng kéo xuống.

“A!” Kiều Vãn ngửa đầu kêu lên một tiếng đau đớn.

Anh cứ như vậy, không hề báo trước cũng như không có màn dạo đầu, tàn nhẫn chiếm lấy cô.